Lúc tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại, quả đấm của Tô Hoa Nam đã vung mạnh hướng Lãnh An Thần, một quyền rất mạnh.
Máu tươi nhất thời chảy ra từ trong mũi Lãnh An Thần, rơi lên áo sơ mi màu trắng của anh, như bông hoa nở rộ đẹp đẽ.
Anh cũng không đánh trả, chỉ nhìn Tô Hoa Nam, lúc Tô Hoa Nam định đánh quyền thứ hai, Đoan Mộc Mộc kêu một tiếng, "Hoa Nam. . . . . ."
Quay đầu lại, Tô Hoa Nam nhìn người trên giường, quả đấm cuối cùng không rơi xuống, anh ta nhanh chóng xoay người, ôm cô thật chặt vào trong ngực, "Đừng sợ, đừng sợ!"
Anh ta ôm cô thật nhanh, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy toàn thân đã sớm quên mất đau đớn giờ phút này lại nhẹ nhõm, nhưng dù là như thế, cô cũng không lên tiếng, lúc này, không có gì làm cho cô cảm thấy ấm áp hơn so với một cái ôm.
Cái ôm vào trong ngực này khiến cô cảm giác mình bớt cô đơn, ít nhất còn có người thương yêu cô, ít nhất còn có một người ở chỗ này.
Trong lòng chua xót, mà đè nén gì đó chợt vỡ đê, sau đó phun ra, Đoan Mộc Mộc ôm ngược Tô Hoa Nam, lớn tiếng khóc.
Hình như là bị đè nén quá lâu, bị đè nén quá nhiều, giờ phút này không bao giờ cần áp chế nữa, tiếng khóc của cô ở trong không gian yên tĩnh của phòng bệnh vang vọng, cũng rơi vào đáy lòng Lãnh An Thần.
"Dẫn em đi, Hoa Nam. . . . . . Em muốn rời đi!" Anh đã từng bức bách cô, cũng không lấy được đáp lại, giờ phút này cô dễ dàng nói ra ngoài.
Hóa ra không phải là không muốn rời đi, chỉ là thiếu lý do để rời đi mà thôi.
Tô Hoa Nam không trả lời, chỉ ôm chặt cô, thật chặt, trong mắt tựa như đang rối rắm cái gì?
Lãnh An Thần đứng ở một bên, như chuyện này không liên quan đến mình vậy, nhưng lời của cô lại đau nhói tim anh, lúc trước cô nói ly hôn, hiện tại còn nói muốn rời đi, hơn nữa người kia còn là Tô Hoa Nam.
Anh đau đồng thời sợ hãi hơn, bởi vì anh vẫn biết vị trí của Tô Hoa Nam trong lòng cô.
Giờ phút này, cô bị Tô Hoa Nam ôm vào trong ngực, nếu như là trước kia, anh tuyệt đối sẽ không để tình cảnh như thế xảy ra, nhưng mà bây giờ anh chỉ có thể đứng nhìn, hình như không còn có lập trường đi để ngăn cản.
Không nghe được Tô Hoa Nam đáp lại, Đoan Mộc Mộc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên, "Hoa Nam, em muốn đi, anh dẫn em đi!"
Lại là cầu xin!
Đối với Đoan Mộc Mộc mà nói, dù Tô Hoa Nam đã từng từ bỏ cô, nhưng dù sao vẫn có tình cảm ba năm, đã mọc rễ nảy mầm ở trong lòng cô, sau khi cô bị thương, anh ta vẫn là người mà cô có thể lệ thuộc và tin tưởng.
Cuối cùng bị cầu khẩn trong mắt cô lay động, Tô Hoa Nam gật đầu, lau nước mắt trên mặt cô, "Ngoan, bồi dưỡng cơ thể thật tốt vào."
Đoan Mộc Mộc ở trong bệnh viện ba ngày, Lãnh An Thần chờ đợi từng giây, nhưng sự hiện hữu của anh đối với Đoan Mộc Mộc giống như là không khí, thậm chí ngay cả ly hôn, cô đều lười nói ra.
Bi thương không gì hơn là chết tâm, Lãnh An Thần thấy trái tim thê lương đến chết ở trên người Đoan Mộc Mộc.
"Hoa Nam, giúp em tìm chỗ ở, có thể chứ?" Một ngày trước lúc xuất viện, Đoan Mộc Mộc nói lên yêu cầu với Tô Hoa Nam, anh ta sững sờ, Lãnh An Thần cũng vậy.
"Bà xã, em có ý gì?" Vào giờ khắc này Lãnh An Thần mất bình tĩnh, anh cho là lòng cô đau thương, thời gian dài sẽ khép lại, nhưng không nghĩ tới cô ngay cả nhà cũng không muốn về.
Đoan Mộc Mộc không nhìn anh, ngược lại hỏi Tô Hoa Nam, "Có thể không?"
Tô Hoa Nam nhìn về phía Lãnh An Thần, ánh mắt hai người đàn ông giằng co ở trong không khí, chốc lát, Lãnh An Thần mở miệng, trả lời thay Tô Hoa Nam, "Không thể, em là vợ anh, phải ở bên cạnh anh."
Nghe thật là rối rắm, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy nhức đầu, không nghe thấy Tô Hoa Nam trả lời, cô kinh ngạc nhìn, cứ có cảm giác nơi nào của anh không giống trước, nhưng lại không nói ra được, giống như là mấy ngày nay mặc dù anh đến thăm cô, tuy nhiên không hề nói chuyện nữa, giữ khoảng cách không xa không gần với cô, làm cho người ta mờ mịt không rõ, hoàn toàn không như trước đây mỗi câu nói đều khuyên cô rời xa Lãnh An Thần.
Chẳng lẽ, anh ta cũng ghét bỏ mình?
Hình như, đây là lý do duy nhất mà Đoan Mộc Mộc có thể nghĩ đến khi Tô Hoa Nam xa lánh mình.
"Ngày mai anh tới đón em" Có lẽ là vì ánh mắt dò xét của Đoan Mộc Mộc khiến anh không được tự nhiên, Tô Hoa Nam mở miệng.
Nghe thấy câu nhận lời, Đoan Mộc Mộc lại cảm thấy là mình đa tâm, nhưng mặc kệ như thế nào, cô cứ rời khỏi Lãnh An Thần trước rồi hãy nói.
Ngày thứ hai, Tô Hoa Nam quả nhiên xuất hiện, mặc dù Lãnh An Thần cũng ở đây, nhưng ngoài ý là anh cũng không có ngăn cản cái gì.
Có lẽ anh cũng bỏ qua, Đoan Mộc Mộc Tâm nghĩ như vậy, sau đó ngồi lên xe của Tô Hoa rời đi.
Dù sao mất máu quá nhiều, hơn nữa còn có đau lòng, Đoan Mộc Mộc vẫn là một bộ khí huyết chưa đủ, bộ dáng tinh thần uể oải, lên xe liền nhắm mắt lại, bây giờ cô nhìn cảnh vật cũng cảm thấy mệt mỏi.
Xe ngừng lại thì cô mới mở mắt, khi thấy mọi thứ quen thuộc, cô bỗng dưng kinh sợ nhảy dựng lên, quay đầu nhìn về phía Tô Hoa Nam, trong mắt trừ nghi ngờ chính là tức giận, "Tô Hoa Nam, anh có ý gì?"
Tô Hoa Nam hình như đã sớm liệu đến cô sẽ phản ứng như vậy, giật giật môi, gian nan mở miệng, "Mộc Mộc, anh cảm thấy em ở nơi này thì tốt hơn, dù sao thân thể của em vẫn còn rất yếu ớt, cần. . . . . ."
"Đủ rồi!" Đoan Mộc Mộc ngắt lời anh, cái này căn bản là lấy cớ.
Nhưng, cô lại không tin người đàn ông vẫn luôn miệng nói muốn mang mình rời đi, khi có cơ hội thì lại buông tha?
"Đây rốt cuộc là bởi vì sao?" Đoan Mộc Mộc không có bất kỳ vẻ mặt gì, hai mắt nhìn anh chằm chằm, cũng giống như là rắn độc từ trong giếng cạn bò ra, để cho anh không dám nhìn thẳng.
