Đích thân bà ta giết chết cha con viện trưởng, coi như đã trả được thù cho con gái, nhưng còn tâm nguyện của nó, e rằng lúc chết nó cũng không được nhắm mắt, chết rồi còn bị thứ tà đạo ghê tởm nào đó lợi dụng, mẹ Thu hạ quyết tâm giúp cô ta đạt được tâm nguyện khi còn sống, cưới Vũ làm chồng.
Bà Phương thấy người phụ nữ khuôn mặt phúc hậu hiền lành, rất vừa ý, trò chuyện cũng rất hợp tính, ngỏ ý mời bà ta ngủ lại qua đêm.
Bà ta nghe vậy mỉm cười đồng ý, khẽ cúi đầu nhếch một nụ cười lạnh, thật không ngờ một người xuất chúng như Vũ lại có bà mẹ ngu xuẩn đến mức này.
Bà ta chậm rãi bước theo sau bà Phương đi lên lầu, khi đi qua phòng Vũ, đột nhiên lông tóc trên người bà ta dựng đứng lên, biểu cảm trên mặt vặn vẹo đáng sợ.
Bà ta đã cảm nhận được âm khí của Mai, bà ta là vong mới mất, yếu hơn Mai rất nhiều mà vẫn cảm nhận được Mai, vậy thì chắc hẳn Mai đã cảm nhận được bà ta từ trước đó rồi.
Nếu đã biết bà ta có ý đồ xấu, tại sao lại không ra đây ngăn cản? Con ma nữ đó muốn làm gì? Bà ta vừa đi vừa thấp thỏm bất an.
Bà Phương dẫn người phụ nữ vào phòng dành cho khách ở cuối hành lang, sát phòng của Thảo.
Người phụ nữ nhân lúc bà Phương không để ý thì khẽ thè lưỡi liếm môi một cái, lúc còn sống Thu rất ghét Thảo, nên bà ta cũng chẳng ưa gì Thảo cả.
Bà ta đảo mắt suy nghĩ, hai chị em chúng nó tốt nhất là chết hết đi cho khuất mắt.
Bà Phương trở về phòng, vừa đặt lưng xuống giường bà đã nhắm nghiền mắt ngủ thiếp đi như bị bỏ thuốc mê.
Cuối hành lang, cánh cửa phòng người phụ nữ kia hé mở, bà ta nhẹ nhàng lướt xẹt người đến đứng trước cửa phòng Thảo, khóe miệng nở nụ cười ngoác đến tận mang tai, bà ta vung tay một cái, cánh cửa phòng Thảo từ từ hé mở phát ra âm thanh "kéttt" nghe rất rợn người.
Bà ta nhẹ lướt người vào, cười quỷ dị nhìn Thảo đang nằm ngủ li bì trên giường, vốn định đi tiếp đến bóp cổ Thảo, bà ta chợt cảm thấy chân mình bị hụt mất một mảng.
Bà ta cứng ngắc cúi đầu xuống nhìn, thấy một con mèo trắng muốt, người bê bết máu đỏ, nó đang cặm cụi cúi đầu gặm chân bà ta, mỗi một lần nó gặm, chân bà ta lại hụt đi một miếng.
Bà ta giãy nảy lên bay tránh xa mèo trắng ra.
Mèo trắng hung hăng ngẩng lên nhìn, miệng nó ngoác ra như đang cười, nó kêu "meo meo" loạn cả lên, người sống nghe có thể không hiểu nhưng bà ta cũng là hồn ma nên hiểu rõ mồn một.
Nội dung nó nói chỉ vỏn vẹn:
"Cút!"
Mẹ Thu hoảng loạn đôi chút rồi lại ngoác miệng cười như điên dại:
"Mày làm gì được tao?"
Bà ta không biết lượng sức mình, lao đến thò tay toan bóp cổ mèo trắng.
Vật lộn một hồi lâu, bà ta bị mèo trắng ngoạm hết tai, mũi, ngón tay ngón chân, khuôn mặt chỉ còn lại hai con mắt thâm sì lõm sâu và một cái miệng đỏ lòm bê bết máu.
Bây giờ có biến về hình người bà ta cũng chỉ là một quái nhân đáng sợ.
Bà ta ngã gục xuống đất, miệng ngoác rộng phát ra tiếng khóc thảm thiết.
Bà ta hằn học ngẩng lên nhìn Mai, cái miệng vẫn ngoác đến tận mang tai, bà ta gằn từng tiếng độc địa:
"Không ăn được thì tao sẽ đạp đổ hết!"
Dứt lời bà ta cười quỷ dị bay về phía phòng bà Phương.
Bà Phương nằm ngủ li bì, mồ hôi trên người vã ra như tắm, bà đang chìm trong một giấc mơ quái dị.
Bà thấy mình mặc trang phục áo dài kiểu mẹ chú rể, trang điểm làm tóc chỉn chu, đang đứng giữa một hội trường tổ chức tiệc cưới rất hoành tráng.
Trên sân khấu của hội trường, bà nhìn thấy Vũ con trai bà đang mặc quần áo chú rể đứng đó cùng với một cô gái, thật kỳ lạ là bà không sao nhìn rõ mặt cô gái đó, không nhận ra cô gái đó là ai, chỉ biết cô ta đang đứng cạnh Vũ, chân không chạm đất.
Khách khứa ngồi chật kín các bàn tiệc nhưng bà cũng chẳng nhìn rõ mặt ai cả, họ đều mặc quần áo trắng toát từ đầu đến chân.
Bà Phương nhìn cả hội trường toàn một màu trắng mà mặt tái mét sợ hãi, bà vội chạy về phía sân khấu, vừa chạy vừa gọi to tên Vũ:
"Vũ!!!! Mau lại đây!!!!!! Mẹ sợ....."
Chẳng ai trả lời bà, đoạn đường từ chỗ chân bà đứng đến sân khấu tự nhiên dài ra mãi không ngừng, Vũ vẫn điềm nhiên trao nhẫn cưới với cô gái kia, không hề liếc nhìn đến bà một cái.
Bà Phương hụt chân ngã, quỳ sụp xuống giàn giụa nước mắt nhìn đứa con trai mình coi như sinh mạng đang cưới một con ma nữ.
Khi chiếc nhẫn cưới được đeo vào tay cô gái kia thì toàn bộ hội trường đột nhiên rung lắc như có động đất, tất cả bàn ghế và các vị khách mời đang ngồi đều biến mất, thay vào đó là những ngôi mộ xám xịt lạnh lẽo.
Bà Phương sợ thót tim, mới giây trước bà đang đứng giữa tiệc cưới mà giây sau đã ở giữa nghĩa địa hoang vu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...