… 15 …
.
Thủy thần trầm ngâm đứng dưới gốc bạch mai nở đầy hoa trắng, cả rừng mai trước mắt ngài cũng trắng xóa bạt ngàn. Những cánh hoa tàn phai mỏng manh lả tả rơi trong gió thu se lạnh nhẹ nhàng vương trên tóc ngài, vương trên xiêm y bạc trắng màu sương khói. Đôi mắt Thủy thần tĩnh lặng nhìn về phía xa, trong đáy mắt hiện lên hình dáng lẻ loi cô quạnh của một chàng trai đang tấu khúc Trường Hận Tương Tư. Tiếng sáo u buồn dìu dặt tan vào nắng gió. Từ khi rời hồ Yên Ba, chàng bỗng dưng né tránh ngài, không phải hững hờ lạnh nhạt mà là né tránh. Gương mặt thuần khiết băng thanh với đôi mắt luôn bình yên thanh thản của chàng cũng chất chứa đầy lo toan phiền muộn.
Gió xào xạc thổi giữa mênh mông tĩnh lặng. Hoa rì rào rơi trong lặng lẽ âm thầm.
-Thật ra ngươi có chuyện gì khó nghĩ?
Chàng ngước mắt lướt nhìn người vừa đến rồi cúi mặt khẽ cười.
-Tương lai vô định.
-Khiết Thảo. Nhìn ta.
Ngài ra lệnh đầy uy quyền cao ngạo nhưng thanh âm nhẹ tênh lại có chút lo lắng bất yên. Chàng chậm rãi đứng dậy im lặng nhìn thẳng vào mắt ngài.
-Nói cho ta biết chuyện gì.
-…
-Chẳng lẽ những điều ta nói ta làm vẫn chưa rõ ràng, vẫn khiến ngươi không tin tưởng.
Ngài nắm lấy đôi bàn tay chàng, những ngón tay siết chặt ấm áp yêu thương. Chàng nhìn ngài buông một tiếng thở dài, nụ cười nhạt nhòa như có như không.
-Tôi là một người phàm.
-Ta không quan tâm.
-Tôi là một chàng trai.
-Ta không quan tâm.
Bàn tay chàng theo mỗi câu nói của ngài càng bị siết chặt hơn. Khiết Thảo đứng lặng thẩn thờ đến cả hơi thở cũng tựa như tan biến.
Những cội mai già rung rinh cành mảnh để muôn ngàn cánh hoa tinh khôi thanh khiết lượn bay vào không gian mênh mang lộng gió. Trời thu trong xanh bất tận ngập tràn nắng vàng óng ả bất chợt nhuộm sắc hoa bạc trắng lung linh.
Thủy thần lấy trong áo chiếc vòng bạc chạm khắc hình Hỏa Phụng. Ngài nắm chặt tay chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng nhấn mạnh từng câu chữ.
-Những gì ta nói hôm nay có trời xanh hoa trắng làm chứng, có vòng bạc làm tín vật ghi lời, cho nên ngươi hãy nghe cho thật rõ, hãy nhớ cho thật kỹ.
-…
-Lãnh Hà ta nguyện yêu thương Khiết Thảo trọn đời trọn kiếp, mãi mãi không xa rời, mãi mãi không ly biệt.
-…
-Nếu ta sai lời sẽ không toàn mạng.
Ngài dịu dàng đeo chiếc vòng bạc vào tay chàng. Thanh âm nhẹ nhàng hòa trong gió thu.
-Còn ngươi?
-Tôi… Tôi…
Khiết Thảo nghẹn lời bất động nhìn ngài. Niềm hạnh phúc vô ngần như những cơn sóng dữ dội cuộn dâng trong biển cảm xúc hỗn loạn khuấy đảo tâm trí. Gương mặt thuần khiết băng thanh nhẹ nở nụ cười toàn bích. Đôi mắt luôn bình thản tĩnh lặng bỗng nhạt nhòa màu nước. Hàng mi huyền khẽ chớp đọng lấm tấm sương mai. Từng giọt từng giọt thánh thót rơi như mưa xuân hồi sinh cỏ cây hoa lá. Nhưng ánh nhìn vô vàn yêu thương vẫn không thể rời khỏi gương mặt anh tuấn băng lãnh thoáng nụ cười dịu dàng trìu mến.
Thủy thần im lặng đưa tay lau những giọt nước mắt đang lăn trên má chàng, vén làn tóc óng ánh màu đồng bị gió thổi tung phủ trên mặt chàng. Ngài ôn nhu kéo chàng vào vòng tay ghì chặt kiên định, nhẹ nhàng đặt lên môi chàng một nụ hôn. Từng chỗ chạm của hai làn môi đều được nâng niu trân trọng như sợ làm vỡ tan điều gì rất quý giá mong manh. Ngài chậm rãi luồn những ngón tay vào mái tóc xõa tung của chàng đang bay trong gió lạnh. Nhịp thở xao động dường như hòa làm một trong khoảnh khắc say mê.
Chàng nhìn hàng mi khép hờ của ngài cũng dần nhắm mắt chìm vào nụ hôn ngọt ngào, để niềm hạnh phúc dâng trào cuốn trôi tất cả âu lo sợ hãi. Chàng muốn một lần được sống hết mình cho yêu thương, cho người làm trái tim chàng loạn nhịp dù hiểu rõ mai sau sẽ tan nát đau thương. Nhưng hôm nay chàng sẽ xem thế gian này không còn gì tồn tại ngoài người đang ôm chặt mình, người trong vòng tay mình.
Mây trắng vô định theo làn gió cuốn. Hoa rơi hững hờ theo dòng nước trôi
Nhưng hoa tàn thì cũng bay theo gió và mây trời vẫn in bóng nước hồ.
Khiết Thảo tỉnh dậy trong Mai Trà Đình thì ánh tà dương nhuộm màu tàn úa lên những cánh bạch mai rơi trên thềm nhà lạnh. Bếp lửa đỏ rực đã lụi tàn chỉ còn tro xám bay mờ mờ theo gió. Nắng chiều hiu hắt chỉ chạm đến một nửa không gian tĩnh lặng bình yên trong tiểu đình. Chàng cuộn người trong vòng tay ấm áp đang ôm chặt mình, mỉm cười nhìn gương mặt thanh thản chìm sâu trong giấc ngủ. Chàng đưa tay vén mấy sợi tóc đen huyền bóng mượt bết trên trán ngài, lướt nhẹ những ngón lên gương mặt băng lãnh anh tuấn, lên làn môi mềm mại thường ẩn hiện nét cười khinh mạn cao ngạo như có như không. Từng cử chỉ của chàng nhẹ nhàng trìu mến sợ ngài tỉnh giấc, sợ không gian bình yên như mộng đẹp sẽ nhanh chóng vỡ tan.
-Không mệt sao?
Ngài đột nhiên lên tiếng, mắt vẫn nhắm hờ nhưng đôi môi không an phận lướt những nụ hôn cùng hơi thở ấm lên làn da trần mềm mại của chàng. Khiết Thảo giật mình khẽ cười.
-Vẫn còn muốn ngủ.
-Vậy thì ngủ đi.
Ngài vừa nói vừa đưa tay kéo chàng sát hơn một chút dưới tấm choàng trắng bạc. Chàng vòng tay ôm chặt ngài, cảm giác ấm áp khiến lòng ngực nhói đau như ngàn vạn kim châm. Trong đầu chàng chợt hiện lên hình ảnh Thụy Hà Thần Nữ tao nhã uy nghi đang mỉm cười diễm lệ, nhưng nét mặt lạnh lẽo tựa tuyết băng, ánh mắt lãnh đạm tựa sương giá. Thanh âm êm ái du dương cất lên như mơ như thực trong gió lộng tứ bề chỉ mình chàng nghe được vào ngày cuối cùng rời hồ Yên Ba.
“Khiết Thảo, ta vừa cho người đến thăm hỏi gia đình con. Mẹ con vẫn khỏe mạnh, em gái và em rể của con cũng rất hạnh phúc. Họ đang sống êm ấm ở bộ Ninh Hải và luôn hy vọng con trở về sum họp. Thế nào, con có muốn về gặp họ không? Hay con muốn tất cả đoàn viên ở cõi U Linh? Ta cho con thời gian ba ngày để thu xếp mọi chuyện. Hết kỳ hạn sẽ cho người đến Tĩnh Dạ đón con đi.
-…
-Khiết Thảo. Đừng làm ta thất vọng”
Trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn ảm đạm thê lương.
Một tiếng chim thảng thốt cất lên xao xác rừng mai trắng.
.
.Vòng tay cầu hôn
Để tỏ lòng mong muốn cầu hôn hay hứa hôn, nhiều dân tộc ở vùng núi Tây Bắc và Tây Nguyên Việt Nam, chủ yếu theo chế độ mẫu hệ, thường có tục lệ trao vòng. Quý nhất là vòng bằng vàng, hay bằng bạc, rồi mới đến vòng đồng. Nhận vòng là bằng lòng, phải giữ lòng chung thủy. Ngày nay người Việt – Kinh đã trao nhẫn thay vòng hay hoa tai, còn nhiều dân tộc ở miền núi chỉ dùng vòng vàng, bạc hoặc đồng. Đó là những chiếc vòng cầu hôn mang tính giao duyên. Những chiếc vòng cầu hôn là kỷ vật thường được lưu giữ suốt đời, có người khi mất thì trao lại cho con cháu làm di vật quý.
Theo phong tục của dân tộc Ê Đê (Đắk Lắk), khi người con gái tìm được người con trai ưng ý thì báo cho bố mẹ biết. Bố mẹ cô gái nhờ người mối lái đưa chiếc vòng bằng chất liệu nào là tùy gia cảnh để mở đầu cho việc giao thiệp với nhà trai. Nhà trai sau lễ nhận vòng, cũng trao cho bên nhà gái chiếc vòng để làm tin cho việc đính ước. Sau đó, nhà trai tổ chức bữa cơm rượu mời bên nhà gái. Đến hôm cưới, bên nhà gái lại đưa sang nhà trai vòng có kèm đồ sính lễ và các thứ như trâu, bò, lợn, gà, rượu, quần áo… Khi lễ trao vòng ngày cưới đã xong, hai ông cậu đưa rượu cho cô dâu, chú rể. Hai vợ chồng trao chén rượu cho nhau và uống hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...