“Sao anh lại đứng đây?” Phù Dung nhíu mày nhìn Từ Ngưng Viên.
Cô tưởng anh ta đã rời đi từ nãy rồi chứ.
“Chờ em”, Từ Ngưng Viên nhe răng cười lấy lòng, “Em bế tiểu Niệm có nặng không? Có cần tôi bế giúp không?”
“Không cần.
Anh đi trước đi.”
Phù Dung lạnh lùng, thái độ hoàn toàn xa cách.
Từ Ngưng Viên ngẫm nghĩ, rồi cũng cất bước đi trước.
Dù sao thì anh vẫn còn có thời gian ở riêng với Phù Dung, cũng không nên hấp tấp quá.
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên bước đi thì cũng nối gót theo sau.
Cô cần cho Niệm Thâm ăn no trước đã.
Phù Dung suy tính, thời gian cô ở tại biệt thự của Từ Gia cũng không nhiều.
Mạc Tử Thâm bảo chiều hôm nay sẽ về lại rồi, đến lúc đó cô và Niệm Thâm sẽ rời khỏi đây.
Trong lòng Phù Dung cũng yên tâm phần nào.
“Phù Dung, con lại đây ngồi với ta nè.”
Bà Nghiêm vừa thấy Phù Dung bước tới thì liền hào hứng nói.
“Dạ thôi ạ.
Cháu ngồi đây được rồi ạ.”
Phù Dung ngại ngùng đáp lời, rồi chọn một chiếc ghế xa bà Nghiêm nhất mà đặt Niệm Thâm ngồi xuống.
Cô cũng kéo ghế ngồi bên cạnh.
Từ Ngưng Viên thấy vậy liền đổi chỗ, ngồi kế bên Phù Dung.
Cô trừng mắt nhìn anh mấy cái, anh đều làm lơ coi như không thấy.
Bà Nghiêm nhìn thấy Phù Dung với Từ Ngưng Viên ở trước mắt đang liếc mắt với nhau thì thầm cười.
Sau đó bà đứng dậy, bưng dĩa thức ăn chuẩn bị riêng cho Niệm Thâm mà bước tới.
“Đồ ăn của cháu này”, Bà Nghiêm đặt dĩa thức ăn xuống bàn, thuận tiện xoa đầu Niệm Thâm mà hỏi, “Cháu là tiểu Niệm đúng không nhỉ?”
“Dạ vâng ạ.”
Niệm Thâm ngoan ngoãn gật đầu trả lời.
Bà Nghiêm càng thêm yêu thích.
“Khi nãy bà nghe Ngưng Viên bảo tiểu Niệm thích ăn mì đúng không? Vậy để bà đút mì cho cháu ăn nhé?”
Bà Nghiêm kéo ghế bên cạnh Niệm Thâm mà ngồi xuống, cầm lấy nĩa chuẩn bị đút cho Niệm Thâm ăn.
“Dạ không cần đâu.
Để cháu làm cho ạ.”
Phù Dung hốt hoảng, vội vàng đưa tay ra mà ngăn lại.
“Cháu cứ tự nhiên ăn đi, để tiểu Niệm cho bác chăm sóc cho.”
Bà Nghiêm cười tít mắt, hoàn toàn không có ý định buông tay.
Phù Dung cảm thấy dở khóc dở cười.
“Đúng rồi đó.
Em mau ăn phần của em đi này.”
Từ Ngưng Viên lại tranh thủ lúc này mà kéo tay Phù Dung, đưa phần thức ăn của cô đến trước mặt.
“Đồ ăn của em này, mau ăn đi để nguội.”
Bàn ăn của Từ Gia rất rộng, bình thường mười người ngồi còn dư.
Phù Dung đã cố tình chọn chiếc ghế ngồi ở cuối bàn để tránh xa hai mẹ con Từ Ngưng Viên rồi.
Vậy mà hiện tại lại trở thành tình trạng cô và Niệm Thâm ngồi giữa, Từ Ngưng Viên và bà Nghiêm ngồi hai bên.
Thật sự có muốn đứng dậy cũng khó khăn.
Trong lúc Phù Dung bối rối thì bà Nghiêm đã thành công dụ dỗ được Niệm Thâm.
Cô bé ngoan ngoãn để cho bà Nghiêm đút ăn, đôi khi còn bị bà chọc cười khanh khách.
“Em yên tâm đi.
Mẹ tôi rất có khiếu chăm con nít đấy.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung cứ nhìn về phía Niệm Thâm mà không ăn, tưởng rằng cô lo lắng cho con nên vội vàng lên tiếng tâng bốc bà Nghiêm.
Phù Dung nhíu mày nhìn lại về phía Từ Ngưng Viên, anh lại trưng ra bộ mặt tươi cười với cô.
Cô lại thêm cảm thấy phiền muộn.
Phù Dung không còn sự lựa chọn nào khác mà im lặng ngồi ăn phần thức ăn của mình.
Trên bàn ăn chia thành hai bên, bên Phù Dung và Từ Ngưng Viên hoàn toàn im lặng.
Phía bên Niệm Thâm và bà Nghiêm thì ngập tràn tiếng cười đùa.
Bữa ăn kỳ cục cuối cùng cũng qua đi.
Phù Dung không thể ăn không rồi đứng dậy đi nên lại phụ bà Năm dọn dẹp rồi rửa chén.
Đến khi cô quay trở lại bàn ăn thì đã không thấy Niệm Thâm đâu hết rồi.
“Em đừng lo lắng, mẹ của tôi đưa con bé ra phòng khách coi phim hoạt hình rồi.”
Giọng nói của Từ Ngưng Viên vừa vang lên, Phù Dung cũng đã thấy được hình bóng của Niệm Thâm thấp thoáng ở ghế sô pha chỗ phòng khách.
Nhìn bộ dạng hoàn toàn đắm chìm của Niệm Thâm, Phù Dung biết được con bé cũng rất thích bà Nghiêm.
Phù Dung lại phải một lần nữa cảm thán sợi dây liên kết của tình thân.
Niệm Thâm từ nhỏ rất ngại người lạ, ngoại trừ cô và Mạc Tử Thâm ra, ai bế con bé đều không chịu cả.
Vậy mà hôm nay Niệm Thâm lại đồng ý để cho bà Nghiêm bế.
“Em vào phòng làm việc với tôi một chút.
Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Phù Dung thu ánh mắt về, liếc nhìn Từ Ngưng Viên đang đứng bên cạnh.
Hiện tại Từ Ngưng Viên hoàn toàn nghiêm túc, không còn dáng vẻ muốn lấy lòng cô nữa.
Xem ra là có chuyện liên quan tới công việc rồi.
“Được.”
Phù Dung gật đầu, sau đó rảo bước đi về phòng làm việc của Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên nhìn thấy Phù Dung lại có thể biết được hướng đi chính xác như vậy, trong mắt xoẹt qua một tia nghi ngờ.
Vì sao anh cảm thấy Phù Dung đối với căn nhà này của anh lại có thể quen thuộc như vậy nhỉ?
“Nói đi.
Có chuyện gì vậy?”
Vừa bước vào phòng làm việc, Phù Dung đã hỏi thẳng Từ Ngưng Viên.
Cô không muốn vòng vo tốn thời gian với anh.
“Phía bên cảnh sát có thông tin về việc bản mẫu bị mất cắp rồi.”
Từ Ngưng Viên trầm giọng thông báo.
“Tìm thấy chỗ giấu bản mẫu rồi sao?”, Phù Dung vội vàng hỏi lại.
Cô không ngờ tốc độ điều tra của Bạch Thanh Ngân lại nhanh đến như vậy.
Trong vòng một tuần mà đã có thể tìm ra rồi.
“Không nhanh đến như vậy đâu”, Từ Ngưng Viên thấy bộ dạng hấp tấp của Phù Dung thì bật cười, “Tuy nhiên là bên đó có một số đầu mối quan trọng, họ yêu cầu chúng ta đến để xác nhận lại xem những thông tin có được là đúng hay không.”
“Khi nào đi?”
“Khi nào cũng được.
Em muốn đi bây giờ à?”
Rầm… Rầm…
Phù Dung còn chưa kịp trả lời cho Từ Ngưng Viên thì phía bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào, sau đó cửa bị bật mở ra.
“Từ Ngưng Viên, trả vợ con lại cho tôi.”
Một người đàn ông nhào vào phòng mà hô lớn, phía sau là Lãnh Khiêm đang đuổi theo kéo lấy anh ta lại.
Phù Dung nhìn thấy người vừa xuất hiện thì lập tức giật mình.
“Mạc Tử Thâm? Không phải anh nói chiều mới bay về được sao?”
“Hừ, có chuyến bay sớm nên tôi đổi vé luôn mà chưa kịp báo cho em.”
Mạc Tử Thâm nhìn Phù Dung giải thích ngắn gọn, sau đó lại hăm he nhìn về phía Từ Ngưng Viên.
“Xin lỗi sếp.
Anh ta chạy nhanh quá.”
Lãnh Khiêm thở hồng hộc mà báo cáo với Từ Ngưng Viên.
“Được rồi.
Anh lui ra đi.”
Từ Ngưng Viên phất tay, sau đó lại nhìn về phía Mạc Tử Thâm, nhếch môi mà khiêu khích:
“Anh xưng hô không đúng lắm thì phải.
Theo tôi được biết Phù Dung vẫn chưa phải là vợ anh mà nhỉ?”
“Tôi nói phải là phải”, Mạc Tử Thâm nghiến răng nói lại, “Giờ tôi sẽ đưa Phù Dung và Niệm Thâm đi ngay đây.”
Mạc Tử Thâm tức giận kéo lấy Phù Dung ra khỏi phòng làm việc của Từ Ngưng Viên, tiến về phòng khách nhưng lại không thấy Niệm Thâm đâu cả.
“Ây, mấy đứa làm gì mà ồn ào vậy hả? Để yên cho tiểu Niệm ngủ coi.”
Bà Nghiêm thò đầu từ trong phòng ra mà quở mắng, sau đó nhìn về phía Từ Ngưng Viên mà nháy mắt.
Từ Ngưng Viên liền hiểu ra là mẹ anh đang có ý gì.
“Làm sao bây giờ, tiểu Niệm ngủ rồi.
Anh không định ác độc đến mức đánh thức con bé dậy chỉ vì muốn rời khỏi đây chứ?”, Từ Ngưng Viên tay đút vào túi quần, khó xử mà nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...