Cô Dâu Tỷ Phú

Giật bắn người như mình đang làm chuyện xấu, Uyển Ngọc lắp bắp:
– Sao chị không nói tôi đã đi học.
– Cậu Hoàng bảo đưa cho cô cái gì đó.
Mới nghe như thế, Uyển Ngọc vội vàng tuôn xuống. Đúng là Vũ Hoàng mang cái cặp đến cho cô. Anh cười khi nhìn thấy cô:
– Em về khi nào vậy?
Uyển Ngọc giật cái cặp lại, cô chạy ngay lên lầu, nhưng được mấy bậc thang, cô dừng lại ai oán:
– Sau này anh đừng tìm em nữa.
Rồi cô chạy biến lên lầu ngay, mà chẳng hiểu sao mình cô thái độ này nữa.
Cô kinh tởm và đau đớn, khi thần tượng đẹp đẽ rơi vỡ dưới chân mình. Vũ Hoàng bước theo:
– Uyển Ngọc, nghe anh nói đi?
Nhưng cô bé không để cho Vũ Hoàng nói đã chạy lên lầu đóng sầm cửa lại.
Vũ Hoàng đành đứng lại. Ngày hôm qua đúng là một ngày Thanh Hương không nên xuất hiện. Bây giờ thì không dễ “dụ” con nai tơ này. Nhưng không sao, Vũ Hoàng tin chắc, anh sẽ chinh phục được. Anh ta còn nhớ rõ cảm giác khi đôi môi mình đặt lên vùng ngực nguyên trinh, khi hôn lên đôi môi vụng dại bỡ ngỡ.

Cái thế giới đó hãy còn bí mật và đầy quyến rũ.
Lắc đầu, Vũ Hoàng đi về ... Tiếng xe chạy đi rồi, Uyển Ngọc thở phào nhẹ nhõm như vừa trút đi gánh nặng trên vai vậy. Cô thầm nhủ mình, không bao giờ nên gặp con người ấy, “rất nguy hiểm”. Uyển Ngọc lấy cây viết và tờ giấy vẽ một gạch chéo với chiếc đầu lâu.
Nhưng cái nhìn ai oán kia lại ám ảnh Vũ Hoàng ...
Mở cửa xe bỏ một chân xuống đất, nhưng Uyển Ngọc chưa ra khỏi xe:
– Anh Vinh!- Uyển Ngọc ngập ngừng.
– Chiều nay ... anh Vinh rước em về có được không?
Vinh nhíu mày như cố nhớ thời gian của mình rồi gật đầu:
– Được. Sáu giờ phải không? Anh đến muộn có khi bị kẹt xe cũng đợi một chút nghen.
– Dạ.
Sự trầm lắng và như cô đơn mấy của cô bé ngày qua bỗng khiến Vinh trở nên dễ dãi và tồi tội cô bé không còn ai là người thân của cô. Những ngày đầu cô xuất hiện đúng là có gây xáo trộn cho gia đình anh, nhưng sau đó cũng đi vào nề nếp.
Chờ cho Uyển Ngọc vào trường, Vinh mới lái xe đi. Mỗi ngày dường như cô bé xinh ra ... Mỉm cười, Vinh lái xe đi hòa vào dòng xe đông đảo trên đường phố vào buổi sáng. Năm nay anh hai mươi sáu, anh chưa nghĩ mình sẽ kết hôn, nhưng nếu yêu ai, anh sẽ cưới người đó làm vợ.

Pin ... Pin ... Mộ t chiếc xe vượt qua, Thanh Hương ngồi sau xe Vũ Hoàng, cô tinh nghịch gọi anh trai:
– Anh vừa đưa con nai vàng ngơ ngác đến trường à?
Vinh quay sang mỉm cười.
– Ừ. Em đi đâu vậy?
– Đi thực tập. Em có nói với mẹ ngày mai mới về. Anh Hoàng đưa em đi nè.
Thôi, bye anh nghen.
Xe Vũ Hoàng vượt lên. Vũ Hoàng đang thầm tính đưa Thanh Hương lên tới làng đại học Thủ Đức, trưa anh quay về tìm Uyển Ngọc. Cả tuần nay anh không gặp cô. Cô bé tránh mặt anh làm cho anh bỗng thấy như khó chịu và mất mát điều gì vậy.
Thanh Hương chồm người tới trước á cô chạm vào má Vũ Hoàng:
– Tối, anh lên với em nghen.
– Ờ, nhưng anh không hứa chắc nghen, sợ có khách hàng đột xuất.
Thanh Hương nũng nịu:
– Em vẫn cứ đợi anh. Lệnh của em, anh phải có mặt.
– Biết rồi, xin tuân lệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui