Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Trong quán bar, âm nhạc du dương, Lâm Ám Dạ ôm người phụ nữ bên cạnh, ngâm nga ca khúc tình cảm rất chân thành, trên ghế sa lon, Lãnh An Thần cũng đang ngồi, có một người phụ nữ ân cần bóc trái cây đưa vào miệng anh.

"Lão Tứ còn chưa đến?" Lâm Ám Dạ để microphone xuống, nhấp rượu hỏi.

Lãnh An Thần nhếch khóe môi, "Quản tốt chính cậu là được, quan tâm người khác làm gì?"

"Khó có khi như hôm nay được lão đại trả máu, tôi há có thể một người độc hưởng?" Lâm Ám Dạ xấu xa cười một tiếng, rồi chợt nhớ tới chuyện gì đó, đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra.

Một người đàn ông trang phục nhàn nhã đi vào, trực tiếp la ầm lên, "Phiền chết rồi, hôm nay gặp phải tên sắc quỷ!"

Hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon nhìn sang, "Giống y như cậu!"

Tiết Chi Hằng liếc mắt, rót cho mình ly rượu, "Một ông già cũng sắp 70, đồ chơi kia không tốt, bình thường luôn khô héo, nhưng ông ta nhất định tôi phải chữa cho đồ chơi của ông ta phải sử dụng tốt."

"Hả?" Hai người đàn ông trên ghế sa lon bắt đầu cười xấu xa, "70 rồi, vẫn còn kích động sao?"

"Ai nói không có? Nghe nói vú em nhà mình. . . . . ."

"Ha ha!"

Sau khi cười một trận, anh mắt Tiết Chi Hằng rơi vào người Lãnh An Thần, thấy bàn tay anh đang xoa nắn ngực của người phụ nữ, hơn nữa có thể nhìn thấy, trong mắt người nào đó đã cuồn cuộn dục vọng, nhớ tới trò đùa tai quái của mình, Tiết Chi Hằng không nhịn được cười nhẹ, "Lão đại, đừng quên cảnh cáo của tôi. . . . . ."

Nghe thế, Lãnh An Thần liền đen mặt, đôi tay đang thăm dò vào ngực của người phụ nữ cũng thu hồi, "Lang băm!"

Nhắc tới bệnh của anh, chắc chắn là bị mắng, Tiết Chi Hằng cũng không còn cách nào, sao đó nhớ tới chuyện gì đó, nói, "Hôm nay tôi gặp chị dâu nhỏ ở bệnh viện."

Đoan Mộc Mộc?

Nhớ đến buổi sáng cô tự nhiên nôn mửa, chẳng lẽ cô bị bệnh?

"Cô ấy thế nào?" Lãnh An Thần không khỏi hỏi ra lời.


Tiết Chi Hằng lắc đầu, "Tôi không biết, mà cô ấy là vợ cậu, chứ không phải là . . . . . ."

"Câm miệng!" Lãnh An Thần cắt đứt lời anh .

"Cậu xem đi, vừa nói đến cô ấy cậu liền gấp gáp, vẫn còn là ghi hận chuyện chị dâu nhỏ cắt đứt “tính phúc” của cậu sao?" Tiết Chi Hằng tiếp tục cả gan rắc muối lên vết thương của Lãnh An Thần, cho đến khi thấy ly rượu trong tay Lãnh An Thần sắp bay về phía mình, mới vội vàng nói tiếp, "Hình như cô ấy nói dạ dày không thoải mái!"

"Có phải vấn đề lớn hay không?" Lãnh An Thần hỏi có chút gấp rút, lộ ra vẻ quan tâm, chỉ có điều không đợi Tiết Chi Hằng mở miệng, đã nhìn thấy người đàn ông kia đang ngồi trên ghế sa lon đứng bật dậy.

"Cái đó. . . . . ." Lâm Ám Dạ nhìn Lãnh An Thần, nói chuyện có chút ấp a ấp úng, khi Lãnh An Thần và Tiết Chi Hằng đang cãi nhau, Lâm Ám Dạ gọi điện thoại cho Đoan Mộc Mộc, lại thấy cô đã tắt máy.

Chiều hôm nay anh cố ý lừa gạt cô đến nhà xác, chỉ muốn dạy dỗ cô một chút, không ngờ sau đó có chút việc, liền quên luôn người phụ nữ đó.

Không phải bây giờ cô vẫn còn ở chỗ đó chứ?

"Lão Tam, cậu ấp a ấp úng cái gì?" Lãnh An Thần hừ một tiếng.

Khóe miệng Lâm Ám Dạ co rút, "Lão đại, chị dâu nhỏ bây giờ ở đâu?"

Nghe câu hỏi như thế, Lãnh An Thần nhướng mày, "Lão Tam, vợ của tôi ở đâu cần cậu quan tâm sao?"

"Không phải. . . . . ."

"Không phải là tốt nhất!"

"Lão đại, cậu nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút đi, tôi. . . . . ." Lâm Ám Dạ bất đắc dĩ đem trò đùa ác độc của mình nói ra, câu kế tiếp còn chưa nói hết, Lãnh An Thần đột ngột đi qua, xốc cổ áo Lâm Ám Dạ lên.

"Lão đại, lão đại. . . . . . Cậu đừng kích động, không chừng chị dâu nhỏ bây giờ đã về nhà, cậu hỏi xem chẳng phải sẽ biết sao?" Tiết Chi Hằng đi tới, kéo Lãnh An Thần ra, tuy nhiên hai người đều nhìn thấy những lo lắng và quan tâm trong mắt của anh.

Lãnh An Thần gọi điện thoại về nhà, người làm nữ nói thiếu phu nhân vẫn chưa về , anh lại gọi điện thoại đến công ty, không có ai bắt máy, lại nghe một cô thư ký khác nói, cô ấy đã về rồi.


"Lâm, tốt nhất cậu nên cầu nguyện cô ấy không có chuyện gì!" Lãnh An Thần thốt ra những lời này, rồi gần như là chạy lao ra khỏi phòng bao.

Trong lúc này, nhà xác của bệnh viện cũng đang phát ra âm thanh loảng xoảng ——

Không thể không có người nghe thấy, nhưng cũng không có ai dám đến gần, cho dù là ban ngày thì mọi người cũng không ai đi dạo qua nhà xác, huống chi là buổi tối, hơn nữa với âm thanh như vậy, mọi người còn tưởng rằng có những âm hồn chưa muốn chết đang làm loạn!

"Có ai không? Mở cửa nhanh. . . . . ."

"Lãnh An Thần cứu em, cứu em. . . . . ."

Đoan Mộc Mộc kêu cứu đến khàn cả giọng nhưng vẫn không cam lòng gào thét, nhưng âm thanh kia trong đêm đen, càng khiến người nghe cảm thấy rất kinh khủng.

Đoan Mộc Mộc đã bị nhốt trong hành lang khu nhà âm u kinh khủng này đã sáu giờ đồng hồ rồi, cô đói và lạnh còn không nói, mấu chốt là sợ hãi, thậm chí có thể mơ hồ nghe được từ trong phòng chứa xác phát ra những âm thanh quái dị, hơn nữa trước kia đã từng xem qua mấy bộ phim kinh dị và phim ma, đều giống như có hẹn hiện hết lên trong đầu cô.

"Đừng làm tôi sợ, đừng. . . . . . Tôi chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, thật sự không có. . . . . ." Cô che hai lỗ tai, nhắm mắt lại, thân thể cũng không ngừng va chạm vào cánh cửa hành lang đang khóa chặt.

Nhưng, cánh của bằng sắt có thể bị thân thể mỏng manh của cô đụng vỡ hay sao? Đoan Mộc Mộc gần như cảm thấy thân thể như bị rơi ra, nhưng vẫn không có chút tác dụng, ngược lại còn cảm thấy gió lạnh từ khe cửa xuyên vào, khiến trong hành lang mặc dù không có ai lên tiếng, cũng vang lên những âm thanh kinh khủng.

Cô vô cùng sợ hãi, chút sức lực cuối cùng cũng tiêu hao hầu như không còn, cô ngã xuống đất, bò vào một góc, hình như nơi đó là nơi duy nhất cô cảm thấy an toàn.

Nhưng, khi tất cả mọi vật lắng xuống, cô lại càng thêm sợ, cặp mắt chăm chú nhìn chằm chằm cánh cửa có viết chữ nhà xác, dường như còn thấy có oan hồn đi ra.

"Không được tới, không cần. . . . . ."

"Cứu em!"

"Lãnh An Thần, cứu em. . . . . ."

Cô co chặt người lại, rất chặt. . . . . .


Cùng lúc đó, tại cổng chính của bệnh viện có mấy chiếc xe sang trọng lái vào, chạy thẳng tới khu nhà xác mà không hỏi bất kỳ ai ——

Chẳng qua khi ba người đàn ông nhìn sang, cũng không khỏi nhíu mày, bởi vì cửa khóa!

"Chị dâu nhỏ không ở đây? Cửa đã khóa. . . . . ." Lời này là Tiết Chi Hằng nói, bởi vì bệnh viện có quy định, trước khi các cửa phòng khóa lại, đều phải kiểm tra, nếu có người nhất định sẽ không khóa.

"Đúng vậy a, cô ấy có thể đã sớm đi rồi" Lâm Ám Dạ không khỏi thở phào một cái, anh thật sự lo lắng nếu Lãnh An Thần phát hiện vợ mình bị khóa ở đây, vậy hậu quả anh cũng dễ dàng biết được.

Lãnh An Thần suy nghĩ, nẫm lại cũng phải, nên biết người phụ nữ kia không phải là ngu ngốc, cô tuyệt đối sẽ không đần độn mà chờ ở chỗ này lâu như vậy, hơn nữa còn bị khóa ở bên trong.

"Đoán chừng chị dâu nhỏ đã đi chỗ khác, chúng ta đi tìm một chút đi, " Tiết Chi Hằng kéo hai người bọn họ đi, dù là đàn ông, nhưng hơn nửa đêm đứng ở khu nhà xác, cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Lãnh An Thần đứng ở cửa khu nhà bình tĩnh nhìn một chút, cuối cùng xoay người rời đi——

Nhưng mới đi được hai bước, Lãnh An Thần liền dừng bước, "Hình như có người gọi tôi!"

Lâm Ám Dạ và Tiết Chi Hằng nhìn nhau, không khỏi dựng cả tóc gáy, "Lão đại, đừng có dọa người đấy!"

"Thật sự, tôi thật sự nghe thấy! " Lãnh An Thần không nói dối, bởi vì giờ phút này Đoan Mộc Mộc đang trốn trong một góc kêu tên của anh.

Không biết vì sao, hình như chỉ có kêu tên của anh, thì sợ hãi của cô mới có thể ít đi một chút.

Trên đời này có lẽ có một loại tình cảm được kêu là tâm linh tương thông, Lãnh An Thần cảm nhận được, anh sải bước quay trở lại, đẩy cửa phòng đang khóa chặt, hướng về bên trong kêu, "Mộc Mộc, bà xã. . . . . . Em ở đâu?"

Giọng nam trầm thấp vang vọng trong không gian, khiến Đoan Mộc đang vô cùng sợ hãi co chặt người lại, cho đến khi âm thanh kia vang lên lần nữa ——

Lãnh An Thần?

Là anh sao?

"Lãnh An Thần, Lãnh An Thần . . . . . ." Đoan Mộc Mộc bật khóc lên, sau đó bò ra hướng cửa.

Nghe thấy câu trả lời, người đàn ông đứng ngoài của ngây người, Lâm Ám Dạ và Tiết Chi Hằng rơi vào ngây ngốc như nhau, bọn họ làm sao cũng không tưởng tượng được người phụ nữ kia thật sự ở bên trong.


Phản ứng đầu tiên của Lâm Ám Dạ chính là nghĩ đến trò đùa của mình, còn Tiết Chi Hằng mới vừa tỉnh hồn, cho rằng chuyện này không nên xảy ra!

"Còn không mau đập ổ khóa ra?" Lãnh An Thần gầm nhẹ, giống như kẻ điên, sau đó luồn qua khe cửa, đưa tay vào, "Bà xã đừng sợ, anh tới đây, anh tới đây. . . . . ."

"Lãnh An Thần, cứu em, cứu em. . . . . ." Đoan Mộc Mộc vừa khóc vừa nói không liên tục, mà tiếng khóc của cô, còn có một tiếng “cứu em” giống như một con dao đang lăng trì trái tim Lãnh An Thần.

Cũng may anh chưa đi về, Lãnh An Thần không dám tưởng tượng nếu vừa rồi anh cứ như vậy rời đi, chẳng phải cô phải ở trong hành lang lạnh lẽo kinh khủng này ngây ngốc cả đêm sao?

Cô sẽ bị dọa thành cái dạng gì?

Tiết Chi Hằng lấy từ trong xe ra một cây gậy bóng chày, đập bang bang vào cửa, sau đó hai phút, khóa cửa bị đập ra, thân thể nhỏ bé mềm nhũn của Đoan Mộc Mộc đổ vào lòng Lãnh An Thần.

Tay của cô ôm chặt lấy anh, giống như nếu không làm như vậy, anh sẽ biến mất, trong miệng lẩm bẩm những lời mơ hồ không rõ, "Em sợ, em sợ. . . . . . Có ma!"

Chưa từng có giây phút nào, cô vui mừng khi thấy sự hiện hữu của anh như vậy, cô vui mừng nhìn thấy anh như vậy, "Lãnh An Thần, Lãnh An Thần . . . . . ."

Ngoại trừ kêu tên của anh, cô chỉ còn hơi sức để khóc.

Lãnh An Thần bị cô siết chặt cơ hồ không thở nổi, nhưng anh cũng không kéo cô ra, anh biết cô đang sợ, cô cần anhôm vào trong ngực.

Nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, lúc này Lâm Ám Dạ mới phát giác mình đã đùa quá trớn rồi, "Chị dâu nhỏ, tôi...tôi không cố ý, tôi. . . . . ."

"Lâm Ám Dạ , CMN cậu câm miệng cho tôi!" Lãnh An Thần rất đau lòng, anh không khỏi ôm chặt người phụ nữ vào trong ngực, cũng nghe được tiếng cô khổ sở gọi anh.

“Sao thế?" Anh hỏi.

Đoan Mộc Mộc nhìn anh, chỉ nói một chữ, "Đau!"

Làm sao lại không đau, cô vì muốn ra khỏi nơi đáng sợ này, thân thể của cô đụng vào cửa đã hoàn toàn thay đổi, khi y tá cởi ra quần áo của cô ra, Lãnh An Thần nhìn thấy toàn thân cô cao thấp không có một nơi nào tốt, anh cũng cảm thấy đau theo.

"Em là người ngốc sao? Sao lại dùng cơ thể mình xô vào cửa?" Lãnh An Thần không nhịn được mắng chửi, nhưng mắng xong, liền ôm cô chặt hơn, giờ phút này, anh mới phát giác ra mình sợ như thế, anh thật sự sợ nếu tối nay mình không xuất hiện, thì cô vì sợ hãi và vì lạnh mà chết ở đó.

Đoan Mộc Mộc đang đau, nhưng bị anh ôm chặt vào lồng ngực mà càng thêm đau đớn, nhưng cô không đẩy anh ra, bởi vì nghe tiếng tim đập của anh, tất cả những sợ hãi của cô đều biến mất.

Khoảnh khắc này, anh và cô gần nhau như thế, gần đến nội tim và tim như dính chặt vào nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui