Một bữa tiệc đến từ thiên nhiên...
Một bữa tiệc không chỉ là sự bù đắp...
Một bữa tiệc – chỉ có riêng hai đứa.
Và có Mom – người mẹ của thiên nhiên.
————————-
Sáng ngày hôm nay thức dậy, nó thấy mọi sự đều rất lạ. Không tiếng chuông, cũng không một tiếng gõ trống, nhưng với thói quen bị đánh thức thường ngày nên nó vẫn có thể tự mình dậy sớm.
Nheo mắt nhìn xung quanh, con bé trườn mình tỉnh dậy, rồi như càng ngạc nhiên hơn... khi thấy xung quanh mình là một màu hồng tuyệt diệu với những cánh hoa đỏ tươi được rải khắp nhà. Còn chưa hết ngỡ ngàng, nó lại chợt vô tình tìm thấy câu trả lời cho riêng mình – đó là tờ giấy màu hồng xinh xắn được đặt ngay ngắn cạnh kệ để bàn – của Yul chăng?!
Ừ! Của Yul thật! Vội vàng mở bức thư ra, con bé hồi hộp đưa mắt đọc...
" Yà! Đồ ngốc ăn tạp! Dậy mau đi thôi! Ngủ nướng thế hả!! Ăn mặc đẹp vào nhé! Rồi nhanh chóng ra phía sân sau cho anh. Nhớ tìm tới khu rừng màu tím ấy, đi sâu vào trong em sẽ thấy được sự ngạc nhiên – sự ngạc nhiên bất ngờ anh dành cho em đấy! Tuy nó không phải là một cái gì to tát, nhưng chẳng phải em vẫn luôn mong có một đám cưới cho ra trò đó sao. Ừm... tuy bây giờ anh chưa thể làm được... nhưng sau này... thì nhất định đấy! Tin anh nhé! Còn bây giờ thì hoạt động đôi chân đi nào ^^!".
Gấp bức thư lại, con nhóc lại làu bàu – " Hừ!! Gì mà đồ ngốc ăn tạp chứ!! Hắn nói cứ như mình là con hợi ý! Đáng ghét!! À... mà sự bất giờ đó là sao ha... phải đi xem mới được! " – Nghĩ tới đây, con bé lại vội vàng bật dậy khỏi giường, vừa đi vừa cười sung sướng, cố gắng chọn một bộ quần áo thật đẹp cho mình, lòng thầm hát vu vơ...
.........................
Bước xuống phòng khách, con bé cứ ngó quanh... bởi chẳng thấy bóng dáng một ai trong nhà cả. Thế thì thôi vậy, đi tìm Yul cái đã, nghĩ thế, nó vội vàng rảo bước đi nhanh.
Nhưng đi được một lúc, con bé bắt đầu cảm thấy... nản vô cùng!! Vì phía sau sân nhà mà hắn nói... thật xa quá là xa TT___TT! Cứ như là cả một vùng công viên bách thảo khổng lồ ý... mà có cả cây, rừng, chim ca, vượn hót... Ôi trời ơi!! Tìm được cánh rừng màu tím ấy thì cũng chết mệt!!!
Hơ.. nhưng mà... gượm đã... chẳng phải... phía trước kia... là cánh rừng màu tím sao??!! Nó thầm lắp bắp trong đầu rồi cố gắng đưa chân rảo bước thêm một lần nữa... khi phát hiện ra bí mật ở cánh rừng phía sau... Nó thật tuyệt!
..........
Trong lúc đó, ở tại một căn phòng khác, Yul cũng đang hí hoáy bày trò cho mình với những cánh hoa xinh xắn màu tím biếc và chiếc máy ảnh kỹ thuật số có thể "chụp phát ăn ngay " để dành tặng cho Xư Bi một điều thật bất ngờ!
Cắm cúi gói, rồi chọn, rồi lại cắt, xong thì bọc, cuối cùng là chụp ảnh, mỉm cười thật manly, rồi lóng ngóng gắn từng bức hình xinh xắn lên đầu mỗi cánh hoa khiến chúng trông thật tuyệt – Yul thầm cười mãn nguyện trước khi đem đi tặng con bé.
Ngồi đợi mãi ở khu rừng màu tím phía sau nhà, Xư Bi bắt đầu cảm thấy phát lo vì Yul chẳng tới – liệu hắn lại có chuyện gì à?! Hay là đi chơi với gái rồi!
Con nhóc còn đang khẽ lầm bầm... thì Yul nhẹ nhàng từ đâu bước tới.
Đặt lên bàn tay nó một bông hoa màu tím xinh xắn... rồi bất giác, lôi ra từ phía sau lưng cả một bó hoa thật to với đủ những hình ảnh to nhỏ của hắn gắn đầy lên chi chít =.="!
