Cô Dâu Thủy Thần

… — 3 – …
.
Thủy Tọa Đình hình ngũ giác với mái vút cong yên tĩnh nằm giữa hồ sen bốn bề gió lộng. Hương hoa tao nhã khẽ đưa trong không khí thanh tịnh buổi sớm mai. Thủy thần ngồi trên những tấm nệm nhung phủ khắp sàn, lưng dựa vào thành gỗ. Bàn tay ngài hững hờ cầm bình rượu bách thảo. Vẻ đẹp hư ảo chất chứa đầy phiền muộn. Ngài lơ đãng xoay xoay ngón tay kéo muôn vàn hạt sương đêm đọng trên những đóa sen đến trước mặt mình. Những giọt nước trong suốt lơ lửng hòa vào nhau tạo thành tấm thảm nhẹ uốn lượn. Trên tấm thảm nước ẩn hiện gương mặt thiếu nữ nhan sắc khuynh thành đang mỉm cười hạnh phúc bên cạnh một chàng trai anh tuấn.
-Thưa Thủy Thần…
Mạc Tần bay lướt trên những đóa sen qua mặt hồ rồi nhẹ nhàng đáp xuống Thủy Tọa Đình.
-Chuyện gì?
-Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi.
Thủy thần rời bước. Tấm thảm nước vẫn nhẹ nhàng uốn lượn. Mạc Tần khẽ lắc đầu khi nhìn thấy gương mặt hai người thấp thoáng trên làn nước.
Đứng trên thềm thư phòng là Điệp Tuyên và một cô gái vận trang phục màu thanh thủy. Mái tóc nâu ánh màu đồng bóng mượt như suối xõa xuống ngang lưng được cài trâm bạc cẩn ngọc lục bảo trong suốt. Làn tóc mai phủ lòa xòa ôm sát gương mặt làm đường nét dung mạo trở nên mềm mại nữ tính. Chiếc áo dài tay cùng tà váy chấm gót tôn thêm sự uyển chuyển thướt tha. Hoa văn kỷ hà, chim muôn hoa lá cách điệu được dệt thêu tinh xảo, thanh nhã uốn lượn quanh thân bộ y phục. Trang sức bạc mà cô gái đeo lấp lánh ánh ngũ sắc trong nắng, đặc biệt là chiếc vòng chạm nổi hình Hỏa Phụng.
-Cũng không tệ.
Ngài miễn cưỡng buông lời bình phẩm. Đôi mắt thâm trầm băng lãnh ánh lên tia nhìn kỳ lạ trong khoảnh khắc.
-Thủy Thần… ngài đừng chà đạp lên cố gắng của mọi người như vậy chứ?
Điệp Tuyên nói vẻ hờn giận.
-Ngươi muốn ta nói thế nào đây? Trầm trồ khen ngợi tác phẩm của ngươi là một tuyệt thế mỹ nhân sao?
-Nhưng ít ra ngài cũng khen ngợi một chút để động viên tinh thần mọi người chứ. Đã thức cả đêm cơ mà.
-Nên chấp nhận thực tế đi. Dù cho tài hóa trang của ngươi có cao siêu hơn nữa thì nhìn thế nào cậu ta vẫn là một chàng trai.
-Bởi vì ngài đã biết trước rằng tôi là một chàng trai.

Khiết Thảo nói nhẹ nhàng với nụ cười không rõ cảm xúc. Ngài nhìn chàng cười nhạt rồi vẫy tay bảo ọi người lui ra. Chỉ còn hai người đứng trên thềm nhà lộng gió.
-Ta sẽ không xin lỗi vì chuyện xảy ra, cũng không cảm ơn vì điều hôm nay ngươi làm. Tất cả đều là trách nhiệm và bổn phận của ngươi.
-…
-Ngươi đã chấp nhận hy sinh cho bộ tộc thay em gái mình thì cả cuộc đời này ngươi là người của ta, phải tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của ta cho dù có mất mạng.
Ngài nói chậm rãi với ánh mắt sắc lạnh.
-Ngươi hiểu chứ?
-…
-…
-Tôi hiểu, thưa Thủy Thần.
Chàng nhẹ cúi đầu theo cách thức của một Mỵ Nương. Mái tóc chàng nhẹ bay theo làn gió, óng ánh như tơ trời được dệt nên từ bàn tay Chức Nữ trong nắng bình minh. Vô vàn cánh hoa bạch mai lả tả rơi trên thềm nhà bị gió cuốn bay vào khoảng không vô tận. Vài cánh hoa vương nhẹ trên mái tóc, trên tà áo hai người. Vườn bạch mai bạt ngàn nằm cạnh hồ sen bát ngát đang nở đầy hoa trắng. Màu trắng nhuộm bạc một khoảng trời. Màu trắng thuần khiết và trong sáng như băng tuyết, như vẻ đẹp của những người mang dòng máu dược sư.
-Ngài thích màu trắng lắm phải không?
-Việc ấy không liên quan đến ngươi.
Khúc nhạc giao hòa của tiếng sáo, tiếng đàn, tiếng trống rộn ràng vang vọng. Đoàn khách không mời của Thủy cung đã đến ngoài bến sông. Trên chiếc thuyền dẫn đầu, người con gái có vẻ đẹp tươi tắn như hoa xuân, rực rỡ như những đóa hoàng mai mỉm cười vẫy tay với Thủy Thần. Bộ y phục màu vàng nhạt dệt thêu hoa văn tinh tế nhẹ nhàng uốn lượn theo gió. Mái tóc dợn sóng đen tuyền tung bay. Thuyền chưa cặp bến, cô gái đã lướt qua mặt nước đến ôm chầm lấy ngài mặc những ánh nhìn bất hảo xung quanh. Ngài gượng cười gỡ tay nàng.
-Em rảnh rỗi đến thăm ta bao nhiêu ngày đây?
-Em mới đến anh đã có ý đuổi về hay sao mà hỏi như thế?
-Ta chỉ muốn biết để chuẩn bị đón tiếp em cho chu đáo thôi.
Ngài mỉm cười nắm lấy tay chàng, vẻ mặt hạnh phúc.

-Đây là Khiết Thảo, chị dâu của em. Còn đây là Hoàng Lạc, em họ ta.
Cô gái nhìn chàng với ánh mắt xấc xược không che đậy.
-Hai người vẫn chưa chính thức thành hôn cơ mà. Cô ấy chưa phải là chị dâu của em.
-…
-…
-Phải hay không phải chỉ là vấn đề thời gian và cách nhìn của mọi người mà thôi. Nếu Hoàng Lạc Thần Nữ đã nói là không phải thì theo nàng là không phải.
Chàng nói dịu dàng và hòa nhã. Ngài ngăn tiếng cười bật ra.
Cả ba theo những con đường lát đá ra vườn bạch mai. Cỏ xanh non mượt mà trải thảm nền đất vương đầy những cánh hoa rơi. Ngôi nhà sàn xinh xắn dành để đón khách, thưởng trà nép mình dưới những tán bạch mai già cỗi trổ đầy hoa trắng trên nền lá xanh non mơn mởn. Giữa nhà là bếp lửa đã được nhóm. Những tấm nệm nhung phủ trên sàn quanh chiếc bàn tròn thấp. Điệp Tuyên cùng vài cung nữ đang cẩn thận nấu nước pha trà và bày những đĩa bánh.
Ngài đỡ tay chàng khi bước lên những bậc thang. Nàng bực tức nhìn cảnh hai người tình tứ, thân mật từ phía sau.
Canh trà diễn ra khá êm thắm. Chàng hoàn toàn bình thản trước những lời bóng gió xỏ xiêng đầy khinh miệt của nàng về thân phận thấp hèn của người phàm so với thần linh, mặc dù chàng là một dược sư. Chàng dễ dàng vượt qua mọi vấn đề bàn luận nhờ kiến thức sâu rộng và sự giúp đỡ khéo léo của Điệp Tuyên ngay bên cạnh. Thủy thần thấy nhẹ nhõm đôi chút khi có hy vọng thoát khỏi kiếp nạn đang treo lơ lửng trên đầu. Những cô dâu giả mạo trước xuất thân từ Thủy tộc và chưa ai vượt qua thử thách của Hoàng Lạc buộc ngài phải chọn một Tế Nữ.
Và sự lựa chọn lần này xem chừng sáng suốt.
-Nàng và Hoàng Lạc trò chuyện vui vẻ. Ta phải đi giải quyết công việc với Mạc Tần.
Ngài nói khi thấy anh vừa đến. Chàng và nàng mỉm cười cúi đầu chào.
Khi ngài đã biến mất trong màu trắng của rừng mai, Hoàng Lạc cho tất cả cung nhân rời khỏi. Nàng lặng lẽ bước ra thềm nhà, bàn tay ngọc ngà vin nhẹ một cành hoa. Nàng nhìn chàng với ánh mắt kỳ lạ. Nụ cười đầy toan tính khẽ nở trên môi. Giọng nói trong vắt cất lên nhè nhẹ.
-Cô thấy rừng bạch mai này có đẹp không?
-Rừng bạch mai rất đẹp.

Chàng mỉm cười. Nàng từ tốn buông nhẹ từng câu chữ.
-Ai cũng bảo rừng mai rất đẹp. Rừng mai nở hoa quanh năm vì Thủy cung chỉ có duy nhất mùa xuân. Thủy cung lúc nào cũng ngập trong màu trắng của hoa mai… giống như…
-…
-Giống như… tâm trí Thủy thần lúc nào cũng chìm ngập trong hình ảnh của Bạch Hy.
Nàng khẽ buông một tiếng thở dài buồn bã nhưng ánh mắt xoáy vào chàng như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ. Nét xao động lướt qua đôi mắt chàng rất nhanh rồi tan biến. Chàng lại mỉm cười trong im lặng.
-Cô có vẻ bình thản đối với chuyện này? Chắc cô đã biết rất rõ?
Nàng lên tiếng sau một lúc âm thầm dò xét từng biểu cảm trên gương mặt chàng.
-Tôi không thể biết rõ việc này bằng Hoàng Lạc Thần Nữ và tôi cũng không cảm thấy sự việc quan trọng đến mức mình phải biết rõ ngay lúc này.
-…
-Thần Nữ cũng biết tôi là một Tế Nữ được bộ tộc Thang Tuyền dâng cho Thủy thần chưa đầy một tháng, nhưng trong thời gian ngắn ngủi sống nơi đây, tôi may mắn được Thủy thần yêu thương và vinh hạnh được ngài chọn làm thê tử. Tôi là một người phàm mà được sánh duyên cùng thần linh thì còn hạnh phúc nào hơn.
-…
-Tôi không dám đòi hỏi nhiều, cũng không có tham vọng xóa đi tất cả hoài niệm của ngài về tình duyên trước hay thấu hiểu ngài trong một thời gian ngắn nên…
-…
-Tôi sẽ chờ.
-…
-Tôi sẽ chờ đến khi Thủy thần tự nói ra tất cả, chờ đến khi ngài hoàn toàn và tuyệt đối chấp nhận tôi.
Chàng chậm rãi trả lời vẻ thành thật. Nàng nhìn chàng gần như kinh ngạc rồi bật cười.
-Chờ… Cô chờ sao?
-..

-Cô có thật là thê tử của Thủy thần không? Cô nhìn phu quân mình ngày đêm tưởng nhớ một người phụ nữ khác mà không có cảm giác gì sao?
-…
-Cô có nghĩ ngày mình chờ đợi sẽ không bao giờ đến?
Chàng mỉm cười bình thản như có như không.
-Tôi có nghĩ…
-…
-Nên tôi sẽ chờ.
Thời gian lặng lẽ trôi.
-Khi yêu một người, thật khó mà quên được. Nếu ai đã dễ dàng quên đi người mình yêu, thì kẻ đó có đáng để ta yêu hay không?
Gió xuân dịu dàng thổi. Những cánh hoa bạch mai lả tả rơi.
Gió thổi…
Hoa rơi…
.
.Mai Mơ
Loài hoa bạch mai trong truyện chính là mai mơ hay người Huế gọi là bạch mai, tuyết mai hoặchàn mai (danh pháp khoa học hai phần: Prunus mume) là một loài thuộc chi Mận mơ (Prunus) có nguồn gốc châu Á. Loài cây này có nguồn gốc từ miền Nam Trung Quốc (lưu vực sông Dương Tử), sau này lan sang Nhật Bản, Triều Tiên. Nó được trồng để lấy quả và hoa. Mơ là loài cận chủng với hạnh (mơ châu Âu - Prunus armeniaca)
Loài mai mơ trong truyện này không phải là loài hoa mai vàng hay hoàng mai (danh pháp khoa học hai phần: Ochna integerrima) là tên gọi của một loài thực vật có hoa thuộc họ Mai (Ochnaceae). Loài hoa này được trưng bày phổ biến ở miền Nam Việt Nam vào dịp Tết Nguyên Đán
Ở Việt Nam, mai mơ mọc nhiều ở vùng Tây Bắc (Sơn La, Điện Biên, Lai Châu, Lào Cai) và vùng rừng núi quanh chùa Hương Tích (Mỹ Đức, Hà Nội). Về đặc điểm hoa, loại hoa trắng (bạch mai) thường phổ biến hơn loại hoa đỏ (hồng mai). Về đặc điểm quả, mơ được chia thành nhiều loại như: mơ đào, mơ nứa, mơ bồ hóng, mơ chấm son, mơ Vân Nam… Ở làng Đông Mỹ (Thanh Trì, Hà Nội) có giống mơ hoa và quả thường kết từng đôi gọi là Song Mai.
Trong ẩm thực, nước xi rô làm từ mơ ngâm đường là thứ đồ uống khá thông dụng trong mùa hè ở miền Bắc Việt Nam, còn có một số loại rượu mùi khá nổi tiếng làm từ quả mơ như: Rượu mơ Núi Tản, Rượu mơ Yên Tử, Rượu mơ Hương Tích… Mơ muối và mứt mơ là dạng mơ khô gọi là ô mai hay xí muội.
Rượu mơ gồm có hai loại là rượu mơ chín và rượu mơ xanh hay còn gọi bằng cái tên hết sức thi vị “thanh mai tửu”. Rượu mơ chín uống có vị ngon, hơi ngọt còn rượu mơ xanh lại hơi chát, hơi chua và mùi nồng, “bốc” hơn. “Thanh mai tửu” nổi tiếng bởi vẻ đẹp thanh tao của nó. Các danh sĩ thời xưa thường thưởng ngoạn ngắm trăng với rượu thanh mai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui