“Oa! Tầm nhìn chỗ này thật đẹp.”
Ân Ân vừa tiến vào bên trong lều trúc được bao riêng, đầy thích thú ngó ra cửa sổ, nhìn về phía chân núi thấy nhà nhà đã bật đèn.
Nghiêm Chinh giúp cô chọn bánh điểm tâm và trà, ngay sau đó đuổi phục vụ đi.
Anh không ngờ rằng cô lại có thể yêu cầu tới Miêu Không uống trà. Những chỗ như thế này cả đời anh còn chưa từng tới, bản thân anh luôn bận rộn vậy nên ngay cả thời gian uống trà nói chuyện cũng không có.
Tối nay ở bên cô trong ngày sinh nhật coi như liều mình bồi quân tử rồi.
“Anh xem, chỗ này có thể thấy được cả cảnh đêm Đài Bắc.” Ân Ân quay đầu mỉm cười với anh.
Nghiêm Chinh đi tới bên cạnh cô, từ cửa sổ nhỏ của lều trúc nhìn xuống dưới,
đâu đâu cũng thấy ánh sáng rực rỡ chiếu rọi vào mắt.
“Đúng vậy.” Gió mát lướt nhẹ qua, anh thoải mái nheo mắt lại.
Cảnh đêm nhìn từ đây không giống như từ chỗ nhà hàng cao cấp vừa tới kia.
Ngoài vấn đề góc độ bên ngoài ra, hoàn cảnh và tâm trạng cũng có ảnh
hưởng rất lớn.
Ở nơi đầy hương vị làng quê như thế này ngắm cảnh
đêm, trong lòng khá nhẹ nhõm, có thể tự do thoải mái nói chuyện, cho dù
muốn suồng sã cười to cũng không phải e ngại vấn đề hình tượng.
“Sao em lại biết chỗ này?” Anh vẫn luôn cho rằng ngoài đi học, cô là vị
thiên kim tiểu thư cửa chính không qua, cửa sau không bước, thế giới bên ngoài chuyển động như thế nào cô vốn chẳng biết gì.
“Em đi cùng bạn học.” Cô nhìn chán rồi ngồi lại chỗ, chờ người phục vụ mang trà đến cho bọn họ.
Nghiêm Chinh cũng quay về chỗ ngồi, có chút ghen tỵ hỏi: “Là bạn học nam?”
Ở trường, cô gái xinh đẹp giống như cô khẳng định có rất nhiều nam sinh
đuổi theo. Lúc này anh bỗng thấy hơi buồn phiền, cách hoàn toàn không
can thiệp vào chuyện ở trường của cô có phải sai rồi?
“Không
phải.” Ân Ân bật cười. “Là lúc liên hoan lớp đi cùng mọi người, em thấy
chỗ này không tồi nên mới muốn dẫn anh tới đây ngồi một chút.”
“Thì ra là như vậy.” Không biết tại sao Nghiêm Chinh lại có cảm giác thở phào, chẳng qua không khỏi có phần ngạc nhiên.
“Trường học chắc có không ít nam sinh xuất sắc, chắc có một, hai người em thích chứ?” Anh thử dò xét hỏi.
“Không có!” Ân Ân quả quyết lắc đầu.”Tuổi của họ vẫn còn nhỏ, cảm giác rất trẻ con, không đủ chín chắn, em thích đàn ông chín chắn.”
Nghiêm Chinh chợt hiểu, gật đầu.”Thì ra là em thích đàn ông hơn tuổi.”
“Đúng! Em thích lớn tuổi một chút, đặc biệt là có thể bảo vệ em, đó là người đàn ông có thể chăm sóc em.”
Ân Ân dùng ánh mắt ẩn ý nhìn thẳng anh, trong lòng Nghiêm Chinh bỗng kinh sợ.
Chẳng lẽ cô đang ám chỉ. . . . . . anh? !
Bốn mắt, của cô và kinh sợ của anh, giao nhau, yêu thương say đắm tràn ngập trong đôi mắt to trong suốt giống như một hồ nước có chứa ma lực, liên
tục đẩy anh chìm sâu xuống đáy hồ.
Khiến cho anh không ngừng rơi xuống, trầm luân. . . . . .
Nghiêm Chinh nói không thành lời, cũng không thể cử động, giống như bị cô làm
phép, không muốn làm bất cứ điều gì, chỉ muốn vĩnh viễn nhìn cô như vậy.
Không biết đã bao lâu, không ai trong họ có hành động gì, cứ yên lặng đưa mắt nhìn đối phương như vậy, bất giác thời gian trôi qua.
“Xin lỗi, tôi mang trà đến cho các vị!”
Lúc này, đúng lúc phục vụ gõ cửa bưng trà đến, vừa khéo cắt đứt phần vừa mập mờ lại tĩnh lặng lạ lùng.
“Để ở đây là được.”
Ân Ân bảo phục vụ để trà nóng và điểm tâm xong, phục vụ lập tức bước về cửa phòng bao rời đi.
“Chúng ta uống trà đi!”
Ân Ân tươi cười bảo anh uống trà, nhưng bầu không khí điềm đạm lúc nãy đã
bị phá hỏng, Nghiêm Chinh bưng trà nóng lên cúi đầu uống, không lên
tiếng nói chuyện nữa, thậm chí không hề nhìn cô nữa.
Hai người lặng lẽ không nói gì, thoáng chốc bầu không khí có phần nặng nề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...