"Là Lãnh An Thần uy hiếp anh? Hay là bây giờ cảm thấy em không xứng để anh làm như vậy hả?" Anh ta không trả lời, cô càng suy nghĩ lung tung, cuối cùng đôi tay nắm chặt hai cánh tay của anh ta, lay mạnh.
"Không phải vậy, Mộc Mộc, em đừng đoán" Tô Hoa Nam kích động giải thích.
"Vậy là cái gì? Anh nói cho em biết đi. . . . . ." Trong mắt của Đoan Mộc Mộc lại ươn ướt, cô tin tưởng anh ta, mới có thể nhờ anh ta giúp mình, nhưng kết quả thì sao đây?
Thì ra là, trên đời này không có người nào có thể tin tưởng.
"Mộc Mộc, bây giờ em vẫn là phu nhân của cậu ta, hơn nữa em vì cậu ta mà bỏ ra nhiều như vậy, liền cam tâm rời khỏi như thế sao?" Tô Hoa Nam nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt quan sát cô rất phức tạp, "Coi như em muốn đi, cũng phải lấy phần chia của em, hơn nữa lão thái thái sắp không được, chỉ cần em một ngày còn là Lãnh An Thần phu nhân, đến lúc đó phần di sản sẽ có một phần của em. . . . . . Lấy được di sản, nếu như em còn muốn rời khỏi cậu ta, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản, hơn nữa anh sẽ. . . . . ."
Anh ta chưa nói xong cũng ngừng lại, bởi vì bàn tay nhỏ bé bắt lấy anh ta đang từ từ buông lỏng xuống, Tô Hoa Nam nhìn thấy sự thất vọng trong mắt cô, cuối cùng là tuyệt vọng, sợ hãi kêu một tiếng, "Mộc Mộc. . . . . ."
"Em hiểu rồi!" Khóe môi Đoan Mộc Mộc nâng lên nụ cười, nhưng cười lại như độc, châm đâm thẳng ánh mắt của Tô Hoa Nam, "Anh cảm thấy em lưu lại có giá trị lớn hơn, đúng không?"
"Anh...anh không phải ý đó. . . . . ." Tô Hoa Nam muốn giải thích, nhưng ánh mắt của cô đã làm anh ta nói không được.
Cô đã từ trong lời nói của Tô Hoa Nam cảm thấy mục đích của anh ta, chỉ là không ngờ có một ngày anh ta cũng tính toán cô ở bên trong, anh ta mới vừa nói thật ra là còn chưa nói hết, kỳ thực anh ta muốn nói, đợi cô lấy được cổ phần của nhà họ Lãnh, bọn họ sẽ ở cùng nhau, nên còn có lợi, thậm chí có thể bằng vào cổ phần trong tay hai người bọn họ lật đổ bất kỳ một ai trong nhà họ Lãnh, chân chính trở thành vương giả của nhà họ Lãnh, đến lúc đó anh ta không chỉ có báo thù cho nhục nhã năm đó mà mẹ anh ta phải chịu, cũng có thể làm anh ta lật ngược thành chủ.
Dã tâm của anh ta thật là lớn. . . . . .
Có phải hay không, vì phần dã tâm này, anh ta cũng bỏ ra không ít.
Bỗng dưng, trong đầu thoáng qua hình ảnh anh ta cùng với Lăng Khả Tâm thân mật, mà đêm hôm đó Đoan Mộc Mộc nghĩ một nửa, chung quy lại cũng chưa làm sáng tỏ được vấn đề, mà vào giờ khắc này lại chợt sáng tỏ.
Quan hệ bất chính của Lăng Khả Tâm cùng Lãnh An Thần, Tô Hoa Nam không phải không biết, nhưng anh ta vẫn cùng người phụ nữ kia ở chung một chỗ, đó là vì cái gì?
Có lẽ nói Lăng Khả Tâm cũng là một con cờ của Tô Hoa Nam?
Đoan Mộc Mộc Nhãn rơi nước mắt thối lui, chợt biến thành đầm đen sâu không thấy đáy, "Tô Hoa Nam, tất cả đều là anh làm đúng chứ?"
Câu hỏi của cô khiến anh ta run lên, chỉ thấy cặp mắt cô luôn hàm chứa ý cười sáng lạn giờ phút này thế nhưng lại phảng phất băng kiếm bén nhọn, ẩn chứa lực công kích làm cho người ta khó thừa nhận, trái tim Tô Hoa Nam không khỏi trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, "Mộc Mộc, anh không hiểu em đang nói gì?"
Anh ta vẫn còn giả bộ ngu, được, cô sẽ để cho anh ta hiểu được!
"Lăng Khả Tâm là tai mắt mà anh cài vào bên người Lãnh An Thần, ngày đó anh ấy bị hạ dược, sáng ngày thứ hai tôi đi ra ngoài nửa giờ, cô ta liền nằm ở trên giường Lãnh An Thần, đây đều là anh tính toán tốt, đúng chứ?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Tô Hoa Nam rõ ràng thay đổi, nhưng anh ta vẫn mở miệng phủ nhận, "Em nói những thứ này, anh thật sự không biết!"
Đoan Mộc Mộc không cãi cọ với anh ta, tiếp tục nói, "Thật ra thì tôi mang thai cũng là một phần trong kế hoạch của anh, đúng không? Anh biết lão thái thái muốn tôi và Lãnh An Thần có đứa bé, anh cũng biết rõ đứa bé này tương lai thừa kế di sản có bao nhiêu chỗ dùng, cho nên anh không tiếc sắp đặt tất cả, hiện tại tôi cũng có lý do hoài nghi ngay cả Hồ Tiểu Liệt cũng bị anh thu mua qua."
Hồ Tiểu Liệt làm sao lại đột nhiên tới tìm cô?
Đoan Mộc Mộc không chỉ một lần nghĩ tới, nhưng chính là nghĩ không ra, hiện tại hình như tất cả đều có lý do.
"Mộc Mộc, em nhất định nghĩ anh như thế sao?" Giọng điệu của Tô Hoa Nam bao hàm khổ sở, giống như bị oan khuất, "Nếu như em nói vậy, anh tìm Hồ Tiểu Liệt kết hợp bày kế hoạch với em, để cho em có con, vậy tại sao anh lại để cho Lăng Khả Tâm đi thay thế em, khiến Lãnh An Thần hiểu lầm người phụ nữ đêm hôm đó là Lăng Khả Tâm, mà không phải là em, cuối cùng còn hại em mất đứa bé?"
Tô Hoa Nam hỏi ngược lại khiến vấn đề mới sảng tỏ lại rơi vào bế tắc. Đúng vậy, nếu như anh muốn lợi dụng đứa nhỏ của Đoan Mộc Mộc lấy di sản, tại sao lại không để cho Lãnh An Thần cùng lão thái thái biết đây?
Này hình như lại giải thích không nổi rồi.
Nhìn trong mắt cô lại hỗn độn, Tô Hoa Nam nâng mặt cô lên, "Mộc Mộc, chớ nghĩ anh như vậy, anh sẽ không chịu nổi, coi như anh thật muốn lấy tất cả mọi thứ của nhà họ Lãnh, cũng sẽ không hãm hại em, cũng sẽ không đem em làm con cờ."
Trong mắt của anh ta là tình cảm dịu dàng như năm đó, để cho trái tim của cô “rầm” một tiếng, nhìn mặt mũi quen thuộc, Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy rối loạn.
Chẳng lẽ đó không phải âm mưu? Chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều?
Nhưng ngày thứ hai sau khi Lãnh An Thần bị hạ dược, Lăng Khả Tâm xuất hiện thì giải thích như thế nào? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Vậy cũng chưa chắc quá khéo, thật trùng hợp!
"Không phải anh có quan hệ rất tốt với Lăng Khả Tâm sao? Vậy anh bảo cô ta nói cho em biết, ngày đó cô ta làm thế nào đẩy em đi, như thế căn chỉnh giờ chính xác xuất hiện trên giường Lãnh An Thần, em liền không nghi ngờ anh" Đoan Mộc Mộc nhẹ nhàng mở miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...