Editor: Xám
Không nói rõ được là vì sao, cô lại đăng nhập vào 《 Lục giới 》lần nữa.
Rất lâu rồi không online trò chơi, nhìn thấy phong cảnh quen thuộc, có một chút hoảng hốt. Hết thảy đều là dáng vẻ của ngày trước, phố xá náo nhiệt, đám người chen chúc, mọi người chân đạp phi kiếm bay lướt qua không trung, hơi thở nặng nề của lũ dã thú cao lớn hung ác, dung nhan Hoa yêu áo đỏ tóc đen như cũ. Giống như thời gian chưa từng trôi qua, mà mình cũng chưa hề rời đi.
Một loạt tên màu xám thẫm trong danh sách Bạn tốt nằm yên lặng lẽ, mà tên của Hà Xử Phong Lưu đã không thấy nữa. Cuối cùng vẫn là có cái gì đó đã bị thay đổi rồi, không còn là dáng vẻ ban đầu nữa.
Giống như trước kia, nhận nhiệm vụ chạy vặt ở chỗ NPC, sau đó lắc lư qua lại như thoi trong thành, lúc lĩnh phần thưởng hệ thống nhắc nhở không gian còn thừa của túi không đủ.
Nhìn đồ đạc lộn xộn đầy ắp trong túi, cô thở dài, đành phải đến tiền trang “dỡ hàng”, bất ngờ bị ông chủ béo của tiền trang ngăn ở bên ngoài.
Cô hoàn toàn không nhớ mình đã từng thiết lập mật mã tiền trang, nhưng phiền ai đó nói cho cô một chút, cột nhập mật khẩu ở phía dưới "Chào ngài, để bảo đảm tài sản của ngài an toàn, mời ngài nhập mật mã bảo quản" là có chuyện gì vậy?
Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của cô, Hàn Song sáp tới nghiên cứu nửa ngày, hỏi: "Sẽ không phải là chị bị trộm nick đấy chứ?"
"Em đã từng gặp kẻ trộm nào bỏ qua một túi đồ không trộm, chỉ cài mật mã làm khó người khác chưa?" Cô phi một cái nhìn khinh bỉ đến.
"Cũng đúng...... Lẽ nào người đó cố ý trêu chị?"
"Cho dù là trêu cũng nên để lại thư từ gì đó, một dòng lời nhắn cũng không có!"
"Cái mật mã gì đó, là nội dung mới của phiên bản cập nhật trong trò chơi?"
"Có từ lâu rồi. Bình thường có trang bị cực phẩm hoặc là gửi tiết kiệm một khoản kếch xù thì mới cài đặt, chị một nghèo hai trắng hoàn toàn không cần, cho nên chưa bao giờ cài đặt."
Hàn Song thương hại nhìn cô một cái: "Chị, nhân phẩm của chị đã suy đồi đến mức này rồi à......"
"......" Cô vò đầu bứt tai nửa ngày không có được đầu mối, đành phải coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa, chọn "Tìm lại mật mã" ở góc phải phía dưới.
"Mời ngài nhập vào ô trống của câu hỏi gợi ý mật mã ngài lưu sẵn."
"Câu hỏi một: Trái cây tôi không thích ăn nhất?"
Hàn Đan lần lượt suy nghĩ trái cây một lượt, đắn đo nhiều lần, thử nhập “Sầu riêng” vào. Sau khi nhập vào khung xuất hiện một dấu tích nhỏ màu xanh lục, lập tức nhảy đến câu hỏi thứ hai.
"Câu hỏi hai: Trái cây tôi không thể chịu đựng được người khác ăn?"
Cô gãi gãi đầu, tiếp tục: "Sầu riêng."
"Câu hỏi ba: Trái cây tôi ngửi thấy mùi đã chạy xa?"
Mặt cô đầy vạch đen: "Sầu riêng."
"Trả lời chính xác, chúc mừng ngài thành công tìm được mật mã, mật mã bảo quản của ngài là ‘li¬ulian’."
Hàn Đan ngã ngửa. Người cài đặt mật mã cho mình thật đúng là chung tình với sầu riêng, hơn nữa cũng đủ hiểu rõ cô. Loại trái cây này là một trong số ít những loại trái cây Hàn Đan không thích ăn, bởi vì không chịu được mùi vị đó, mỗi lần nhìn thấy đều lùi bước tránh xa. Mặc dù biết giá trị dinh dưỡng rất cao, nhưng không bỏ vào miệng nổi.
Cô vừa đoán đã trúng ra lệnh mở thương khố ra, sửng sốt.
Đóng vào, lại mở ra.
Lại đóng vào, lại mở ra, cô dụi mắt.
Ai tới nói cho cô biết rốt cuộc một đống đồ khiến người ta hoa cả mắt kia xuất hiện từ đâu?
Đan dược cấp cao nhất, vật liệu hiếm có, trang bị nguyên bộ luyện hóa mãn sao, đủ loại đồ vật đốt tiền mà Thương thành bán ra chất đầy cả thương khố, mà con số biểu thị trong khu vực tiền bạc cũng khiến cô nghẹn họng nhìn trân trối.
Một số sáu phía sau là tám số không đi theo.
Cô đếm lại hai lần, kích động đến mức mắt choáng váng tay run rẩy. Sáu mươi vạn nguyên bảo...... Ở trong tiền trang của tôi...... Đây nhất định là mở không đúng cách phải không? Là hệ thống BUG liên tiếp đến tiền trang của người khác phải không? Là hacker xâm nhập thay đổi trình tự phải không? Là người ngoài hành tinh công chiếm địa cầu phát phúc lợi phải không?
Hàn Đan phất lên trong nháy mắt rơi vào trạng thái chết máy, nhìn đâu cũng thấy chuỗi số không dài dằng dặc đó. Mãi đến khi câu hỏi “Tiền từ đâu đến” từ trong lý trí ra sức chui ra ngoài, ting tang một tiếng, hệ thống tự động reboot.
Tiền của bất chính không thể nào giáng từ trên trời xuống, khả năng lớn nhất chính là có người chuyển những thứ này thông qua giao dịch đến nick cô.
Có thể cài đặt loại câu hỏi gợi ý này, biết mật mã tài khoản của cô, có thực lực kinh tế như thế, lại sẵn sàng cho cô toàn bộ những thứ này, chỉ có một người.
Cổ họng cô có chút khô khốc.
Nhập “Hà Xử Phong Lưu” vào cột họ tên của tìm kiếm bạn bè, cho dù mấy lần cũng đều nhảy ra nhắc nhở “Người chơi ngài muốn kiểm tra không tồn tại”. Hàn Đan suy nghĩ vài giây, một lần nữa vào giao diện đăng nhập, Kỷ Vân Dực từng nói cho cô biết mật mã và tài khoản của anh, mà cô chưa dùng một lần nào. Lúc đăng nhập, không biết vì sao, trong lòng có chút thấp thỏm. Song khi “Tài khoản đó không tồn tại, mời thử lại sau khi kiểm tra” trong khung nhắc nhở liên tục xuất hiện, thấp thỏm đó đã biến thành loại bất an nào đó, luống cuống cứ giống như khi rõ ràng đã bỏ điện thoại vào trong túi nhưng không thể tìm nổi. Vốn cho rằng anh biến mất khỏi danh sách Bạn tốt của mình là vì anh đã cắt đứt quan hệ bạn tốt, nhưng lại là xóa nick.
Sự tồn tại rõ ràng, lại biến mất như vậy. Cô mở diễn đàn ra cực nhanh, lục tìm tư liệu lên quan đến “Hà Xử Phong Lưu”, bản tin gần đây nhất là《 Liên Cơ thay tình cưỡng ép ly hôn, hai người đàn ông ra tay tàn nhẫn 》Bản tin hung bạo tả bọn họ thành một bộ phim “Quỳnh Dao” tình cảm rối rắm, phần kết nhắc đến kết quả của trận chiến kia. Hà Xử Phong Lưu đã thắng Mộng Yểm, mà điều bất ngờ là, sau khi đánh xong anh đã giải tán Ám Các.
Đến giờ, anh cứ biến mất như bọt biển.
Điều duy nhất để lại là toàn bộ tài sản chuyển vào thương khố của Liên Cơ, giống như một dấu vết, chứng minh anh đã từng tồn tại.
Chút chua xót trong lòng bị khuếch đại ra, nói không rõ là mất mác hay thất vọng. Cứ giống như một nhân vật bị quy về phe phản diện, nhưng vào thời khắc cuối cùng đột nhiên thay đổi suy nghĩ trở thành một người tốt, khiến người ta không yêu được không hận nổi. Hàn Đan buồn bực nói lảm nhảm: Tên nhãi này đã xóa nick lại không xóa sạch sẽ, để lại một đồng đồ kia cho tôi làm gì? Xem như là xin lỗi tôi sao? Để tôi nhớ đến điểm tốt của anh sao? Để tôi nhìn vật nhớ người nhớ đến anh sao? Nhìn tôi giống như loại người rảnh rỗi đó sao? Anh thật sự cho rằng tôi không nỡ vứt hết đống đồ đó đi sao?
Cô gục đầu xuống bàn, kêu rên.
Thật sự...... Không nỡ......
Quỷ keo kiệt dưới trạng thái thần kinh phân liệt đã trở nên điên cuồng, dọa cho Hàn Song suýt chút nữa lật mình xuống khỏi ghế.
Dù sao đống bảo bối kia đã vào tay mình rồi, lại không tìm được nơi có thể hoàn trả, cô dứt khoát thản nhiên tiếp nhận. Tốn thời gian nửa ngày sắp xếp xong, lại bất ngờ nhìn thấy lời mời tổ đội của Mộng Yểm.
[ Đội ngũ ] Liên Cơ: Anh đang ở đâu?
[ Đội ngũ ] Mộng Yểm: Tôi cho rằng em sẽ không tới.
[ Đội ngũ ] Liên Cơ: A, đúng rồi, tôi phải trả anh tiền.
[ Đội ngũ ] Mộng Yểm: Cái này không vội.
[ Đội ngũ ] Liên Cơ: Nhân dịp bây giờ tôi có tiền, anh cứ cầm đi.
[ Đội ngũ ] Mộng Yểm: Haizz, đi thôi, tôi cùng em đi làm nhiệm vụ.
[ Đội ngũ ] Liên Cơ: Ừm.
Nội địa Hàn Nha ở góc tây nam Thần Vực, quái vật dày đặc hơn nữa còn là khu vực chuyên rơi xuống nhiệm vụ thu thập đồ vật, là nơi ưa thích của rất nhiều người chơi treo máy hoặc tổ đội đánh quái, vì thế thường xuyên có xung đột dẫn đến vì tranh giành địa bàn. Không ngờ hôm nay lại rất yên bình.
[ Đội ngũ ] Liên Cơ: Bây giờ nơi này đã trở nên yên tĩnh như vậy, còn nhớ trước đây người đông nghìn nghịt, lần nào chưa đánh được mấy con quái cũng bị người ta chém cho phải quay về.
Mộng Yểm gửi đi một biểu cảm mỉm cười.
[ Đội ngũ ] Liên Cơ: Anh không bận sao? Hình như trước đây rất hiếm vào game.
[ Đội ngũ ] Mộng Yểm: Gần đây rảnh rỗi ở nhà, vô cùng nhàn hạ.
[ Đội ngũ ] Liên Cơ: Chúc mừng thí chủ thoát khỏi bể khổ.
[ Đội ngũ ] Mộng Yểm: Đa tạ sư thái.
Hai người vừa tán gẫu vừa đánh quái, hiệu suất cũng rất cao, lúc này, một dòng mật ngữ màu tối xuất hiện ở trên màn hình.
[ Mật ngữ ] Lan Hồ Điệp: Tiện nhân, cô đã hại Phong Lưu ca ca xóa nick còn có mặt mũi cùng với Mộng Yểm bao hết nơi này để thân mật? Đừng đắc ý quá, gây ra hỗn loạn sớm muộn gì cũng phải trả giá, tôi chờ ngày nào đó cô bị Mộng Yểm vứt bỏ!
Cô suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra vị tiểu thư Lan Hồ Điệp này là ai, thở dài hỏi Mộng Yểm: "Anh cho người đuổi người đi rồi à?"
"Có ai nói gì với em rồi?" Anh hỏi.
Chẳng trách nơi đây yên tĩnh như vậy, cô đổ vạch đen: "Không nói gì, tôi chỉ cảm thấy nhiều người một chút cũng rất náo nhiệt......"
"Cho dù người khác nói cái gì, cũng đừng để ý quá."
"Ừm."
Nói không để ý, thực ra cũng rất khó. Hành động xóa nick sau khi cưỡng chế ly hôn của Hà Xử Phong Lưu đã hoàn toàn dẫn lầm đường cho mạch suy nghĩ của quần chúng phát triển theo hướng giả tưởng “Liên Cơ bắt cá hai tay”, mà sự can thiệp của Mộng Yểm càng khiến tình hình thăng cấp thành một tình huống nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Giống như dự liệu của cô, Lan Hồ Điệp chỉ là người bắt đầu, kế tiếp cả buổi tối liên tục có các cô nương từng ái mộ Hà Xử Phong Lưu chọn áp dụng đủ loại “Phê bình giáo dục” với cô, chỉ có điều đều là dùng hình thức Mật ngữ. Hàn Đan rất rõ, sở dĩ không có ai mắng chửi trên kênh Thế giới, bởi vì bên cạnh cô có Mộng Yểm. Sự giải tán của Ám Các đã đẩy Huyết Sắc Thịnh Yến lên cao nhất, Mộng Yểm tay nắm quyền hành lại trở thành người chỉ huy của toàn bộ sức mạnh, không có ai sẵn lòng lấy trứng chọi đá, mà một khi thoát khỏi sự bảo vệ của Mộng Yểm, chắc chắn cô sẽ bị những cô gái ẩn núp đó gỡ xương nuốt vào bụng, giống như chuột trắng nhỏ rơi vào trong hang rắn.
"Việc này...... Có thể dạy tôi kỹ xảo PK không?" Cô hỏi.
"Tại sao muốn học?" Anh có chút kinh ngạc.
"Có người từng nói, nếu như không muốn đến bước đường cùng bị người ta truy sát, ít nhất phải học được bỏ chạy như thế nào." Cô đáp.
Anh cười mỉm: "Đi thôi, đến đấu trường."
So với cách giáo dục kiểu nuôi thả thôn quê của Hà Xử Phong Lưu, Mộng Yểm thật sự xem như là một người thầy tốt chuyên nghiệp. Anh sẽ giảng giải tường tận đủ loại điểm yếu, điều khiển thao tác và trình tự kỹ năng. Lúc chiến đấu thực tế cũng tương đối dịu dàng, điều hòa công kích đến mức thấp nhất, bảo đảm chắc chắn sự an toàn của cô.
Mấy vòng luyện tập tiếp theo, mặc dù Hàn Đan không có sức phản kích nhưng cũng đã hiểu rõ hình thức công kích của đối phương, tỉ lệ mị hoặc thành công cũng càng ngày càng cao. Chỉ có điều trạng thái thái căng thẳng tinh thần cao độ rất dễ mệt mỏi, vì thế nhân thời gian nghỉ ngơi lướt kênh Mật ngữ, nhìn xem đám cô nương kia còn có thể gây sức ép với những cách thức mắng người mới mẻ nào. Một dòng trong đó lại khiến cô có chút bất ngờ.
[ Mật ngữ ] Mẫu Đơn Vọng Nguyệt: Tôi có chuyện muốn nói với cô, đến thành Vĩnh Dạ. Đi một mình.
"Tôi có chút chuyện, về thành một chuyến." Cô suy nghĩ mấy lượt, lòng hiếu kỳ đã chiếm ưu thế, vì thế chào hỏi Mộng Yểm rồi bay về Ma thành.
Trên đỉnh đầu là bầu trời màu mực.
Trăng non. Sao dày đặc như bảo thạch được thần vẩy xuống trong lúc vô ý, hội tụ thành một dải ngân hà rộng lớn. Ở cuối tầm mắt, là một thác nước đổ xuống như lụa trắng, nước tựa như giáng từ trên trời xuống, rơi xuống hồ sâu làm nổi lên một mảng hơi nước. Vầng sáng bạc mỏng manh lộ ra từ sen hồng, xoay tròn xuống dọc theo bờ sông, không biết sinh ra từ đâu, chẳng hay tắt lụi ở nơi nào.
Trên hiên cầu tên là Một Bước Tương Tư, có người nghỉ chân nhìn về phía xa. Gió lớn thổi bay áo choàng có mũ màu tím sậm của cô ta, lộ ra mái tóc dài màu vàng, thắp sáng màn đêm.
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Liên Cơ đứng ở dưới cây tử đằng ở đầu cầu, không hề tới gần. Mặc dù bên cạnh đối phương không có Triệu hoán thú đi cùng, nhưng vì đề phòng cô ta đột ngột ra tay, Hàn Đan vẫn khống chế cự ly ở trong phạm vi an toàn.
Mẫu Đơn Vọng Nguyệt không nói lời nào, chỉ mở rộng bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay hiện lên một chữ “Ức (nhớ lại)” lờ mờ, giống như một ngọn lửa nho nhỏ, cháy rực huyền ảo.
Đó là khắc ức.
Trong《 Lục giới 》 có kỹ năng sinh hoạt phong phú đa dạng, ngoài kỹ năng thông thường như luyện kim, thu thập, chế thuốc, còn có những loại như là kỹ năng họa bì thay đổi bề ngoài bằng điều phối đủ loại nguyên liệu, kỹ năng tự vệ bằng màu sắc thay đổi ngoại hình bản thân thành quái vật, cùng với kỹ năng khắc ức dùng bùa chú bảo vệ mẩu chuyện bản thân mình đã trải qua. Thông thường khắc ức được dùng trong bí cảnh, mê cung và khai quật phương thuốc bí truyền, người đầu tiên thành công sẽ bảo vệ bản thu công lược của mình rồi tiếp đó phát cho người khác.
Giờ phút này, trên màn hình nhảy ra hộp thoại.
[ Hệ thống ] Người chơi [ Mẫu Đơn Vọng Nguyệt ] chia sẻ ba đoạn ký ức thu lại với ngài, bây giờ có xem hay không?
"Đây là?" Cô nhìn ba tấm bùa chú ký ức trong túi mà rơi vào mờ mịt. Thậm chí bọn họ còn không được xem là bạn bè, càng không có lý do chia sẻ gì đó.
"Đừng xem." Cuồng phong gào thét, Mộng Yểm hiện ra khỏi hư không xuất hiện ở bên cạnh Liên Cơ.
Ngón tay Hàn Đan dừng ở trên con chuột, không biết làm sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...