Cô Dâu Thủy Thần

… — 25 – …
.
Đêm giao thừa khắp bản làng đều tưng bừng đốt lửa thắp đèn, treo bùa dựng nêu, chuẩn bị mâm cỗ cúng tổ tiên. Trên sân Thần điện, Tế đàn đã trang hoàng nghiêm cẩn, ngọn lửa lớn bùng cháy mạnh mẽ trong gió lộng đại ngàn làm khói bay cuồn cuộn đầy trời. Nhóm vũ công đeo mặt nạ, đội mũ mão, mặc lễ phục mấy tầng thổ cẩm đang nhảy múa cầu xin thần linh ban phước ùa màng bội thu, cuộc sống cư dân bình yên hạnh phúc. Tiếng cười tiếng nói hân hoan vui mừng đua nhau vang vọng. Hai dáng người lặng lẽ tách khỏi đám đông men theo con dốc trắng xóa hoa ban lên sườn núi.
Mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ.
Trời đêm không trăng bàng bạc màn sương mờ nhạt.
-Lạnh không?
Tiếng thì thầm cùng ánh mắt quan tâm. Đáp lại là cái lắc đầu và nụ cười thật nhẹ nhàng. Những bước chân vẫn thả đều trong đêm. Một lúc sau, chàng kéo ngài đứng lại, hướng tay xuống thung lũng.
-Nơi này có thể ngắm toàn cảnh.
Bản làng ẩn hiện trong màn sương mờ nhạt thấp thoáng ánh lửa ấm áp bập bùng giữa những vạt rừng tĩnh lặng trong đêm. Từng làn gió lướt qua làm màn sương lả lướt uốn lượn. Đêm ba mươi không có ánh trăng chỉ điểm vài ngôi sao lấp lánh xa xăm trên nền trời thăm thẳm.
-Đến đây.
Ngài ngồi xuống thảm cỏ mượt dưới chân, thuận tay kéo chàng vào trong lòng. Chàng đẩy ngài cố gắng đứng dậy nhưng càng đẩy càng bị ôm chặt.
-Nếu có ai ngang qua nhìn thấy thì không…
-Ngồi yên. Đừng có nhúc nhích. Nếu không ta sẽ…
Ngài cúi người thấp giọng thì thầm mấy chữ, cố ý để đầu lưỡi chạm nhẹ vào vành tai trước mắt, để hơi thở nóng ấm trườn trên làn da mềm mại mịn màng, làm người đang ngồi trong lòng lập tức bất động.
-Ngài càng lúc càng…
Chàng nhanh chóng trấn tĩnh thở dài thườn thượt. Ngài đưa tay luồn vài mái tóc nâu đồng lấm tấm sương đêm.
-Sao?
-Bá đạo.
Ngài bật cười vẫy tay giăng kết giới khiến cả hai vô hình, sương rơi gió thổi cũng không chạm được. Những chấm sáng lấp lánh màu xanh lục xanh lam như đom đóm xuất hiện lơ lửng giữa màn đêm. Chúng bay lượn chập chờn trong gió, quẩn quanh những cành hoa ban khẳng khiu trắng tinh như phủ tuyết.
-Đẹp không?
Chàng ngắm khung cảnh khẽ cười gật đầu.
-Tấu một khúc nhạc.
-Không có sáo.
-Trường Hận Tương Tư.
Ngài đặt Diệp Băng Địch vào tay chàng. Khiết Thảo ngẩn người nhìn cây sáo lạnh băng trong suốt ánh lên hàn quang màu lục một lúc lâu.
-Nó đã làm ngài bị thương.
Thủy thần ngạc nhiên nhìn chàng. Khiết Thảo cười nhẹ chậm rãi tiếp.
-Cho dù là quà tặng trân quý vô song tôi cũng không muốn dùng đến.
Ngài nâng cằm chàng lên, nhìn chăm chú vẻ mặt không vương nét tức giận, đôi mắt không gợn chút oán trách. Mọi thứ đều rất an nhiên tĩnh lặng. Mọi thứ đều rất thuần khiết băng thanh.

Một nụ hôn dịu dàng rơi trên đôi môi mềm. Hơi thở sâu dần dồn dập đứt quãng. Trái tim loạn nhịp liên hồi. Hai làn môi giao hòa chặt chẽ trở nên ướt đẫm có chút sưng phồng.
-Thật may mắn khi ngươi là một dược sư từ bi bác ai.
Câu nói đầu tiên của ngài khi dừng nụ hôn làm chàng bật cười.
-Đừng quan tâm. Chỉ là một chút thương tích.
-…
-Hơn nữa, thâm ý của Tử thần Quân Vũ đã quá rõ ràng. Người muốn…
-Cảnh cáo ngài và bảo vệ tôi.
Thủy thần cười nhẹ thay lời đồng ý, im lặng vùi mặt vào cổ chàng, nghịch ngợm mái tóc màu nâu đồng bóng mượt buông lơi.
Nếu ngài tổn thương chàng sẽ phải trả giá dưới Diệp Băng Địch, trả giá dưới chính vũ khí thuộc về chàng.
Khoảng lặng trải ra mênh mông.
Chàng ngước mắt nhìn đàn đom đóm lấp lánh, đưa cây sáo ngọc lên môi. Khúc nhạc tấu lên giai điệu êm ái du dương bay bỏng nhẹ nhàng như những cánh hoa chao nghiêng trong gió. Những khoảnh khắc dịu ngọt giữa hai người lướt qua trong tâm tưởng như dòng âm thanh mềm mại rót vào tai. Thần trí nhàn nhã vô ưu hòa theo mê khúc chìm vào ảo mộng thanh bình hư ảo, cảm giác tâm hồn lâng lâng như bước trên cánh đồng hoa chập chờn, bước trên mây trắng bồng bềnh uốn lượn.
Khúc sáo dứt. Người chưa tỉnh.
-Thật khiến người ta mê mẩn tâm thần.
Ngài cười nhạt ôm chàng nằm tựa vào người mình, buông từng chữ chậm rãi quyết đoán.
-Từ nay không được tấu khúc cho kẻ nào khác ngoài ta.
-…
-…
-Tôi là dược sư.
Chàng gối đầu lên chân ngài, ngửa mặt nhìn những cánh hoa bay bay nhẹ hẫng.
-Âm nhạc có tác dụng trị liệu tinh thần rất tốt.
-…
-…
-Vậy từ nay không cần chữa bệnh cho kẻ nào khác ngoài ta.
Ngài bật cười cầm lấy tay chàng vuốt ve chiếc vòng vàng, siết nhẹ những ngón tay mảnh khảnh mềm mại.
-Bá đạo.
Chàng phì cười đáp lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi những cánh hoa rơi rơi trong sương mờ gió lạnh. Những cánh hoa trắng tinh mỏng manh đọng nước long lanh bất chợt làm đôi mắt chàng dao động. Thanh âm nhẹ tênh như hơi thở khẽ vang lên.
-Rừng bạch mai ở Thủy cung ngài vì ai mà trồng?
-…

-…
-Ta sẽ san bằng nơi đó lấy đất cho ngươi trồng thảo dược.
Ngài nói rất nghiêm túc, nâng gương mặt chàng nhìn thẳng vào mình, nhưng nụ cười trên môi không giấu vẻ cợt nhã. Chàng ngồi dậy áp đôi tay giữ gương mặt ngài, ánh mắt tĩnh lặng bình thản.
-Tôi đang hỏi nghiêm túc.
-Ta đang nói nghiêm túc.
-…
-Nếu ngươi thấy chướng mắt, ta sẽ lập tức dọn sạch.
Chàng nhìn vẻ mặt không biết là đùa hay thật của ngài một lúc lâu, vòng tay ôm chặt ngài, tựa đầu lên vai ngài. Tiếng thì thầm bên tai nhẹ nhàng êm ái hơn cả sương rơi hoa lượn.
-Tôi nghĩ kiếp này có thể ở bên cạnh ngài bằng thân phận cung nhân đã vô cùng hạnh phúc mãn nguyện, không có gì phải hối tiếc mong cầu bởi vì… tôi so với ngài cũng như lá trầu rách bên cạnh quả cau xanh, không thể têm thành một miếng trầu cánh phượng hoàn hảo…
-…
-Đến lúc chia ly, tôi nghĩ là sẽ không bao giờ gặp lại ngài, mãi sống trong hình dạng của Trương Chi. Thật ra như vậy cũng tốt. Không tao ngộ sẽ không phải đau lòng khi nhìn nhau mà không biết, cũng không thể nhận nhau. Mọi tơ tình giữa chúng ta sẽ đoạn tuyệt để ngài không phải vướng bận bất cứ điều gì về tôi…
-…
-Nhưng hôm nay, tôi được gia đình ngài chấp nhận, được tổ tiên mình chúc phúc, có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh ngài… Mọi chuyện giống như giấc mơ đẹp mà tôi không dám tin sẽ tồn tại vĩnh hằng…
-…
-Những điều ở tương lai làm tôi bất an, những điều trong quá khứ làm tôi lo lắng… bởi vì những điều tôi biết rất mơ hồ… tôi sợ mình có thể hiểu sai… có thể…
Câu nói dừng lại vì vòng tay ghì chặt bất ngờ. Ngài lướt một nụ hôn thật nhẹ lên má chàng, hơi thở thoảng hương bạc hà mang theo hai chữ nhẹ tênh.
-Ta hiểu.
-…
-Rừng bạch mai đó được trồng không phải vì Bạch Hy, cũng không phải vì Lâm Nguyên.
Ngài dừng một chút, hàng mi hơi hạ xuống rồi lại nâng lên, mỉm cười bình thản.
-Rừng bạch mai đó được trồng là vì một kỷ niệm.
-…
-Khi ta năm trăm tuổi được cha mẹ dẫn đến Thần Y Cốc thăm Tử thần Quân Vũ và nhũ mẫu Thạch Diệp. Ở nơi đó ta đã gặp một rừng mai trắng xóa trong tiết trời mùa xuân rất đẹp… Và gặp một cô gái tên là Bạch Mai…
-…
-Chị ấy… đối xử với ta rất tốt.
Ngài im lặng nhìn vẻ mặt tĩnh lặng đến vô cảm, bình thản đến lãnh đạm của chàng, trong đầu xuất hiện suy nghĩ hối hận vì đã quá thành thật.
-Lãnh Hà… ngài…
Khiết Thảo dịu dàng lên tiếng với ánh mắt kỳ lạ và nụ cười nhẹ tênh.

-Không phải lúc năm trăm tuổi ngài đã yêu chị ấy?
-Ngươi hoang tưởng.
-Vậy suốt mấy ngàn năm…
-Ta chỉ thích chị ấy.
-…
-Người ta yêu là ngươi.
Ngài trầm giọng nhìn thẳng vào đôi mắt an nhiên trong vắt như giọt sương khuya đọng trên cánh hoa ban trắng xóa. Đôi mắt ngài đen huyền như mặt hồ giữa màn đêm, sâu không thấy đáy, thăm thẳm vô tận.
-Người ta yêu là ngươi.
-…
-…
-Tôi hiểu.
Chàng khẽ cười kéo gương mặt ngài sát lại, hôn lên đôi mắt thâm trầm sâu sắc, chậm rãi lướt nhẹ lên hai má rồi dừng lại nấn ná ở đôi môi mím chặt, từ tốn nhấn nhá từng dấu cắn đường miết. Thoáng bất ngờ qua nhanh, ngài mạnh mẽ cuốn lấy đôi môi kia dây dưa cuồng nhiệt đến khi hơi thở cả dồn dập đứt quãng. Một tiếng rên khẽ thoát ra làm nụ hôn đam mê càng thêm dữ dội. Ngài rời khỏi đôi môi bị cắn miết sưng phồng của chàng trượt xuống chiếc cổ thanh mảnh để lại từng dấu hôn đỏ ửng. Đôi môi không an phận của ngài lại ngược lên trên cắn nhẹ vào vành tai ửng hồng thì bị một ngón tay chặn lại.
-Không được.
Chàng nói dứt khoát với thanh âm kiềm chế. Ngài cắn vào ngón tay mảnh mai trầm giọng.
-Ngươi đốt lửa.
Chàng bật cười thành tiếng. Nụ cười vô cùng tự nhiên thuần nhã không vương chút ưu phiền sầu não, không gợn chút lo lắng bất an. Nụ cười ấm áp bình yên tựa nắng mai vàng óng, tươi thắm trác tuyệt tựa hoa xuân đua nở. Nụ cười làm kẻ thấy tâm mê ý loạn, làm người nhìn thần trí đảo điên.
Nụ cười chưa bao giờ hiện ra trên gương mặt thuần khiết băng thanh.
