Cô Dâu Thủy Thần

… — 9 – …
.
Đêm khuya buông xuống Thủy cung hồ Yên Ba sự tĩnh lặng hoang liêu. Làn hơi nước mờ ảo tựa như khói mây càng thêm lạnh lẽo. Chúng phủ ngợp không gian, lơ lửng ngoài cửa sổ chỉ chờ làn gió nhẹ sẽ đưa bước vào phòng. Bếp lửa hiu hắt than hồng dạ bóng vào tấm vách tre những hình thù kỳ dị như các vũ công nhảy múa trong lễ hội Cúng Trăng. Chốc lát, làn gió lạnh bên ngoài lại ùa vào phòng mang theo sương khói. Gió khẽ lay tấm mành trúc rung lên giai điệu du dương. Gió thổi bùng lên ngọn lửa lay lắt hơi tàn.
Khiết Thảo ngồi bên bếp lửa, chăm chăm nhìn những kỷ vật của mẹ và em gái trên tay. Rừng tre xanh thẳm nơi đây gợi chàng nhớ đến những năm tháng sống cùng gia đình, bộ tộc. Mường Hoa Mễ cạnh dòng Thu Lã, cạnh hồ Tĩnh Dạ quanh năm suốt tháng xanh màu lũy tre. Tre gắn bó với cuộc sống con người Thang Tuyền như hình với bóng, như người một nhà, như bạn tri âm… Ngôi nhà sàn nhỏ, nơi trú ngụ của gia đình chàng cũng nằm dưới tán tre xanh. Chàng khẽ rót một hơi thở dài, lặng lẽ rút cây sáo thổi lên một làn điệu dân ca của quê hương.
Gió xào xạc rung khóm tre ngoài cửa sổ.
Thanh âm lá rơi chạm vào thềm nhà nghe mỏng manh như những sợi tơ tằm.
-Ngươi nhớ nhà phải không?
Câu hỏi vang lên rất khẽ khi chàng ngừng khúc nhạc. Ngài đã vào phòng từ lúc nào. Vẻ mặt ngài chẳng biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Ngài vận y phục đơn giản, trang sức lễ nghi trên người đã được cởi bỏ. Mái tóc dài đen mượt buộc lơi mềm mại phủ xuống vai. Thoảng trong không khí mùi hương bạc hà thanh nhã.
Chàng không lên tiếng, chỉ khẽ cười gật đầu rồi cất những kỷ vật vào trong cạp váy.
-Mẹ ta có vẻ rất thích ngươi.
Ngài nói khi đã ngồi đối diện chàng qua bếp lửa. Một thoáng bất mãn hiện trên gương mặt lạnh lùng. Ngài dựa người vào vách tre, ánh mắt vô định.
-Tôi chỉ may mắn thôi.
-Ta hy vọng ngươi sẽ may mắn suốt thời gian ở đây.

Chàng giấu nụ cười khẽ nói.
-Thần nữ rất yêu thương ngài.
-…
-Những món ăn trong bữa tiệc chiều nay đều là những món ngài thích.
Ngài nhìn chàng, nói chậm rãi nhưng vẫn thấy rõ sự gay gắt.
-Nếu yêu thương ta đã không ép buộc chuyện hôn nhân. Mấy ngàn năm nay không có con dâu thì đã sao. Tự dưng lại buộc ta phải kết hôn trong vòng một năm nếu không sẽ phải lấy cô dâu mà mẹ chọn…
-…
-Thật là vô lý.
-Vô lý nhưng ngài vẫn phải nghe theo.
Chàng khẽ cười. Ngài nhìn chàng chợt cười nhạt.
Những sợi nước trong suốt kết tinh từ hơi nước bất ngờ siết chặt lấy thân thể chàng. Những sợi nước lung linh ánh màu lửa đỏ. Một cơn gió mạnh lùa vào phòng cuốn theo làn hơi lạnh cùng những mảnh lá rơi lả tả trên sàn. Ngọn lửa trên bếp bùng cháy dữ dội. Một thoáng ngỡ ngàng hiện hữu trong đôi mắt chàng nhưng tan đi rất nhanh. Vẻ mặt chàng vẫn giữ nguyên nét điềm nhiên, bình thản. Chàng nói với nụ cười rất khẽ trên môi.
-Nếu tôi bị thương sẽ không thể làm tròn nhiệm vụ.
-Vậy sao?
Ngài mỉm cười khinh mạn tiến về phía chàng rồi ngồi xuống bên cạnh. Ngài nhẹ nhàng đưa tay tháo cây trâm bạc duy nhất cài trên tóc chàng. Búi tóc được bới hờ hững xổ xuống. Ngài chậm rãi vuốt những lọn tóc nâu bóng mượt vào nếp. Bàn tay ngài dịu dàng đi chuyển từ mái tóc đến những đường nét của gương mặt chàng. Những ngón tay từ tốn cảm nhận làn da mịn rồi dừng lại trên bờ môi mềm. Nụ cười ma mị vẫn ẩn hiện trên môi vị Thủy thần. Giọng nói của ngài nhẹ tênh, nhẹ như hơi thở kề sát tai chàng. Từng chữ được kéo dài lả lướt.
-Nhưng ta lại nghĩ khác…
-…
-Ta nghĩ nếu ngươi bỗng nhiên gặp chuyện gì đó biết đâu sẽ dễ dàng hơn.
Đêm khuya yên tĩnh nghe rõ nhịp thở của cả hai.
Rất khẽ…
Rất êm…
Nhưng vẫn không giấu được sự rối loạn âm thầm.
Chàng nhìn thẳng vào mắt ngài, giọng nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ sắc lạnh.
-Làm chuyện này với người mình không yêu chẳng có ý nghĩa gì cả.

-…
-…
-Ngươi nghĩ ta sẽ làm chuyện gì với ngươi?
Ngài vừa nói xong liền bật cười. Tiếng cười tự nhiên đầy thú vị.
Chàng khẽ nhíu mày, nén tiếng thở dài. Những sợi nước tan thành sương khói. Chàng đi đến bên giường lấy chiếc chậu đặt than dùng ủ ấm chăn nệm nửa canh giờ trước ra bếp. Chàng thêm than vào rồi đem về chỗ cũ. Chàng trải tấm nệm xếp gọn trong góc phòng ra sàn. Điệp Tuyên đã chuẩn bị nó cho chàng vì biết Thủy thần không quen ngủ cùng kẻ khác, huống chi chàng chỉ là người hầu. Những thân tre làm sàn thẳng cứng, được xếp khít khao nhưng gió vẫn lùa khá lạnh, không khí lại đầy hơi nước khiến chàng bất giác hắt hơi. Chàng khẽ nói khi lần lượt thổi tắt những ngọn đèn khắp phòng.
-Ngài nên đi nghỉ khi chăn nệm còn ấm. Đêm đã khuya lắm rồi.
Ngọn lửa trên bếp cùng những hòn than hồng trở thành thứ duy nhất tỏa sáng. Chàng đứng bên vách gần cửa sổ, nơi ánh sáng hiu hắt chỉ chạm đến một nửa. Vẻ đẹp thuần khiết và thanh nhã của người mang dòng máu dược sư trong bóng tối càng nhân lên gấp bội. Vẻ đẹp trở nên mờ ảo khi màn hơi nước lãng đãng đưa bước vào phòng. Làn gió lạnh khẽ đùa mái tóc lòa xòa buông dài. Ánh lửa lung linh đọng trong đôi mắt trong vắt.
Tiếng những giọt nước trong chiếc thủy khuê tí tách thả đều.
Từng giọt…
Từng giọt…
Âm thanh mỏng manh tan vào tĩnh lặng.
-Đôi lúc ngươi thật ngớ ngẩn.
Ngài mỉm cười rất nhẹ sau khi nhìn chàng thật lâu. Nụ cười dịu dàng, ấm áp hiếm khi xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng, khinh mạn. Ngài đi đến chỗ chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng.
-Ngươi nên nhớ ta là Thủy thần.
-Tôi luôn nhớ điều đó.
-Vậy thì đi nghỉ thôi.

Ngài bước đi. Chàng vẫn đứng im.
Ngài ngồi xuống giường. Chàng vẫn ở chỗ cũ.
-Ngươi không hiểu ta nói gì sao?
-…
-Ngươi lên giường mà ngủ, chỉ cần đừng chạm đến ta là được. Nếu ngươi bệnh, cả hai chúng ta sẽ rất phiền phức với mẹ.
-…
-Giường còn rất rộng và người cần giữ ấm là ngươi, không phải ta.
Ngài điềm nhiên ngã lưng xuống giường nhắm mắt lại. Chàng đứng im một lúc rồi bước đến nằm cạnh, kéo chăn đắp cho cả hai. Chàng khẽ cười, không rõ là vì điều gì. Tiếng thì thầm rất nhẹ trong đêm.
-Ngài là mạng Thủy, tôi là mạng Mộc. Thủy – Mộc tương sinh nên mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.
Lá rơi xào xạc…
Gió thổi lạnh lùng…
Trăng sáng lung linh …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui