Gần đây, Mục Duyện đột nhiên mãnh liệt tấn công Kiều Ân Ân.
Mặc dù anh không nói rõ tâm ý của mình với Kiều Ân Ân, nhưng lại thường hẹn cô đi ra ngoài, cũng bắt đầu gọi điện thoại cho cô vào ban đêm, thậm
chí khi đi công tác còn mang quà tặng đắt tiền về tặng cô, Kiều Ân Ân
vẫn coi anh như huynh trưởng, cuối cùng cũng cảm thấy có chút không bình thường.
“Anh Mục Duyện, phần quà tặng này quá quý trọng, em không thể nhận.” Cô lấy quà tặng anh mới mang từ Mĩ về trả lại cho anh.
Khi đó anh nói là vật kỷ niệm nhỏ cô mới nhận lấy, đến lúc mở ra nhìn, phát hiện là một cái móc di động nhỏ hình con mèo bằng bạch kim, trên cổ mèo khảm một viên kim cương.
Lúc đầu cô cho là đó là do thủy tinh
chế thành, lơ đễnh, sau đó có người bạn nói cho cô mới biết, viên kim
cương trên cái móc di động này là thật, ít nhất cũng có ba, bốn vạn,
cộng thêm con mèo được chế tạo thủ công mèo mị liên trụy, giá trị phải
trên mười vạn.
Cô sợ tới mức lập tức tháo đồ treo điện thoại di động ra, thả trong hộp trả lại cho anh.
“Đây chỉ là một phần quà tặng nhỏ!” Mục Duyện vẫn nói như vậy.
Anh là người đàn ông khẳng khái, từ trước đến giờ hào phóng với bạn gái,
đối với cô gái trong lòng mình, càng thêm không keo kiệt chút nào. Nhưng Kiều Ân Ân không tiêu thụ nổi rồi!
Cô cho là, bọn họ tuy là bạn tốt, nhưng dù sao không thân mật đến như vậy, cô không muốn vô duyên vô cớ nhận món quà quý giá như thế, cô thật sự băn khoăn.
“Ân Ân,
em phải biết anh đặc biệt đặt phần quà tặng cho em. Anh thích em!” Mục
Duyện đắm đuối đưa tình nhìn khuôn mặt nhỏ kinh ngạc của cô, không nhịn
được đưa tay vuốt ve kia gương mặt mịn màng kia.
Mà Kiều Ân Ân sợ ngây người, căn bản không còn kịp phản ứng.
Anh thích cô? Cô hoàn toàn không biết —— ôi, cũng không thể nói hoàn toàn
không có cảm giác, chỉ có thể nói cô vẫn cố ý đơn thuần hóa việc anh ân
cần che chở cô, không muốn đi phỏng đoán động cơ anh làm những chuyện
này.
Anh là anh em tốt của Nghiêm Chinh, vừa cô kính như anh trai, vừa coi như bạn tốt, cô không muốn phá hư tầng quan hệ này.
Hoặc do cô vẫn không muốn phức tạp hóa quan hệ vốn đơn thuần đi!
“Em có thể cảm giác được, anh đối với em ——”
“Làm ơn, xin anh đừng nói!” Kiều Ân Ân vội vàng che lỗ tai của mình. Cô thật không muốn quan hệ vốn hài hòa như vậy mà thay đổi.
“Ân Ân, anh yêu em! Thật sự yêu em!”
Mục Duyện đột nhiên tiến lên ôm lấy thân thể của cô, kích động la ầm lên.
Mỗi ngày nhìn cô, cũng không dám nói mình thích cô, sợ hù dọa cô, anh cũng nhịn rất vất vả nha!
“Anh Mục Duyện ——” Kiều Ân Ân khiếp sợ nhìn anh, cô chưa bao giờ nghĩ tới
anh lại đột nhiên làm ra cử chỉ quá giới hạn như vậy, vì vậy hoàn toàn
quên đẩy anh ra. “Anh Mục Duyện, người em thích là Nghiêm Chinh, anh nên biết......”
“Anh không quan tâm!” Chỉ cần có thể có cô, anh
không quan trở thành tình địch với ai. “Gả cho anh đi! Ân Ân, anh thật
sự thích em, gả cho anh......”
Cô cuối cùng cũng nằm trong lòng anh! Mục Duyện ôm cô càng chặt hơn, nhắm mắt lạikhông muốn xa rời, hôn đỉnh đầu mềm nhỏ của cô.
“Hai người đang làm gì?”
Nghiêm Chinh đi vào phòng làm việc của Mục Duyện, nhìn thấy một màn này, lửa ghen ngất trời thiếu chút nữa lật tung nóc nhà.
“Nghiêm Chinh?” Nhìn thấy anh, Kiều Ân Ân lập tức hồi thần, cô nhảy ra từ trong ngực Mục Duyện thật nhanh, rất sợ Nghiêm Chinh hiểu lầm.
Cô
không biết vẻ mặt hốt hoảng bởi vì kích động mà gò má ửng hồng của mình, nhìn ra càng như chột dạ mập mờ, Nghiêm Chinh càng nhìn càng bốc hỏa.
“Mới ban ngày đang làm việc hai người liền không thể chờ đợi được mà ôm,
không thấy quá đói khát sao?” Nghiêm Chinh hung tợn trừng bọn họ —— nhất là Kiều Ân Ân đang hốt hoảng bất an.
“Là chính anh cho phép tôi theo đuổi Ân Ân, tôi không biết tại sao bây giờ anh lại tức giận?”
Vì Kiều Ân Ân, lá gan Mục Duyện ngược lại lớn hơn, công khai đối nghịch với anh ư.
“Cái gì? Nghiêm Chinh anh ——” anh lại cho phép Mục Duyện theo đuổi cô?
Kiều Ân Ân kinh ngạc giống như bị hung hăng tát một cái.
Nghiêm Chinh có chút chật vật quay đầu ra, không có dũng khí nhìn đôi mắt tràn đầy oán hận của Kiều Ân Ân.
“Tại sao...... Tại sao nhanh chóng đẩy em cho người khác?” Kiều Ân Ân tan nát cõi lòng nhìn anh, hi vọng anh cho cô một đáp án.
“Tôi còn có chuyện, đi trước.” Nghiêm Chinh không cách nào đối mặt khuôn mặt nhỏ đau thương của cô, xoay người đi thật nhanh về phía cửa.
“Đừng đi! Nói cho em biết tại sao ——” đám sương mơ hồ hiện lên trong đáy mắt
Kiều Ân Ân, cô kiên quyết xóa đi hơi nước kia đuổi theo.
“Ân Ân ——” ở phía sau cô, Mục Duyện đau thương kéo tay của cô.
Anh dùng ánh mắt van xin cô, cho anh một cơ hội, để cho anh chứng minh anh tuyệt đôi không thua Nghiêm Chinh. Nhưng ——
“Thật xin lỗi! Em đã nói anh nên biết, người em thích là ai.”
Kiều Ân Ân nhẹ nhàng tránh thoát tay của anh, áy náy gật đầu một cái, ngay sau đó xoay người chạy ra.
Mục Duyện ngã vào trong ghế làm việc, tinh thần sa sút đỡ trán của mình, cúi đầu im lặng.
Ân Ân lựa chọn Nghiêm Chinh...... Anh nên coi là thua chứ? Vậy mà đến lúc
này Mục Duyện mới biết, vốn tình cảm của anh với Kiều Ân Ân đã sâu như
vậy, cho nên giờ phút này, tim của anh, mới có thể đau như thế......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...