Ngài có cảm giác choáng váng như rơi vào ảo ảnh, như lần đầu tiên gặp người ngồi trước mặt mình. Khiết Thảo hôm qua vẫn mang vẻ mặt an nhiên thanh nhã với đôi mắt bình yên tĩnh lặng khiến kẻ khác tâm bình khí hòa. Khiết Thảo hôm nay lại có nụ cười ma mị mê hoặc khiến nhân tâm tơ tình lụy phiền, trầm luân bể khổ.
Thủy thần bất giác siết mạnh cổ tay chàng.
-Ngươi đùa ta.
Khiết Thảo thu lại nụ cười khẽ nói.
-Không phải.
-…
-Thật ra tôi muốn kể cho ngài nghe một chuyện… không ngờ lại xác định được…
-Chuyện gì?
-Những giấc mơ đêm qua của tôi không phải mộng ảo mà là sự thật của kiếp trước.
Chàng kề sát gương mặt ngài, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm phản chiếu lãnh khí.
-Lãnh Hà… Tôi là con trai của Tử thần Quân Vũ và dược sư Thạch Diệp, cũng như Khiết Dược là con gái của hai người. Chúng tôi đã là song sinh không chỉ một lần.
-…
-…
-Ngươi không thể là Ngạo Tuyết?
Thủy thần nhìn chàng nghi hoặc. Khiết Thảo khẽ cười lắc đầu.

-Với ngài, tôi là Bạch Mai.
-…
-Ngày hôm đó, em gái tôi đã trốn ra ngoài nên tôi phải giả dạng Bạch Mai để trình diện. Hôn ước giữa hai gia đình đã định từ khi chúng tôi chưa sinh ra. Ngài lúc đó chỉ là một đứa trẻ nên không thể biết.
Thủy thần nghe xong chỉ im lặng bất động. Đôi mắt sâu thẳm hơi hạ xuống phủ thêm một tầng suy tư.
-Lãnh Hà…
Chàng khẽ gọi, áp hai bàn tay lên gương mặt ngài.
-Lãnh Hà…
Ngài cầm lấy bàn tay mềm mại ấm áp của chàng. Tiếng cười trầm trầm uy thế khẽ vang giữa đêm cuối năm lạnh lẽo.
-Ta thật không thể tin… Ta đi một vòng lớn như vậy cuối cùng vẫn yêu ngươi… Mấy ngàn năm trốn tránh cuối cùng ta vẫn yêu người đã cùng mình đính ước…
-…
-…
-Ngài không cam tâm?
Đôi mắt chàng thoáng nét xao động. Ngài cúi mặt hôn nhẹ lên đôi môi chàng.
-Ta cam tâm.
-…
-…
-Chúng ta về nhà thôi. Sắp đến giờ giao thừa rồi.
Chàng nắm tay ngài mỉm cười đứng dậy. Mười ngón tay lại đan vào nhau chặt chẽ ấm áp. Đôi bóng song hành trên con đường nhạt nhòa sương phủ mây giăng.
Ngài nghiêm giọng nhìn chàng.
-Từ nay, ngươi không được cười với ai như vừa rồi, ngoài ta ra. Nếu không, chắc chắn ta sẽ giam ngươi ở Thủy cung không cho gặp bất cứ ai, không cho đi bất cứ đâu.
-Ngài đã hứa cho tôi về thăm nhà.
Chàng bình thản đáp lời. Nụ cười lạnh nhạt nở trên môi ngài.
-Khiết Thảo của ta đã không nhún nhường nghe lời như trước.
-…
-Có lẽ phải tìm lúc thích hợp mà dạy bảo lại.
Chàng bật cười đi sát vào ngài, tựa đầu lên vai ngài.
-Nụ cười đó chỉ vì một mình Lãnh Hà mà xuất hiện.
***
Nhân là ngã ái, Duyên là ngoại cảnh.
Ngàn vạn sự việc trên đời đủ Nhân Duyên tất tạo thành Nghiệp Quả.
Chữ Phận kia muốn vuông tròn sớm một chút cũng không được, muộn một chút cũng không được. Mọi thứ đều phải hội đủ Thiên thời – Địa lợi – Nhân hòa. Mọi thứ đều phải đúng người – đúng lúc – đúng chỗ.
.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui