Cố Đại Hà không nhận được câu trả lời từ Tam Nha thì vô cùng nôn nóng, có phần trách cứ Tam Nha.
Hắn vốn muốn khiến trách Tam Nha một chút, nhưng thấy hai người vừa nâng vừa kéo Trương thị ta, đằng sau là Tứ Nha dáng vẻ như mất hồn thì giật mình: “Làm sao thế này, nương nó làm sao thế?”
Liễu thị dừng lại một chút, nàng nhìn Cố Đại Hà một cách khinh bỉ.
Cho dù nàng chưa bao giờ nói gì với Cố Đại Hà, nhưng trong lòng lại rất khinh thường người đàn ông này, cảm thấy thương thay cho Trương thị.
Nếu nàng bị gả cho người đàn ông như Cố Đại Hà thì nàng đã khăn gói về nhà mẹ đẻ từ lâu rồi, chỉ có người ngốc như Trương thị mới chịu ở lại với người đàn ông như vậy.
Tam Nha cũng dừng lại, nàng nhìn Cố Đại Hà với ánh mắt thất vọng, trong lòng lại dâng lên sự oán trách.
Tứ Nha không hiểu được khúc mắc giữa hai người, nàng thấy Cố Đại Hà hỏi thì như vớ được cọng rơm cuối cùng, vừa khóc nấc lên vừa nói: “Cha ơi, cha mau xem nương đi, nương hình như bị ngốc rồi, cứ ngồi mãi ở một chỗ không động đậy gì.”
Liễu thị nghe thế thì liếc Trương thị, thầm nghĩ: như thế này có khi là ngốc thật đấy!
Trời rất lạnh, gió thổi mạnh, Liễu thị không muốn đứng ở ngoài này.
Nàng nhanh nhẹn kéo Trương thị vào phòng, rồi cùng Tam Nha nâng Trương thị lên giường.
Nàng không định ở lại hàn huyên gì.
Khi ra đến cửa, đúng lúc Cố Đại Hà cũng chen vào, Liễu thị hừ một cái, bước ra trước.
Cố Đại Hà đứng không vững, bị Liễu thị chen trước, “ai ui” một tiếng ngã lăn ra đất.
“Cha, cha không sao chứ?” Tứ Nha quan tâm định tiến lên đỡ Cố Đại Hà dậy, nhưng nàng còn quá nhỏ, sao có thể đỡ nổi một người trưởng thành.
Cuối cùng Cố Đại Hà vẫn phải tự đứng dậy.
Tam Nha chỉ nhìn thoáng qua, nàng không quan tâm ta Cố Đại Hà mà chỉ lo lắng nhìn Trương thị.
Cơ thể của nương lạnh quá, bàn tay dù có ủ bằng cách nào cũng không ấm lên được.
Nàng muốn đi mời đại phu ta xem bệnh cho nương, nhưng bà nội chắc chắn sẽ không đồng ý, nàng phải làm gì bây giờ?
Cố Đại Hà sốt ruột hỏi: “Tam nha đầu, nương của con sao thế?”
Trong lòng Tam Nha khó chịu, nàng không thể hình dung cảm giác của mình ra sao, nhưng người hỏi là cha mình, nàng không thể không trả lời: “Không biết, nương ngồi trên đất ở hậu viện cả một buổi chiều, không hề nhúc nhích.”
Cố Đại Hà nghe vậy, lập tức nổi giận: “Cái đứa con gái bất hiếu này, sao có thể để nương ngươi ngồi dưới đất cả buổi chiều thế? Trên mặt đất lạnh như vậy, ngồi lâu cũng sẽ bị bệnh đấy.”
“Lúc đấy cha cũng nhìn thấy mà? Nhưng cha cũng có quan tâm đến đâu?”
“Không phải lúc đó ta đang lo lắng cho đệ đệ của ngươi sao? Đúng rồi, đệ đệ ngươi thế nào rồi?”
“Không biết.”
“Sao lại không biết? Ngươi đã đi hơn một canh giờ rồi.”
“Con không vào cửa.”
“Ngươi nói đi tại sao ngươi lại vô dụng như thế? Bảo ngươi xem đệ đệ ngươi thế nào mà ngươi cũng không biết.
Nương của ngươi ngồi dưới đất cả buổi chiều ngươi cũng không quan tâm, ngươi còn có thể làm gì nữa? Đúng như ngươi...”
“Đúng như bà nội ta đã nói, ngươi là thứ nuôi tốn cơm tốn gạo.”
“......”
Tam Nha quay đầu lại, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Cố Đại Hà, ánh mắt lóe lên sự thù hận khiến Cố Đại Hà giật mình, Nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy chắc chắn là mình đã nhìn nhầm rồi, Tam Nha vẫn luôn hoạt bát sao có thể có loại ánh mắt như vậy được.
Nhưng vẻ mặt này của Tam Nha vẫn khiến Cố Đại Hà im lặng, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngập.
Tam Nha thu hồi ánh mắt, nói với Tứ Nha: “Lưu Nhi, mau đi lên đây ngủ đi, ôm nương ngủ, nương sẽ ấm lên nhanh hơn.” Mặc dù nàng không thể mời đại phu cho nương, nhưng nếu ôm nương ngủ, nương có khỏe lại nhanh hơn không?
Tư Nha nhìn Cố Đại Hà, rồi lại nhìn Trương thị, gật đầu với Tam Nha, ngoan ngoãn cởi giày trèo lên giường, chui vào chăn ôm chặt lấy Trương thị.
Vừa chạm vào Trương thị Tứ Nha đã bị lạnh đến mức rùng mình, nhưng nàng không những buông ra mà còn ôm chặt hơn.
“Tam tỷ, Lưu Nhi đói bụng.”
“Lưu Nhi ngoan,ngủ rồi sẽ không đói nữa, đợi trời sáng Tam tỷ tìm đồ ăn cho muội.”
“Vâng, Lưu Nhi nghe lời Tam tỷ.”
Cố Đại Hà nghe xong rất đau lòng, rất muốn nói với hai đứa con gái: ‘Cha đi tìm đồ ăn cho các con’, nhưng nghĩ đến căn bếp khóa kín và nhà trên đã đóng cửa từ sớm, Cố Đại Hà cảm thấy không làm gì được, chỉ có thể để hai đứa nhỏ đói bụng, nghĩ bụng ngày mai phải dậy sớm đi làm đồ ăn ngon cho bọn trẻ.
Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Cố Đại Hà lo cho con trai đến mức không thể quan tâm đến điều gì khác.
Hắn tưởng rằng Trương thị có thể chăm sóc tốt cho mình và hai đứa con gái, ai ngờ Trương thị lại ngồi cả chiều trong sân như bị quỷ ám, ba mẹ con đều không ăn gì.
Bản thân hắn cũng chưa ăn gì, cũng đói không chịu được, nhưng trong lòng hắn vẫn đang lo lắng về mọi chuyện, nên cảm giác cũng không quá dữ dội, nếu Tư Nha không nhắc ta thì hắn cũng sẽ không nghĩ ta.
Cố Đại Hà cũng không quá lo lắng cho Trương thị, Trương thị tuy gầy yếu nhưng hiếm khi bị bệnh nên hắn cũng không coi trọng chuyện này lắm.
Hắn nhìn sắc trời rồi cũng cởi giày trèo lên giường, nghĩ bụng có chuyện gì ngày mai lại tính.
Trong lòng hắn vẫn lo lắng cho con trai, nhưng ở nhà Đại Nha cũng không truyền đến tin gì xấu, Cố Đại Hà không khỏi tự an ủi, chắc là Bảo Nhi sẽ không sao đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...