Cái tên Táng Thần sơn này nghe ra rất huyền ảo, có điều Cố Phán Nhi lại không nghĩ nhiều, bất kể là nơi nào cũng có vài cái tên thần thoại như vậy.
Thứ đáng để chú ý là Táng Thần sơn mạch này bốn mùa xanh tươi, sinh vật hoang dại trong đó nhiều vô kể, thảo dược sinh trưởng tự nhiên cũng hẳn không ít.
Cố Phán Nhi vào núi một lần này chính là nhắm vào những dược liệu ở bên trong đó, dù sao nàng to gan không sợ gặp phải thứ gì cả.
Nàng gặp được vài người đang lấy rau dại ở bên ngoài dãy núi, Cố Phán Nhi nhất thời hứng khởi định chào hỏi bọn họ, ai ngờ còn chưa đợi nàng đến gần, mấy người nhìn thấy nàng đã bỏ chạy giống như gặp quỷ.
Liên tục gặp mấy người đều như vậy, Cố Phán Nhi buồn bực không thôi, nếu không phải vì để bảo vệ hình tượng tốt đẹp của bản thân, thật sự muốn tóm bọn họ lại hung hăng đánh một trận – tỷ đây giống người xấu lắm sao?
Đương nhiên không giống người xấu, nhưng trong thôn đều truyền ra, Cố Đại Nha phát điên, sẽ đánh người.
Người trong thôn từ xa nhìn thấy Cố Phán Nhi đi vào bên trong núi, nhưng không ai nhắc nhở, ngược lại không phải không do dự, có điều nghĩ đến lời đồn đại trong thôn thì không có mấy ai dám bước lên nói gì, hơn nữa Cố Phán Nhi đi rất nhanh, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng, mọi người cũng đành nuốt lời vào.
Dù sao là một kẻ điên, chết chẳng phải yên sao?
Biết đâu còn có thể sống đi ra?
Cố Phán Nhi không biết trong đầu đám người mình gặp trên đường suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi đi vào bên trong núi nàng phát hiện được không ít dược liệu quý giá, có thể là vì ít người vào trong này, cho nên niên đại của những dược liệu này đều rất cao, chỉ chốc lát nàng đã hái đủ dược liệu cho giá đỗ nhỏ dùng.
Vốn định hái thêm một ít, nhưng sờ bụng lại nhìn sắc trời, quyết định về nhà trước.
Người tu luyện đều biết đôi chút y thuật, càng quen thuộc với dược liệu, tuy y thuật của Cố Phán Nhi không được xem là rất tốt, nhưng lại có hiểu biết nhất định đối với thực vật, có làm được thuốc hay không thậm chí vừa nhìn đã biết.
Nàng nhìn khắp khu rừng này đâu đâu cũng đều là thuốc có thể sử dụng, muốn hái sạch là không thể, vốn không cần lãng phí hơi sức này, sau này muốn dùng gì lại vào lấy cũng vậy.
Đang định quay về, có một con lợn rừng to khỏe đột nhiên xông ra từ trong rừng, lông bờm thật dài cùng với răng nanh dài nói cho Cố Phán Nhi không cần cố ý nhìn bụng hay mông của nó cũng có thể biết nó là một con lợn rừng đực, vả lại còn là một con lợn rừng trưởng thành nặng đến hơn một tạ.
Đối diện với con lợn rừng này, Cố Phán Nhi chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là: Sớm biết có thịt lợn dâng tận cửa thì không cần phải đi mua rồi, vì để ăn hai miếng thịt còn bị tiểu tướng công cằn nhằn lâu như vậy, ta dễ dàng sao?
Cố Phán Nhi ném thảo dược đã bó lại sang bên cạnh, rút con dao chặt củi giắt ở sau lưng ra nhìn chằm chằm vào con lợn rừng lớn giống như sói đói, trong mắt nàng đây là một đống thịt thơm ngon, bụng đang kêu gào đòi ăn thịt, toàn thân giống như bị bỏ đói ba ngày ba đêm vậy.
Ánh mắt này khiến cho con lợn rừng cho dù to gan và tính khí hung bạo nhìn thấy cũng hơi nao núng, khẽ lùi về sau.
Cố Phán Nhi đang đói đến sốt ruột, thấy con lợn rừng lùi về sau còn cho rằng lợn rừng định chạy, vội xách dao xông đến.
Con lợn rừng hơi ngu ngơ, nó quen hoành hành ngang ngược ở trong rừng, cho dù là bầy sói khó chơi cũng không dám tùy tiện chọc đến đàn lợn rừng, ai ngờ lại gặp phải quái vật như vậy.
Con lợn rừng đực này đúng là chỉ có một mình, nhưng mà…
Nhưng tính tình nôn nóng cộng thêm dung lượng não đơn giản của con lợn rừng đực khiến nó theo bản năng phẫn nỗ, gầm lên xông về phía Cố Phán Nhi.
Cố Phán Nhi từng trải qua nhiều trận chiến, đâu coi trọng gì con lợn rừng này, ngay khoảnh khắc con lợn rừng sắp xông đến bên cạnh thì nàng nghiêng người tránh khỏi răng nanh thật dài của nó, con dao trong tay hung hăng chém vào cổ nó, một đòn trúng đích, định rút con dao về nhưng đã không kịp, vội tránh ra.
Lợn rừng bị thương nặng, tiếng kêu trở nên thê lương, vang vọng núi rừng, khiến những cái cây gần đó đều rung lên.
Con dao chém vào rất sâu, cả động mạch chủ đều bị chém đứt, lợn rừng chỉ đuổi theo Cố Phán Nhi một đoạn đã ngã ầm xuống.
Cố Phán Nhi chạy không quá dễ dàng, nếu lợn rừng lại đuổi theo một lúc nữa đoán chừng nàng cũng phải bị thương.
Nhìn con lợn rừng ngã trên đất thở dốc lại không còn sức chạy tiếp, Cố Phán Nhi đắc ý nhướn mày.
Rút dao về, lúc con lợn rừng phản công trước khi chết thì cấp tốc tránh ra, suýt nữa bị răng nanh kia đâm trúng rồi.
Lợn rừng nhanh chóng không còn thở, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì trong rừng lại truyền đến từng trận chim đập cánh, Cố Phán Nhi cảnh giác nhìn sang, nơi xa có một đám chấm đen đang liên tục tới gần chỗ nàng.
Đàn thú hoang sao? Là thú hoang gì vậy? Nai? Dê? Sói…
Rất nhanh Cố Phán Nhi đã trừng lớn mắt, thấp giọng nguyền rủa, không quan sát nữa, lập tức nhặt bó thuốc ném ở bên cạnh, vác con lợn rừng chết lên vắt chân chạy như điên.
Chết tiệt, còn cho rằng là một con lợn lạc đàn, không ngờ còn có giúp đỡ.
Một đàn lợn rừng! Không chạy còn chờ chết sao?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...