Cô Dâu Tỷ Phú

Uyển Ngọc lắc đầu, cô muốn hỏi anh nếu cô là một cô gái nghèo không có tài sản, liệu anh có yêu cô đến như thế, nhưng sao cổ họng cô nghẹn lại, nghi ngờ người mình yêu là một điều đau lòng. Và điều tàn nhẫn, vô cùng khi nhận tình yêu gian dối. Lời nói say đắm kia, anh vừa nồng nàn thốt ra là giả dối hay xuất phát từ trái tim chân thành?
– Ngọc ...
Vinh cúi tìm môi Ngọc, anh hôn cô:
– Chúng mình quên hết những chuyện cũ đi nghen em.
Nụ hôn dài, Uyển Ngọc cố xua tan tất cả lời nói của Vũ Hoàng, cô khóc thổn thức:
– Em chưa bao giờ biết gian dối, anh cũng đừng gian dối em nghen Vinh.
– Không bao giờ anh gian dối em, anh thề.
Uyển Ngọc khép mắt lại đón nhận nụ hôn nồng. Cô yêu anh và muốn anh yêu cô cũng bằng một tình yêu chân thật. Vinh sung sướng siết mạnh Uyển Ngọc vào lòng, áng mây xám lại một lần nữa bay đi xa
Vinh đã ngủ. Uyển Ngọc nằm nghiêng người ngắm Vinh, như tìm điều giả đối trên gương mặt chồng mình.
Bí ẩn quá, giá như cô hiểu được anh thì hay biết bao.
– Ngọc à! Em ngắm anh lâu rồi nghen.

Vinh he hé mắt, anh cười:
– Bộ em tưởng anh ngủ hả? Anh còn thức đó cưng.
Anh vòng tay, kéo cô vào lòng.
– Chúng mình đi biển chơi không, ngày mai về? Lúc nào anh cũng muốn mang lại hạnh phúc cho em cả.
Uyển Ngọc mỉm cười:
– Anh muốn đi thì mình đi. Hồi sáng này ba hỏi em, chúng mình đi hưởng tuần trăng mật vui không. Nếu như còn mệt anh cứ ớ nhà nghỉ.
– Ngày mốt anh mới đi làm. Từ hôm cưới nhau, hết Thu Cúc tự tử rồi tụi mình giận nhau, có hưởng tuần trăng mật gì đâu. Bây giờ anh muốn 1àm điều này.
– Hay là ... đi Châu Âu đi.
Vinh bật cười:
– Cưng ơi! Vợ chồng mình đâu có giàu như vậy. Đi chơi biển cũng lãng mạn.
– Nhưng em có tiền.
Lần này Vinh cười to lên:
– Định nói với anh như là câu nói em đã “hư” với Vũ Hoàng à? Cô bé cưng của anh, em tốc vừa thôi.
Uyển Ngọc vờ cười theo, nhưng mắt cô nhìn Vinh. Không có lý nào anh không biết anh có cô vợ tỷ phú. Cô muốn đi Châu Âu nhưng anh cứ tưởng cô đùa và lúc nào cũng bảo cô tốc tốc, tưng tưng. Liệu Vũ Hoàng nói có đúng sự thật? Nghi ngờ người mình yêu gian dối có lẽ khổ sở còn hơn mang trên người cái án tử hình nữa.
– Ngọc này! Em thích mình có con không, anh đang rất muốn điều đó.
Uyển Ngọc lăn người qua, cô đùa:
– Em thích là mình đi du lịch bây giờ hà.
– Tối tối mình ra Vũng Tàu, đi ngắm biển Vũng Tàu mới lãng mạng em ơi.
– Em tắm biển nữa nghen.

– Ừ! Nhưng bây giờ thì anh muốn hôn em thôi, vợ của anh.
Những nụ hôn ấm nóng và vòng tay cho Uyển Ngọc tạm quên đi tất cả ...
Hai người khởi hành đi biển vào buổi chiều. Xe rời thành phố ồn ào và nắng bụi. Uyển Ngọc ngồi đựa vào vai Vinh, cô ngắm hai bên đường mơ màng. Vinh lái xe, chốc chốc lại cúi hôn vào má vợ.
– Em buồn ngủ ngủ đi. ĐếnVũng Tàu, anh đánh thức em dậy.
– Em muốn ngắm cảnh hai bên đường ở với ngoại, bà giữ em kỹ lắm, ít cho em đi đâu, cho nên bây giờ được đi ra ngoài như thế này, em thích lắm. Em có cảm giác và mơ ước, nếu có cánh, em sẽ bay lên thật cao và nhìn xuống, chắc là thích lắm.
– Em lãng mạn thế mà anh cứ nghĩ em rất thực tế.
Xe đến Vũng Tàu. Đã đặt phòng xong nên cả hai không vội đến khách sạn mà xuống bãi biển. Buổi chiều nắng nhàn nhạt, gió thổi mạnh. Uyển Ngọc thích thú cởi giày chạy chân trần trên cát. Cảm giác dưới chân mát lạnh, Uyển Ngọc chạy tung tăng hồn nhiên, cô hét to lên:
– Thích quá anh Vinh ơi. Chúng mình đi tắm đi.
– Ừ, để anh lên xe lấy áo tắm. Em ở đây nghen.
– Dạ.
Còn một mình, Uyển Ngọc thích thú lấy chân đá xuống biển cho nước bắn lên cao. Từng đợt sóng biển tràn vào ào ạt lồi rút đi Uyển Ngọc đi lần xuống hơn nữa.
– Ngọc!
Dưới nước biển một người trồi lên, ngực trần, mặt lại che mặt nạ Tề Thiên.

Ngỡ là Vinh, Uyển Ngọc bật cười:
– Muốn làm em giật mình hả, còn lâu à. Anh ta nắm tay Uyển Ngọc lôi chạy đi phăng phăng ra tới tận ngoài xa. Uyển Ngọc hoảng sợ kêu lên.
– Anh Vinh, bỏ em ra, anh làm gì vậy?
Nhưng cô ngỡ ngàng bởi đôi mắt dữ tợn quắc sáng sau cái mặt nạ khỉ, và bàn tay kia như gọng kềm ấn mạnh đầu cô xuống nước, ấn mạnh ấn mạnh. Tiếng kêu của Uyển Ngọc ú ớ, cô càng kêu nước biển càng tràn vào miệng cô. Kinh hoàng, Uyển Ngọc mím môi lại ... May là bàn tay ác độc buông cô ra. Uyển Ngọc chạy nhanh vào bờ, cơ té quỵ trên cát trước đám đông.
– Uyển Ngọc! Em đâu?
Vinh len vào đám đông. Anh hốt hoảng khi nhìn thấy Uyển Ngọc nằm dã dượi trên cát, nét mặt kinh hoàng như vừa xảy ra chuyện gì.
– Ngọc! Em sau vậy?
Nhưng Vinh vừa sụp xuống lo lắng, Uyển Ngọc vội lăng qua, dù cô đã mệt đuối.
– Đừng ... đừng lại gần tôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui