"A...tha cho tôi đi mà! Tha cho tôi đi mà! Vương Nguyên à anh không cố tình sai người cắt thắng xe của em gây tai nạn cho em đâu! Anh là một phút nông nổi mà thôi! Anh sai rồi! Anh sai rồi Vương Nguyên à! Anh dập đầu xin lỗi em, anh xin lỗi em"
Hắn nhếch mép lên cười một cái nhạt nhẽo
Bà như chết đứ đừ khi nghe thấy con trai lớn mình thốt ra những lời kia, nghe như sét đánh ngang tai, bà khụy xuống, Như Hoa đỡ bà lên, cô nghe cũng đã hiểu mọi chuyện là như thế nào
Vương Nguyên không phải đơn thuần là đua xe rồi chết trên trường đua, mà là người anh trai này đã gây ra cái chết cho hắn mấy năm trước, bây giờ nhìn thấy hắn đứng trước mặt thì mới giật mình mà thốt ra những lời không nên nói
Bà tức giận mặt đỏ hầm hầm
Bà bước lại gần rồi kêu Vương Nguyên đi vào phòng, bà nói hết sức nhỏ nhẹ nhưng lời nói vô cùng đáng sợ
"Đi vào phòng"
Vương Thiên đứng lên hai chân run run, né né hắn ra rồi nhìn nhìn hắn
Vừa vào phòng bà đóng chặt cửa lại, bà bước lại bàn thờ hắn, tấm hình một chàng trai 21 tuổi tràn đầy sức sống và niềm tin nhoẻn một nụ cười rạng rỡ trong khung ảnh, bà cầm tấm ảnh lên rồi lau lau bụi bà nhìn Vương Thiên hỏi giọng đau lòng
"Điều gì khiến con phật lòng về em trai con?"
Hắn cúi đầu im lặng rồi lặng lẽ quỳ xuống chân bà
"Thiên à! Con à! Con có biết em con nó qua đời một cách đau đớn như thế nào không?"
"Con trai à...mẹ biết...ba mẹ thương yêu em trai con nhiều hơn con! Mẹ biết con hay ganh ghét với nó! Nó thật sự rất ngoan! Nó không hề làm gì đắt tội đến con! Mẹ sinh ra con mà! Chẳng lẽ mẹ còn không biết con muốn cái gì hay sao? Cái gia sản này...Thật sự có thể khiến con trở nên như vậy sao?"
"Con...có còn nhớ...lúc mẹ mang thai em trai con không? Nó vừa sinh ra đã không thấy nhịp tim, không thở...không có dấu hiệu của sự sống, mẹ đã ôm nó lạnh lẽo cả một đêm dài, mẹ đã khóc đến nhạt nhòa, mẹ nằm mơ thấy một thằng nhóc tầm 7 tuổi, nó đi lạc vào phòng mẹ, và nó bảo nó tên Vũ Hạo, nó nói không nhớ đường về nhà, mẹ đã ôm theo em con mà dẫn nó đi, một lúc nó biến mất, em con nó khóc ré lên, mẹ bừng tỉnh lại rồi thấy em con nó sống lại! Mẹ không tin người chết lại có thể sống lại nhưng sự thật đã minh chứng cho điều đó, mẹ đã vui đến phát khóc, con còn nhớ không? Chính con đã đặt tên cho em trai là Vương Nguyên"
Bà nghẹn ngào kể lại
Bà xoa đầu Vương Thiên đang khóc quỳ gối dưới sàn
"Khi mẹ trở về nhà! Một lão ăn xin mù đã nói với mẹ khi mẹ sai người cho ông ta tiền, ông ấy nói ông ta là thầy bói, đứa trẻ trong tay mẹ là con của trời đất, không thể sống qua 21 tuổi, bảo là yêu thương được bao nhiêu thì yêu! 21 năm sau thì phải trả lại cho trời đất."
"Mẹ biết! Dù thế nào mẹ cũng phải rời xa Vương Nguyên mà thôi, nhưng mẹ không thể ngờ con lại là người đã sát hại nó!"
Bà ôm tấm ảnh khóc nức nở, bà đau đớn khi biết thằng Thiên lại hại em trai nó, bà thật sự rất đau lòng, một người mẹ lại chứng kiến cái tình cảnh ngang trái này
Bà nói tiếp
"Thằng nhóc ngoài phòng ăn không phải là Vương Nguyên đâu! Nó tên là Vũ Hạo, trùng tên với thằng nhóc đi lạc mẹ thấy trong mơ, mẹ thấy không phải là sự trùng hợp đâu! Là trời đã an bày tất cả!"
Vương Thiên quỳ đó cúi mặt xấu hổ, bước mắt anh giàn giụa, anh ân hận, anh nuốt nước mắt cay đắng hối lỗi
Bà lặng lẽ đặt tấm ảnh lên bàn rồi bước ra ngoài
Bà ra ngoài thì Vũ Hạo đã biến mất khỏi ngôi nhà, bà hỏi Như Hoa, cô trả lời
"Anh ấy...nhắn lại rằng..."
Như Hoa giơ ra một tờ giấy nhỏ
"Cảm ơn mẹ vì đã dưỡng dục con bao năm qua, cảm ơn mẹ vì đã yêu thương che chở cho con, con muốn mẹ hãy quên con đi và hãy tha thứ cho lỗi lầm của anh hai, con nợ mẹ rất nhiều, và...bữa cơm hôm nay thật sự rất ngon, con cảm ơn mẹ rất nhiều! Con yêu mẹ! Mẹ..."
"Con trai à! Sao con lại bỏ mẹ mà đi nữa vậy con? Trở lại bên mẹ đi mà con! Mẹ rất nhớ con, quay lại với mẹ đi mà!"
Vương phu nhân quằn quại trong nỗi đau, bà nắm lấy tay Như Hoa thúc giục cô, bảo cô nhanh đuổi theo hắn, bà muốn cô tìm hắn về! Bà giật giật tay cô
"Đi đi con! Đi tìm thằng bé về đây đi con! Đi nhanh lên con!"
Bà nước mắt giàn dụa, cô cũng vội vã nghe theo lời bà mà chạy đi, nhưng thật chất cô không biết là có thể tìm được hắn hay không! Cô cứ biết chạy mãi thôi
Đến một ngã tư, cô nhìn mà không biết đi đường nào, cô quay mặt về tứ phía, nước mắt cô cũng chảy ra, giá như lúc nãy cô giữ hắn lại thì tốt biết mấy, cô thật ngốc mà, sao lại để hắn ra đi như vậy chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...