Đây quả thật không phải phòng ngủ của anh.
Từ Ngưng Viên nhìn lại xuống thân trên đang để trần của mình, bên bả vai đã được băng bó kỹ càng, gương mặt mới giãn ra đôi chút.
“Sao tôi lại ở đây?”, Từ Ngưng Viên nhìn Phù Dung mà đổi câu hỏi.
“Hừ.
Câu đó phải là tôi hỏi anh đó.
Từ tổng đại nhân”, Phù Dung nhại lại giọng điệu khi nãy của Từ Ngưng Viên mà châm chọc, “Đáng ra là hiện tại anh đang nằm chết dí ở ngoài sân mới đúng.
Tôi sẽ chạy ra ngoài đó ôm xác anh mà khóc lóc cho đúng thủ tục một người vợ chứ nhỉ? Ai bảo tôi đột nhiên muốn làm phật sống chi mà cứu rồi băng bó vết thương cho anh.
Giờ thì hay rồi, vừa mới tỉnh dậy là đạp tôi, mắng tôi? Đúng là làm ơn mắc oán mà.”
Phù Dung đang cảm thấy cực kỳ buồn bực, cô hối hận về hành động khuya ngày hôm qua rồi.
Đúng là cô nên bỏ mặc cho Từ Ngưng Viên chết luôn cho rồi.
‘Ôi da, lưng đau quá.
Hu hu.’
Từ Ngưng Viên nghe những lời Phù Dung nói thì khẽ nhíu mày lại, ký ức về sự kiện tối ngày hôm qua hiện về khiến mặt anh lạnh dần đi.
Từ Ngưng Viên đứng dậy, tự nhiên mở rửa phòng của Phù Dung mà bước ra bên ngoài, không thèm nói với Phù Dung một câu cảm ơn.
Phù Dung càng thêm tức giận hơn cô đứng phía sau lưng anh, giơ tay lên làm động tác muốn đánh anh, mắng thầm.
Bà Năm nghe thấy tiếng Phù Dung la hồi nãy đang dở tay trong bếp nên giờ mới chạy qua xem thử.
Bà vừa đến thì cửa phòng bật mở, người bước từ trong đó ra lại là Từ Ngưng Viên, hơn nữa Từ Ngưng Viên lại còn đang ở trần.
“Ơ.
Cậu chủ? Sao cậu lại đi từ phòng này ra ạ?”
Chuyện ngày hôm qua có hơi mất mặt, anh không ngờ lại được người phụ nữ đáng ghét này cứu giúp.
Trong lòng Từ Ngưng Viên cực kỳ khó chịu, nhăn nhó không biết phải trả lời bà Năm như thế nào.
Vì vậy Từ Ngưng Viên quyết định không nói gì cả mà bỏ đi thẳng.
Bà Năm thấy cậu chủ khó chịu với mình thì lập tức cảm thấy khó hiểu.
Bà làm gì sai rồi sao?
Phù Dung đứng sau lưng Từ Ngưng Viên nên quan sát hết được cuộc hội thoại này.
Cô thầm mắng Từ Ngưng Viên khó ưa rồi tiến lên giải đáp cho bà Năm đỡ thắc mắc.
“Anh ta bị mộng du thôi, không có gì đâu bác”, Phù Dung cười tươi rồi nói.
“À.
Ra vậy”, Bà Năm gật gù, “Tính khí cậu chủ đúng là thất thường thật.
Mà khi nãy bác nghe tiếng con la lớn.
Có sao không?”
“Không sao đâu ạ.
Bác cứ đi làm tiếp việc của mình đi.
Con rửa mặt xong sẽ ra phụ bác nhé.”
Phù Dung trả lời qua loa cho bà Năm khỏi lo lắng rồi quay trở về phòng.
Bên hông của Phù Dung vẫn còn đau nhức vì cú đá ban nãy của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung nghiến răng nghiến lợi bước vào nhà vệ sinh, cô xem Từ Ngưng Viên như cây kem đánh răng mà ra sức chà đạp.
Hôm nay Phù Dung đã khỏe lại như bình thường, cô giúp bà Năm làm một ít việc nhà rồi đến công ty của Từ Ngưng Viên mà làm việc.
Thời gian của cô làm ở TG Fintech không còn nhiều.
Bình thường Phù Dung rất ít khi nào để ý đến ai trong công ty, thế nhưng kể từ hôm nay Phù Dung lại đặc biệt chú ý đến Ánh Vân.
Cô ta vu khống Phù Dung, khiến toàn thể người trong công ty đều nghĩ cô là gián điệp thương mại.
Mọi người đều xa lánh Phù Dung và ghét ra mặt.
Phù Dung bị cấm bước chân vào các phòng ban khác, nhất là phòng công nghệ thông tin.
Niềm vui duy nhất của cô tại công ty này đã bị tước đoạt.
Mối hận này Phù Dung nhất định phải tính trên đầu Ánh Vân.
Cô ta là một người làm việc rất cẩn trọng, không có sơ xuất gì để Phù Dung nắm được thóp.
Nhưng cuối cùng đến một ngày khi tan làm, Phù Dung đang lúi cúi lau sàn gần cầu thang lối thoát hiểm thì lại nghe được giọng nói của Ánh Vân.
Phù Dung cầm chặt cây lau nhà, ép sát tai vào cánh cửa mà nghe lén.
“Anh bảo tôi phải đến ngay bây giờ á?”, Ánh Vân có chút bực tức mà hét lớn vào điện thoại, “Anh có điên không? Không phải đã nói mọi trao đổi đều thông qua mail à? Bảo tôi đến đó làm gì?”
Người bên trong điện thoại nói gì đó, Phù Dung không nghe được.
Bẵng đi một lúc lâu sau thì giọng nói của Ánh Vân lại vang lên một lần nữa.
“Được.
Tôi biết rồi.
Ba mươi phút nữa tôi sẽ đến”, Ánh Vân nói xong thì cúp điện thoại.
Tiếng bước chân vang lên, Phù Dung vội vàng nấp vào góc khuất bên cạnh.
Ánh Vân mở cửa lối thoát hiểm đi vào lại trong công ty, gương mặt đầy khó chịu.
Phù Dung nín thở, chờ Ánh Vân đi thật xa mới dám thở lại.
Môi cô nhếch lên thành nụ cười.
“Quan sát lâu như vậy, cuối cùng cũng lòi đuôi chuột rồi?”
Trong lòng Phù Dung cảm thấy rất kích động, cô cảm giác được cơ hội để mình minh oan đã đến rồi.
Phù Dung vội vàng lau xong chỗ sàn còn nốt lại.
Sau đó về phòng thu thập một chút, cô ra khỏi công ty trước để chờ đợi bám theo Ánh Vân.
Mười phút sau Ánh Vân ra khỏi công ty, cô ta bắt một chiếc taxi chứ không đi xe của mình.
Phù Dung cũng vội vàng chặn một chiếc xe taxi lại mà đuổi theo sau.
Xe của Ánh Vân dừng lại tại một ngôi nhà lớn ở vùng ngoại ô, trước cửa còn có ghi chữ: ‘Hân hạnh đón chào’.
Cô ta bước xuống xe rồi đi vào bên trong.
Phù Dung lập tức cũng trả tiền xe rồi chạy vào tòa nhà đó.
Lúc đầu Phù Dung cứ ngỡ rằng Ánh Vân sẽ hẹn gặp đối tác của cô ta ở một quán cafe hay quán ăn nào đó.
Thế nhưng Phù Dung đã nhầm rồi.
Cô đi theo sau Ánh Vân qua hai đoạn hành lang thì mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Tòa nhà này nhìn bên ngoài giống như một khu resort hoặc một nhà hàng năm sao cao cấp.
Thế nhưng đi vào bên trong Phù Dung mới thấy kiến trúc ở đây rất bí mật, hành lang cong quẹo nhiều ngã.
Tuy nhiên một bóng người cũng không có.
Ánh Vân vẫn đi tiếp đến hết hành lang thứ ba, dừng trước một cánh cửa mà gõ.
“Ai đó?”, Phù Dung nghe một tiếng nói hung tợn hỏi lớn.
Cô nấp vào một bên mà quan sát.
“Tôi đến theo lệnh của anh Vũ”, Ánh Vân trả lời.
Một phút sau cánh cửa mở ra, Ánh Vân lách người đi vào bên trong rồi mất hút, cánh cửa đóng lại.
Thế nhưng khi nhìn thấy người mở cửa đó khiến Phù Dung chết đứng.
Gã ta cao lớn, xăm hình bặm trợn và trong tay có súng.
Đúng vậy, cô thấy rõ ràng, trong tay hắn ta cầm một khẩu súng dài như trong mấy phim hành động hay thấy.
Tim Phù Dung đập liên hồi, phía sống lưng lạnh toát.
Hình như cô theo dõi không đúng người rồi.
Phù Dung không ngờ Ánh Vân lại có thể giao du với bọn người nguy hiểm như vậy.
Cô vội vàng quay người, cắm đầu chạy ngược lại về phía cửa ra khi nãy.
Việc theo dõi này cô làm không nổi nữa rồi.
“Ầm.”
Phù Dung đang chạy nhanh thì đột nhiên đâm sầm vào một thứ cứng rắn.
Cánh tay cô ngay lập tức bị bẻ quặp ra phía sau, cả người bị ấn xuống sàn, khóa chặt.
“Cô bé, ở đây không phải trung tâm thương mại đâu mà cô bé muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.”
Một giọng nói đàn ông vang lên đầy nguy hiểm.
Sức mạnh đè trên người khiến Phù Dung không thể nào nhúc nhích được.
Hơn nữa, cái thứ lành lạnh đang áp vào sau ót khiến cô cũng không dám động đậy.
Xong rồi.
Cô bị bọn họ phát hiện rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...