Thiên Di dừng chân trước cửa một ngôi biệt thự nhà vườn nằm giữa thành phố. Hôm nay được nghỉ học sớm, nó quyết định đến “thám thính” xem tên may mắn ( mà cũng có thể là xui xẻo) mà nó sắp phải làm “bảo mẫu”. Mặc dù bác Trần đã đến nhà nó nhiều nhưng nó chưa từng đến nhà bác, cũng chưa gặp cái cậu Hoàng kia. Đang thập thò ngoài cửa thì bỗng Thiên Di phát hiện trên tầng 2 có một người con trai đang ngồi cạnh cửa sổ, một bên má áp vào tấm cửa kính. Không biết có phải do hơi nước trên tấm kính hay không mà Thiên Di thấy người con trai kia dễ thương quá ! Chiếc mũi cao nam tính, làn da trắng hơi nhợt nhạt,đôi mắt đẹp nhưng sắc lạnh thờ ơ nhìn ra cửa sổ. Thiên Di cứ mải mê ngắm nhìn như vậy cho đến khi người con trai đó bất chợt đưa mắt về phía nó. Thiên Di vội quay mặt đi, thấy khuôn mặt mình đang dần nóng lên, nó vụt chạy.
***
- Cái gì? Bà điên hả? Hay não tiêu biến hết rồi mà lại đồng ý như vậy?
Hoa hét lớn làm Thiên Di suýt chút phun ra chỗ trà sữa vừa uống. Khoanh chân ngồi trên giường, nó đưa mắt nhìn về cuối phòng.
- Tôi cũng đâu có muốn. Mọi chuyện đang yên lành thì bỗng như vậy. Tôi cũng đâu còn cách nào khác.
- Thật sự là hết cách rồi sao?
- Bà nghĩ nếu còn thì tôi lại chịu nhận lời và giờ thì ngồi ở đây để than thở với bà à?
Hoa thở dài im lặng, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, Hoa vội nói:
- Nhưng còn Minh Long? Bà định nói với Long thế nào?
- Tạm thời tôi chưa thể nói với Long, bà giữ bí mật chuyện này giúp tôi được chứ?
***
Thiên Di tới ngôi biệt thự hôm trước. Mấy lời bố nó nói buổi sáng nó vẫn còn nhớ như in “Hôm nay bác Trần Bùi muốn gặp con. Thiên Di, hãy nhớ rằng cả gia đình ta đang nhờ cậy vào bác ấy. Bố tin vào con, con gái.” Nó nắm chặt tay rồi thu hết can đảm ấn vào chiếc chuông. Lát sau, một người phụ nữ trung niên trong bộ quần áo giúp việc chạy vội ra mở cổng.
- Là cô Thiên Di phải không ạ? Mời cô vào, ông chủ đang đợi cô bên trong.
Thiên Di ngập ngừng đi theo cô giúp việc. Đi qua một khu vườn rộng với đủ các loại cây cảnh được cắt tỉa, chăm sóc kĩ lưỡng, cô giúp việc dừng chân rồi nhẹ nhàng mở cách cửa gỗ sang trọng. Mặc dù biết rằng nhà bác Trần Bùi nổi tiếng trong giới doanh nhân về độ giàu có và xa hoa, nhưng khi bước vào nhà, Thiên Di vẫn phải trầm trồ kinh ngạc. Trên trần nhà treo một bộ đèn trùm lớn màu trắng bằng pha lê.Toàn bộ sàn của phòng khách được lát đá với một lối đi nhỏ dẫn ra bể bơi phía sau. Bộ salon màu kem trang nhã bên cạnh chiếc bàn kính nhỏ nhắn nhưng không kém phần sang trọng. Trên những chiếc tủ trang trí bằng gỗ là các món đồ cổ quý giá – niềm ao ước của nhiều nhà sưu tập trong nước, thậm chí là nước ngoài. Không những thế, trên tường còn được treo những bức tranh của các danh họa nổi tiếng. Đặc biệt bên dưới bức tranh “The sunny day” của Levitan là một chiếc lò sưởi lớn dát vàng với đường nét chạm trổ tinh xảo. Thiên Di đang say sưa nhìn ngắm mọi thứ thì bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên.
- Cháu thấy thế nào? Nhà bác đẹp chứ? Nhưng bác vẫn đang muốn sửa sang lại thêm một chút.
Thiên Di giật mình quay lại thì thấy bác Trần Bùi đã ngồi ở ghế salon từ bao giờ. Nhìn thấy đôi mắt vốn đã to tròn của Thiên Di đang căng ra, người đàn ông trung niên trông rất đứng đắn và phong độ ấy bật cười.
- Bác nhớ trước đây cháu đâu có nhìn bác như vậy nhỉ? Ngồi đi Thiên Di.
Thiên Di nhoẻn miệng cười rồi ngồi xuống ghế đối diện. Cũng đã một thời gian nó chưa gặp bác Trần nhưng nhìn bác không thay đổi nhiều. Vẫn là đôi mắt nghiêm nghị nhưng ánh lên nét hiền từ, vẫn là vóc dáng cao lớn phong độ, là giọng nói ấm áp và một tâm thế vô cùng điềm đạm. Có lẽ thương trường đã tạo nên một con người như vậy – một Trần Bùi đầy bản lĩnh.
- Chắc bác không phải nói nhiều thì cháu cũng biết mục đích cuộc gặp của chúng ta hôm nay là gì, chắc bố cháu đã nói với cháu rồi đúng không?
- Vâng, cháu biết. – Thiên Di gật đầu, đôi mắt ánh lên một nỗi buồn xa xăm.
- Thiên Di, bác biết yêu cầu việc này với cháu là không hay, bác không muốn ép buộc hay làm cháu buồn. Nhưng bác cũng biết cháu là một cô gái tốt và phù hợp để ở cạnh Hoàng nhà bác.
- Nhưng… chẳng lẽ không còn ai khác?
Bác Trần lắc đầu:
- Từ ngày biết mình mắc bệnh tim, nó buông xuôi tất cả dù bác sĩ nói nếu thay tim thì có thể cứu sống được nó. Nó dừng việc học, không đến trường nữa. Bác đành thuê thầy giáo về nhà dạy học cho nó. Thế nhưng tất cả những người giúp việc được thuê để chăm sóc nó đều bị nó đuổi đi hết, thậm chí cả bác sĩ của bệnh viện cũng có lần bị nó đuổi khỏi phòng.
Nói đến đây, ánh mắt bác Trần ánh lên vẻ âu lo và đau buồn, tiếng thở dài dường như được cất giấu rất kĩ cũng đã bật ra. Nhìn bác Trần như vậy, bỗng Thiên Di thấy thương cảm và xúc động trước tấm lòng của một người cha.
- Bác hi vọng cháu có thể giúp bác, giúp nó. Chỉ cần ở bên quan tâm và cùng nó học tập giống như những người bạn. Quan trọng nhất là khuyên nhủ nó cố gắng chữa bệnh, khi nào tìm được người hiến tặng tim phù hợp sẽ tiến hành phẫu thuật. Nó là đứa con duy nhất của vợ chồng bác. Cháu làm ơn…
Bác Trần nói rồi cúi thấp đầu. Thiên Di vội vàng nắm lấy tay bác.
- Bác đừng làm thế! Cháu sẽ cố gắng giúp Mạnh Hoàng mà.
- Cảm ơn cháu, Thiên Di. – Bác Trần nhìn Thiên Di đầy cảm kích. – Về chỗ ở, bác cũng đã nói với bố của cháu. Cháu cứ ở lại đây cho tiện việc đi lại và học tập vì nhà bác gần trường cháu hơn. Hãy coi nó như là nhà của mình.
Thiên Di im lặng, nó cắn nhẹ môi rồi từ từ gật đầu.
“ Lái xe của bác sẽ đưa cháu về nhà chuẩn bị đồ đạc. Có lẽ bố mẹ cháu cũng đang chờ.” Giọng nói của bác Trần vẫn còn văng vẳng bên tai Thiên Di. Nó khẽ co người, tựa đầu vào cửa kính. Phố xá bên ngoài vẫn náo nhiệt dù trời đang mưa. Một lát sau, lái xe đã đưa Thiên Di về tới nhà. Vừa thấy Thiên Di bước xuống xe, cô Kim vui mừng chạy ra.
- Cô chủ đã về.
Thiên Di mỉm cười rồi đi nhanh vào nhà. Bố mẹ nó ngồi im lặng trên ghế, mỗi người như đang chăm chú theo đuổi những suy nghĩ riêng nào đó. Đến khi Thiên Di cất tiếng nói thì cả hai mới chợt sực tỉnh. Mẹ Thiên Di gượng cười nhìn con gái, còn bố nó khuôn mặt không giấu nổi nỗi đau khổ đang giày vò. Ông nói, giọng nghẹn ngào.
- Bố là một người cha bất tài, phải không con? Vì bố mà con mới phải như vậy, chính bố đã đẩy con vào chuyện khó xử này.
- Đúng vậy, tất cả là do anh! Chính anh đã ép con bé.
Mẹ Thiên Di giận dữ nói lớn, nỗi uất ức khiến khuôn mặt xinh đẹp ấy tái đi, những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã.Thiên Di vội chạy lại ôm chặt lấy bố mẹ mình, nó lắc đầu.
- Không phải như vậy đâu. Bố đừng tự trách mình nữa, mẹ cũng đừng như vậy.- Rồi nó nở nụ cười rạng rỡ.- Con sẽ ổn thôi mà. Ở nhà bác Trần Bùi cũng không có gì là không tốt cả, vả lại đâu phải con sẽ ở đấy mãi chứ. Nên bố mẹ đừng buồn nữa, dù thế nào con cũng sẽ cố gắng. Có chuyện gì mà Thiên Di của bố mẹ lại không làm được.”
Nghe Thiên Di nói, khuôn mặt bố nó đã giãn ra đôi chút, những giọt nước mắt trên má mẹ cũng không còn. Mẹ Thiên Di đứng dậy, đích thân vào bếp chuẩn bị cơm cho cả nhà. Sau bữa ăn, Thiên Di xin phép về phòng sắp xếp đồ đạc. Ngoài những vật dụng cần thiết, nó chỉ mang theo hai bức ảnh nhỏ - một bức chụp cả gia đình và bức còn lại là ảnh của Minh Long. Thật sự nó sẽ phải rời xa ngôi nhà này, sẽ phải đến ở trong một ngôi nhà khác với những con người hoàn toàn xa lạ sao? Đây là chiếc tủ quần áo do chính tay mẹ thiết kế, kia là con gấu bông to bự mà nó với Hoa suốt ngày chí chóe tranh nhau,…Bỗng mắt Thiên Di cay xè, bao nhiêu sự mạnh mẽ mà lúc nãy nó cố thể hiện cho bố mẹ thấy giờ đã tan biến hết. Nó kìm nén không cho nước mắt chảy ra rồi nhanh chóng đứng dậy như thể không muốn lưu luyến quá nhiều. Thiên Di bước ra khỏi phòng, từ từ đóng nhẹ cánh cửa. Nó hít mạnh một hơi rồi bước xuống nhà.
***
- Vớ vẩn! Bố tôi lại bày ra trò gì vậy?
Vừa bước chân đến cửa nhà bác Trần, Thiên Di đã nghe tiếng nói lớn vọng ra. Trước lúc về nhà, chính tay bác Trần đã đưa cho nó một chiếc chìa khóa nhà. Thiên Di đi nhanh vào nhà thì thấy cô giúp việc tên Sang đang đứng thở dài, ánh mắt buồn bã.
- Cô à, có chuyện gì vậy? – Thiên Di ngạc nhiên hỏi.
- Dạ, cậu chủ vừa xuống hỏi chuyện. Khi biết ông chủ đưa cô Thiên Di về nhà làm bạn với cậu chủ, cậu chủ đã rất giận dữ. Ngoài ra, ông chủ cũng dặn dò tôi nhắn với cô là ông chủ có chuyện gấp phải ra nước ngoài, bà chủ đang bận quản lí công ty trong thành phố Hồ Chí Minh nên thời gian này chỉ có tôi ở nhà cùng cô và cậu chủ. Cô Thiên Di có gì cứ sai bảo. – Cô giúp việc cúi đầu đầy kính cẩn.
- Cháu hiểu rồi.
- Phòng của cô ở là phòng đầu tiên trên tầng hai, bên cạnh phòng cậu chủ. Cô có cần tôi đưa cô lên sắp xếp đồ đạc không?
- Thôi không cần đâu, cháu có thể tự làm được. Cô cứ làm việc của mình đi.
Thiên Di nói rồi kéo chiếc vali lên cầu thang. Dừng chân trước căn phòng, nó vặn tay nắm cửa. Bên trong phòng, mọi thứ đều được bày trí vô cùng sang trọng và gọn gàng. Chiếc giường gỗ thiết kế kiểu công chúa với màn che bao quanh được trải ga trắng tinh. Đồ đạc chủ yếu là màu trắng và xanh nước biển, tạo cảm giác nhẹ nhàng ,thoải mái. Đặc biệt, bên cạnh giường ngủ còn có một phòng tắm đứng được trang trí đơn giản nhưng hiện đại. Thiên Di thích thú tiến lại gần cửa sổ, từ đây, nó có thể nhìn thấy vườn hoa và một đài phun nước nhỏ đằng sau biệt thự. Bỗng Thiên Di giật mình vì tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng bên cạnh. Nó băn khoăn một lát rồi quyết định sang đó. Đứng trước căn phòng, Thiên Di ngập ngừng nhìn vào bên trong.
- Cô có thấy mình vô duyên lắm không, kẻ tò mò?
Thiên Di đưa mắt tìm nơi phát ra tiếng nói. Ngồi trước bàn học là một bóng người quay lưng về phía cánh cửa nơi Thiên Di đang đứng. Dưới nền nhà, cách người ấy một đoạn là vô số những mảnh vỡ của chiếc bình hoa, những bông hoa tội nghiệp vương *** khắp nơi.
- Ra ngoài.- Giọng nói lại lạnh lùng cất lên.
- Hả?
- Tôi nói cô ra ngoài. Ngay lập tức! Cô điếc hả?
Mặt Thiên Di từ đỏ bừng bắt đầu chuyển sang tím tái đầy giận dữ. Nó nắm chặt tay rồi chạy lại chỗ bàn học.
- Này anh, ăn nói cho cẩn thận nhé.
Nói rồi Thiên Di quay chiếc ghế xoay 180 độ, khiến nó và người kia từ “mặt đối lưng” trở thành “mặt đối mặt”. Là chàng trai đứng trước cửa kính mà lần trước Thiên Di đã nhìn thấy. Nó ngỡ ngàng! Thì ra người đó chính là Mạnh Hoàng- con trai bác Trần Bùi. Thế nhưng lần này, tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy nó mới thấy rõ vẻ đẹp của Hoàng. Hàng lông mày dài, đen nhánh, đôi môi khép nhẹ hờ hững, làn da trắng càng nổi bật dưới mái tóc màu ánh đỏ được cắt tỉa cẩn thận. Khuôn mặt Mạnh Hoàng thoáng chút ngạc nhiên nhưng ngay lập tức trở lại vẻ lạnh lùng và bất cần.
- Thì ra bố tôi lại mang về cái nhà này một kẻ tùy tiện như vậy. Chẳng lẽ ông ấy muốn tôi chết sớm đi vài ngày. – Nụ cười mỉa mai hiện lên trên môi Mạnh Hoàng.
“Bốp”, âm thanh vang lên làm cho căn phòng như đóng băng. Một bên má của Mạnh Hoàng đỏ bừng, in hằn vết của năm đầu ngón tay, bàn tay của Thiên Di cũng bỏng rát.
- Cô….
- Cái tát này không phải vì tôi, vì anh đã xúc phạm tôi mà vì bác Trần! Anh dám nói những lời như vậy về bố mình, một người luôn lo lắng cho anh đến mất ăn mất ngủ sao? – Thiên Di hét lớn – Đừng nghĩ anh đang bị bệnh mà tôi không dám đánh anh. Cũng đừng dựa vào bệnh tật mà ình cái quyền làm tổn thương người khác. Nếu ngày mai anh có phải chết, thì ngày hôm nay cũng hãy sống cho tốt đi!
Thiên Di nói rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. “Đồ đốn mạt! Nhưng...liệu mình có hơi quá đáng không nhỉ” – Nó nghĩ bụng. Bên trong phòng, một ánh mắt vốn đã lạnh lùng giờ đây như đóng băng. Mạnh Hoàng đấm mạnh xuống bàn, hai hàm răng cắn chặt. “Cô nghĩ cô là ai? Hãy chờ đấy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...