- Xùy! Sao lại còn có cả ảnh anh trên hoa thế này! Xấu chết! – Nó khẽ phì cười, đùa với Yul.
- Ừm! Anh chỉ xấu thế thôi! Không thích thì trả lại đây! – Yul cũng nheo mày trêu lại.
- Eo eo... quên đi! Đưa em rồi là của em luôn á! Không có chuyện lấy lại đâu nha! – Vừa nói, nó vừa giữ chặt lấy bó hoa, giấu ém ra phía sau lưng mình... y như cái lần tặng cơm cho Yul vậy.
- À... mà sao tự dưng hôm nay lại mời em ra đây vậy! Không ngờ phía sau vườn nhà mình lại có một khu rừng tuyệt vời đến vậy đấy! – Con nhóc khẽ ngồi xuống rồi trầm trồ.
" Còn nhiều điều tuyệt vời mà em không ngờ lắm đấy! " – Yul khẽ mỉm cười, nói rồi, hắn liền lấy ra từ trong không khí một chiếc nhẫn bạch kim có màu vàng sáng rạng rồi nhẹ nhàng truốt lên tay Xư Bi khiến nó lại càng trở nên đẹp đến lạ lùng.
Chiếc nhẫn óng ánh, có màu kim sa, ngay khi nó vừa được truốt lên tay Xư Bi cũng là lúc một bản nhạc hòa ca từ hoa lá bất ngờ cất lên... du dương và rung động cả một khu rừng sắc tím.
" Không ngờ khu rừng bí mật này lại có nhiều điều tuyệt diệu đến vậy! " – Xư Bi lại cất tiếng trầm trồ nghe kinh ngạc.
Lá và hoa... đều biết hát... những bản nhạc tuyệt vời đến từ thiên nhiên.
Nhẹ nhàng cúi đầu thấp xuống bên Xư Bi, Yul khẽ thì thầm vào tai nó một điều gì đó rồi lại dịu dàng đưa con bé vào những bước nhảy diệu kỳ.
Nắm lấy tay nhau, Yul và Xư Bi cùng bước ra khiêu vũ... đó là một bữa tiệc tuyệt vời đến từ thiên nhiên... đến từ bà mẹ của lòng đất – Mom sunbeanim.
.......................
Mấy ngày hôm sau là đến lễ hội trang phục truyền thống thường niên của trường nó – trường quý tộc trung học SoRoYang – nơi mà những con quỷ quyền lực nhất chọn làm nơi cư ngụ.
Lễ hội sẽ được bắt đầu vào lúc tám giờ tối, Xư Bi rất hí hửng, nhưng Yul thì ngược lại... Mặc dù Xư Bi có hết lời mời mọc đến đâu thì hắn vẫn cứ ngồi im, đóng cửa và ở lì trong phòng... đọc xxx!!!
Híc híc! Thở dài chán nản, Xư Bi đành quyết định đến lễ hội một mình rồi gặp cái Chun sau cũng được, mong sao có anh Jen đến cùng thì càng tốt... he he!!!
Hì hục chuẩn bị trang phục hanbook ở nhà sao cho thật là đẹp, rồi con bé mới sẵn sàng bước tới trường, hào hứng nhập cuộc với buổi lễ hội đầu tiên kể từ đầu năm học tới giờ.
.............................
Vừa thấy bóng cái Xư Bi xuất hiện, Chun đã vội vàng buông tay mấy cô bạn hâm mộ rồi chạy ra chào đón.
Bất ngờ quàng tay qua cổ cái Xư Bi, ôm chặt khiến con bé giật bắn cả mình, cái Chun cười hớn hở.
- Hey!! Con bạn của tôi, sao mấy hôm nay không thấy cậu xuất hiện thế hả?!! Đi ở ẩn à?!! – Vừa nói, Chun vừa làu bàu nghi hoặc.
Vội vàng gỡ tay Chun ra khỏi người mình... kẻo mọi người để ý!
Nó lúng túng mà đỏ bừng cả mặt...
- Ưhm... ừm... cũng có chút chuyện, nhưng mà giải quyết xong cả rồi!
- Sao sao!! Có chuyện gì?! Kể cho tớ nghe với được không?!!
Vừa đi, Chun vừa kéo tay Xư Bi và đòi kể chuyện một cách hào hứng khiến cho ai ai cũng phải chú ý nhìn!
Bỗng... nó chợt dừng lại... khi đụng phải một người... đến nỗi rơi cả cây kẹo mút đang cầm trên tay người ấy! Hai đứa lúng túng cúi xuống nhặt... rồi vô tình cụng cả đầu >___"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...