Trước khi tôi ngất đi,tôi nhớ rõ hình ảnh căn nhà mà chị tôi đã từng sống như địa ngục đang ở trước mặt …và người đàn ông chỉ mời tôi uống một ly trà lại là người của họ Vũ…
Trước cửa nhà họ Vũ có một cây hoa bằng lăng tím,cánh hoa rơi nhẹ xuống người Tuyết…màu của máu cùng màu tím đan xen nhau trong một buổi tối mùa hè tháng 5…
Tiếng đạp xe của chị gái Tuyết đến đón cô
-Chị mải chơi ô ăn quan nên quên mất đón em
-Em về mách mẹ
-Thôi chị xin mà,thế ăn ổi không chị hái cho mà ăn…
-Em có …
-K được mách mẹ đấy…
Vân xoa đầu Tuyết rồi mỉm cười đưa cho em quả ổi
-Chị ơi ở kia có cô dâu kìa
-Sau này chị em mình cũng sẽ được mặc bộ đồ trắng lộng lẫy đó đấy…
-Sau này ạ
-Em thì còn lâu lắm em kém chị 10 tuổi cơ mà,chị sẽ mặc váy cô dâu trước rồi sau đó sẽ đến tuyết …váy ý đẹp nhỉ
-Đẹp lắm chị Vân ơi em muốn ăn quả nữa
-Để c trèo lên lấy nữa…
Người chủ cây ổi đi ra thấy Vân đang hái liền mắng mỏ nhưng Vân vẫn cố giấu một quả vào túi áo rồi ra đưa cho em gái
-Chị ăn đi em k ăn đâu
-Sao thế
-Chị bị mắng rồi
-k sao đâu chị có thể làm tất cả cho Tuyết,sau này Tuyết lớn cũng sẽ luôn ở bên chị bảo vệ cho chị nhé
-Em đồng ý
Bên cánh đồng lúa chín,hai chị em đèo nhau trên con xe đạp…ánh mắt hồn nhiên của những đứa trẻ thơ…
Tiếng cười khúc khích của hai chị em…
Cho tới khi tiếng gọi của Huy và Lệ vang lên bên tai …Tuyết choàng mở mắt…cô đã ở phòng khách sạn nơi có các bạn đang chờ…
Huy thở phào
-Cuối cùng cũng tỉnh,gọi như thế mà không tỉnh là sao …
Tuyết mồ hôi nhễ nhại
Lên xoa vai
-Ổn rồi…lúc ngủ cứ gọi tên chị Vân mãi …
-Tôi đã bảo sẽ bảo vệ chị ,vậy mà chị k chờ tôi,k chờ tôi lớn thêm chút nữa…chị có lẽ lúc cuối đời đã chết rất đau đớn…
Lệ rơi nước mắt…
-Thôi nào,để chị ấy được yên nghỉ,giờ chúng ta về thôi
-Không…hqua tôi đã gặp người đàn ông đó
-Là ai cơ ,à hôm qua có hai cô gái đưa cậu về,cả hai đều là bác sỹ và y tá,họ nói cậu bị yếu nên mới ngất ,làm tôi và thằng Huy lo sốt vó…
-Hắn là cậu cả nhà họ Vũ…cậu cả nhà họ Vũ…mình k thể quên được…
-Họ Vũ nơi chị gái cậu sống đó á
-Phải…tớ đã ngất trước cửa nhà họ…
Tại chi cục hải quan thành phố Quảng Ninh…
Vũ Đức Cảnh là cục trưởng chi cục hải quan của tỉnh…anh ta 37 tuổi …là một trong những người uy quyền của tỉnh…với gia thế khủng là con cháu của các quan chức chính trị cao cấp của bộ Tw.
Anh ta đứng giữa bàn họp…hai bên cúi chào vị cục trưởng mặt lạnh như tiền…ánh mắt vô hồn…
Sau cuộc họp anh ta có điện thoại,anh ta lưu là Em …
-Anh họp xong chưa?
-Xong rồi khi nào em về
-Em hết năm nay sẽ về ,giọng căng thẳng thế nhờ…
-Em biết là bố và ông anh giục thế nào rồi đấy ,anh là con trưởng…
-Rồi em biết là anh đã chờ em rất lâu rồi ,chờ thêm một năm nữa có sao đâu,em bảo vệ luận án chứ đâu có đi chơi ,nói thế làm em buồn nhé
-Anh bận rồi thế nhé Yến…
Cảnh cúp máy…anh ta thở dài trở về nhà…vừa bước vào cửa bố Cảnh gọi …
-Sao rồi cái Yến nó bảo bao giờ về
-Bảo hết năm nay bố ạ
-Chết thật k hiểu gia đình này kém cỏi điều gì mà nó để con chờ đến 4 năm rồi,bố biết con k phải người vớ vẩn nên con vẫn đợi…nhưng ông của con yếu lắm rồi …con hiểu cho nỗi lòng của ông con chứ…
Vừa nói xong chiếc xe đẩy một người chạc 80 tuổi đi ra nhưng vẫn rất minh mẫn…vẫn mặc áo sơ mi quần âu lịch sự…đó là ông của Cảnh…
-Nhà này cứ 20 là lấy vợ rồi,bố của cháu 25 lấy vợ đã là muộn mà cháu xem,cháu để đến 37 tuổi rồi chứ đâu có ít…xưa đàn bà phải chờ đàn ông chứ ai lại để đàn ông đi chờ một đứa đàn bà…còn anh Văn ạ ,anh k giục dc con anh thì tội lớn nhất là của anh…
-Con nói hết nước với nó rồi bố k thấy à…giờ giục nó thà con lấy thêm vợ cho xong
-Mày…làm bố mà ăn hại…
Cảnh thở dài…
-Lâm nó có con trai rồi đấy còn gì nữa ạ,ông có chắt rồi mà
-Nó là con của con đàn bà ngoài luồng làm sao mà được tính với dòng dõi chính thất được …
Đúng lúc Lâm cùng mẹ anh ta đi ra nghe thấy,Lâm nắm chặt tay…ông cụ vẫn nói xơi xơi rồi ông Văn bố của cảnh gàn
-Thôi được rồi bố cứ nói to làm gì
-Thứ ông già này cần là con của thằng Cảnh,muốn bế con của nó …ông nói cho cháu biết nếu cháu k cưới vợ trong năm nay ông sẽ từ cháu ,coi như k có đứa cháu này…
Ông Văn cau mày
-Bố nói chuyện như trẻ con….
Cảnh chẳng nói gì anh ta đi thẳng qua mẹ con nhà Lâm…Lâm cười nhẹ
-Anh đừng làm ông thất vọng nữa ,anh nghe ông nói rồi đấy…
-Đừng nói chuyện với anh khi anh chưa đồng ý,hãy biết giá trị của em nằm ở đâu…
Cảnh bước qua mẹ Lâm giữ tay con trai rồi nói nhỏ
-Nhịn con ạ,1 điều nhịn chín điều lành,mẹ biết con đã nhịn nhiều nhưng nhịn thêm đi con,vì mục đích lớn hơn …
-Tất cả bọn họ đều coi con là một cái đuôi thừa thãi,rồi chúng sẽ sớm phải cút khỏi đây,nhà họ Vũ này sẽ là của con…
-Vì thế con phải nhịn…nhịn để làm bàn đạp cho trận đấu sắp tới…
Đi qua hàng cây bằng lăng tím là tới phòng của Cảnh,anh ta mở cửa phòng ra,trên tường có bức tranh ảnh của mẹ anh ta,người phụ nữ đó có gương mặt rất giống Tuyết…
“ Mẹ,hôm qua con đã gặp người rất giống mẹ,nếu ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ cô gái đó là con gái của mẹ…chuyện lạ thật mẹ nhỉ”
Cảnh nhìn lên ảnh của mẹ anh ta rồi cười nhẹ…
Tuyết trở về Hà Nội,cô cứ suy nghĩ mãi về chuyện gặp người đàn ông đó,vì sao anh ta lại mời mình uống trà,sao lại có thể trùng hợp như thế được…
Tuyết vừa xuống xe thì người chạy đến ôm cô khiến cô giật mình,đó là Mạnh là bạn trai của Tuyết…
-Anh về rồi đây
-Em tưởng anh đi thực tập phải ba tháng
-Đâu có đâu 1 tháng là xong rồi,giờ anh là một ca sỹ chuyên nghiệp rồi đấy,vào đi anh vừa vào chào bố mẹ em xong rồi…
-À vâng…
Người bạn trai này của Tuyết theo đuổi cô cả quãng thời gian từ cấp ba cho tới khi cô lên đại học,bố mẹ Tuyết cũng rất quý Mạnh,là một người sống trong gia đình k dc khá giả nhưng Mạnh rất có chí hướng,anh ta đam mê làm ca sỹ và đang trên đường đi tìm sự nghiệp…người cùng làng với Tuyết…
Vào trong nhà Mạnh đi chặt gà rồi làm tất cả mọi việc sắp mâm ăn cơm…bố mẹ Tuyết rất ưng và vui vẻ…Mạnh trong bữa cơm mạnh dạn tuyên bố
-Sang năm con ổn định con muốn cưới luôn năm sau ạ
Mẹ Tuyết ngập ngừng r nói
-Em nó còn đang học ,cô nghĩ k cần kết hôn sớm quá làm gì cả hai đứa vẫn trẻ
-Cháu đã đi làm thì lo được cho vợ ,k cần học cao quá chỉ cần ở nhà cơm nước nội trợ là được rồi ạ…
-Con gái cũng cần có học rồi công việc ổn định cô mới cho đi lấy chồng được…
-U không gả Tuyết sớm cho con nhỡ có ai hỏi mất thì chết dở
-U chỉ gả Tuyết cho con yên tâm đi nhé
Tuyết cứ ngồi suy nghĩ mãi về chuyện hôm qua như người mất hồn,ăn xong Tuyết tiễn Mạnh ra về đi tới đầu cổng thì Mạnh nắm tay cô
-Anh sẽ cố gắng chăm chỉ ,anh biết anh nghèo nên giờ chưa dám hứa trước cho em điều gì cả…
-Anh đừng nói vậy,em k nghĩ gì về gia cảnh của anh đâu,nếu nghĩ em đã k nhận lời làm bạn gái anh…
-Tuyết là người anh dùng cả thanh xuân để theo đuổi ,anh tin mình k chọn lầm người…
Mạnh hôn trộm vào má Tuyết rồi chạy đi…Tuyết mỉm cười nhẹ…cô quý và yêu mến Mạnh ở tính thật thà và rất chịu khó…
Đêm hôm đó tại nhà họ Vũ…ông cụ lên cơn hen …ngay trong đêm tập hợp con cháu…bác sỹ nói
-Cụ có thể đi bất cứ lúc nào gia đình nên sẵn sàng tâm lý…
Ông cụ vẫy Cảnh…
-Lại ông bảo
Cảnh đi tới bên giường cúi đầu
-Cháu đây
-ông chỉ cần lên cơn hen lần nữa là sẽ đi,ông muốn hỏi cháu,cháu có kết hôn không hay để ông làm mối…ông có sẵn mối cho cháu rồi đây
-Cháu…
Ông cụ ứ nghẹn ở cổ thở oxy…ông Văn vỗ vai con trai
-Mày định để ông chết mày mới vừa lòng à…
Ông cụ xua tay rồi lại bỏ máy thở
-Ý cháu thế nào,mối có sẵn rồi cưới luôn chứ ông k đồng ý con bé Yến đâu,mày lấy nó ông chết k nhắm mắt…
-Cháu …
-Ý cháu thế nào nào,lấy nó ông chết
Ông lại lên cơn hen y tá đưa ống thở,Cảnh liền cúi nhận
-Cháu sẽ lấy vợ,cháu có mối rồi nên ông k cần giới thiệu đâu ạ
Ông cụ lại mặt tươi tắn bỏ ống thở
-Thế à,mai đưa về ông xem mắt nhé
-Vâng…mai cháu sẽ đưa cô ấy về ra mắt…
-Tốt lắm đúng là đích tôn của ông…
Cảnh ngồi suy nghĩ cả đêm,anh ta gọi cho Thịnh là tay chân đắc lực
-Chuẩn bị đi Hà Nội
-Sao thế anh…
-Tìm hiểu toàn bộ về cô gái đó cho anh…
Rạng sáng Cảnh rời nhà đi thẳng lên Hà Nội,Thịnh lo lắng
-Sếp anh nghĩ kĩ chưa?
-Kĩ rồi,thà là người k quen biết sẽ dễ bề hơn quen biết …nhất là ông mà mai mối thì toàn là lũ tiểu thư õng ẹo,anh k thích…
-Còn Yến thì sao sếp
-Lúc này anh k nghĩ được gì khác…tới đâu hay tới đó…
Tuyết vừa đi xe buýt xuống cổng trường ,hôm nay đầu tuần mặc áo dài trắng,cô lại là thư kí lớp nên chịu trách nhiệm mua hoa,ôm bó hoa sen trong tà áo dài trắng đột nhiên có tiếng gọi
-Tuyết…
Tuyết quay sang nhìn Vũ Đức Cảnh đang đứng ngay gần cô…cô tay run lên nhưng vẫn cố bình tĩnh…
-Tôi…sao a biết tôi…ở …
-Chúng ta nói chuyện đi…lên xe đi
-Tôi phải vào học
-5p thôi nói chuyện xong tôi sẽ đi luôn…
-Vậy anh nói luôn ở đây đi…tôi k có nghĩa vụ phải nghe theo anh nói lên xe là phải lên xe…
-Vậy tôi nói luôn,chúng ta kết hôn đi…trong tuần này…
Lời đề nghị cầu hôn của cậu cả khiến cô bán hoa cũng đỏ mặt,người đàn ông lịch lãm đó đang muốn kết hôn với cô sinh viên đang ôm bó sen trong tà áo dài màu trắng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...