Cô Dâu Hoa Yêu

Editor: Xám

Đêm hôm ấy, Hàn Đan ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ánh dương sáng lên từng tấc một bên chân trời, tràn qua nhà cao tầng và đường phố, cuối cùng chiếu sáng cả thành phố. Sau đó mang theo một túi quần áo lớn đã đóng gói xong, ôm Đường Bá Hổ, rời khỏi nhà trọ trong ánh nắng sớm. 

Đẩy cửa nhà ra, Lão Phật Gia vừa luyện kiếm xong quay về, liếc cô một cái nói: "Con chạy vội về từ tổ kịch cương thi à, sao sắc mặt lại như thế? Trong nồi có cháo đậu đỏ, ăn nhanh một chút."

"Chị, sao hôm nay chị chịu về rồi, anh hàng xóm đẹp trai kia đâu?" Hàn Song cắn bánh quẩy cười thần bí sáp tới gần.

"Chuyển đi rồi." Cô nhanh chóng húp hết một bát cháo nhỏ, ngậm một chiếc bánh bao xá xíu chuẩn bị ra ngoài.

“Chuyển đi rồi?” Hàn Song bóp cổ tay thở dài, nhắc mãi sau lưng cô: “Chị không hỏi thăm nhà mới của anh ấy ở đâu sao? Vất vả lắm mới tình cờ gặp một người cao to giàu có đẹp trai như vậy sao có thể thả cho chạy như thế chứ?”

“Hàng xóm mà thôi, hỏi thăm nhiều vậy để làm gì.”

“Chờ em với...” Cái đuôi đuổi kịp tiếp tục lảm nhảm: “Hàng xóm mà thôi chị lại tự mình xuống bếp nấu cơm cho người ta?”

“Ống nước nhà người ta hỏng rồi không nấu cơm được thôi.”

“Thật sự chỉ là hàng xóm bình thường?”

“Em phiền thật đấy, bà tám nhỏ.”

“Không phải là em quan tâm chị sao!”

Trên đường ngồi xe buýt đến công ty, sẽ đi qua một con đường rất dài, hai bên trồng cây nhãn, cao lớn mà tươi tốt. Mở hai bàn tay ra, ánh sáng từ giữa hai bóng cây ngấm xuống tựa như nốt nhạc màu vàng nhảy nhót.

Trong radio đang phát một khúc nhạc lãng mạn, Tô Viễn Ca hát hết lần này đến lần khác bằng chất giọng động lòng người, khiến người ta mê say.

“...

Có thể yêu anh không? Đừng lúc gần lúc xa, khiến anh bận lòng nữa.

Có thể yêu anh không? Đừng khiến anh đau khổ giãy giụa, lòng rối bòng bong như vậy nữa. 

Có thể yêu anh không? Không muốn nhìn em tiếp tục khóc vì anh ta, buông tay ra đi.

Có thể yêu anh không? Không muốn làm kẻ ngốc, trong thế giới của em nữa.


...”

Âm nhạc tuôn chảy, Hàn Đan tựa vào bên cửa sổ, nhắm mắt lại.

Có một ngày, cuối cùng tôi cũng sẽ tìm được một người.

Tôi sẽ làm bữa sáng vừa miệng cho anh ấy, dùng cách tinh nghịch gọi anh ấy rời giường, khi xa cách giống như đứa trẻ dùng tay vòng qua cổ hôn môi anh ấy, chia sẻ tất cả vui sướng và đau thương trong cuộc đời tôi với anh ấy. Tôi sẽ kéo anh ấy đi ngắm mặt trời mọc và thưởng thức cảnh tuyết rơi cùng tôi, đi chung con đường thật dài, chụp thật nhiều thật nhiều bức hình, chất đầy căn nhà nhỏ của chúng tôi. Tôi sẽ sẵn lòng sinh một đứa con cho anh ấy, có họ của anh ấy và tên tôi đặt, có tính cách của anh ấy và khuôn mặt của tôi, sau đó lớn lên từng ngày.

Nhưng người đó, không phải là anh.

Nếu như anh yêu tôi thì thật tốt. Tôi đã từng kỳ vọng như thế, cũng đã từng quên mất anh là Kỷ Vân Dực, xem anh như một người đàn ông bình thường lanh chanh láu táu mà cất vào trong lòng. Bây giờ, tôi muốn đặt anh trở lại vị trí anh nên ở.

Cứ giống như một cuộc giải phẫu, sẽ có chút đau đớn, cũng sẽ khóc lóc và không muốn, thế nhưng rất nhanh tất cả đều sẽ qua đi, anh sẽ biến mất khỏi thế giới của tôi giống như nước mắt. Rất nhanh, dấu vết thuộc về anh sẽ bị xóa đi toàn bộ. Rất nhanh, tôi cũng sẽ không thường xuyên nghĩ đến anh như thế này nữa. Thời gian là bác sĩ tay nghề tỉ mỉ, nó sẽ quấn miệng vết thương lại, bình phục thành dáng vẻ ban đầu.

Xe đã đến trạm.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt đã trang điểm nhẹ của cô, bình thản mà trầm tĩnh. Sự tiều tụy cùa một đêm không ngủ được trang điểm không nhìn ra dấu vết. Hàn Đan sửa sang lại cổ áo, tiến vào cổng công ty.

Đi làm, về nhà, lịch làm việc và nghỉ ngơi cố định, cuộc sống khôi phục lại dáng vẻ gió êm sóng lặng, sóng nước chẳng xao, ngày qua ngày. Dần dần thích ứng với công việc mới, khi thì đau đầu vì hình thức quản lý hỗn loạn.

Không chơi game online nữa, rất ít đối diện với máy tính, lúc rảnh rỗi bắt đầu theo Hàn Song đánh quần vợt, tập yoga. Vẫn sẽ bị Lão Phật Gia ép đi xem mắt, cũng dần dần thích ứng trò chuyện vui vẻ với đối phương, lưu số điện thoại cho nhau, sau đó hẹn thời gian gặp mặt đi uống cà phê. Giúp Hàn Song lo liệu cửa hàng online cô bé mới mở, có lúc làm diễn viên nghiệp dư chào hàng khách vài lần.

Cũng không có tin tức của anh nữa.

Khi lịch ngày lật qua một tháng, cô mới quay về căn nhà đó một lần nữa.

A Khiết ở nhà chồng đến phát chán đã chạy về thành phố H, Trình Uyên lập tức theo về, vợ chồng son thêm mỡ trong mật như hình với bóng. Nhìn thấy Trình Uyên đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp, bàn tay cầm bút vẽ thường ngày giơ muôi vụng về vô cùng, Hàn Đan

muốn đi giúp đỡ, bị A Khiết kéo lại, chỉ vào cái bụng mới lớn của mình nói: “Để anh ấy học làm, nếu không mình ở cữ thì sai bảo ai?”

“Cậu thật là nhìn xa trông rộng đấy.” Hàn Đan tương đối ghét bỏ liếc mắt nhìn cô.

“Rõ ràng là lo trước tính sau.” Cô ưỡn bụng dương dương đắc ý.

Lâu rồi không gặp, đương nhiên có chuyện nói mãi không hết.  Ăn cơm xong, đuổi đại họa sĩ Trình đến siêu thị mua sắm, hai người các cô lại làm ổ trên sofa nói chuyện trên trời dưới đất. Tám chuyện từ quần áo trên người đến ngôi sao ngoài ngàn dặm, cho đến cuối cùng nhắc đến vấn đề phức tạp của Hàn Đan.


“Đan Tử, thật ra mình vẫn luôn không dám hỏi, giữa cậu và Kỷ Vân Dực...” A Khiết nói nửa câu, muốn nói lại dừng.

“Nói dễ nghe, anh ta cần một người bạn chơi, mình không xứng đáng với chức vụ lắm, vì thế chủ động từ chức rồi.”

“Tên đàn ông biến thái cặn bã đó, đáng đời đến tiệc đính hôn thì bị người ta leo cây.”

“Leo cây?”

“Ừm, Trình Uyên nói hôm đó rất nhiều người đến, kết quả cô Nguyễn người ta hoàn toàn không có mặt, náo loạn một trận lớn, rất mất mặt.”

“Về sau thế nào?”

“Đại tiểu thư lén chạy mất trong hôn lễ, nhà họ Nguyễn chủ động xin lỗi, cũng xem như bảo toàn chút thể diện cho nhà họ Kỷ. Chuyện kết hôn cứ như vậy mà không giải quyết được gì, cũng không biết rốt cuộc có nội tình gì, tóm lại sau đó mấy hạng mục lớn hai nhà hợp tác đều đã thành công, xem ra quan hệ vô cùng tốt. Có điều mình nghe nói còn có một ý kiến, nói nhà họ Kỷ đã xảy ra vấn đề gì đó, nhà họ Nguyễn cố ý để con gái chạy mất.”

“Nhà họ Kỷ có thể có vấn đề gì?” Hàn Đan khó hiểu.

A Khiết nhún nhún vai: “Ngẫm lại những chuyện hư hỏng của nhà những người phú quý đó đều rất phức tạp. Nói xem, nửa còn lại của cậu định lúc nào thì bổ sung? Lão Phật Gia nhà cậu đã gấp muốn chết rồi hả?”

Cô nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Duyên phận chưa tới, làm sao cưỡng cầu được? Lẽ nào mình phải lên đường phố tùy tiện kéo một người chỉ để kết hôn?"

"Không hẳn là không thể, việc còn do người mà."

"......"

Hai người nói chuyện sôi nổi tưng bừng một trận, lo lắng phụ nữ có thai dễ mệt mỏi, Hàn Đan đã muốn tạm biệt. Trước khi đi, A Khiết giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, lục từ trong túi ra một tấm thẻ đưa cho cô hỏi: "Cái này là dọn dẹp phòng ốc thì tìm được, Trình Uyên nói không phải của anh ấy, mình đoán nhất định là của cậu."

Hàn Đan nhận lấy, ánh mắt tối sầm.

"Sao thế?" A Khiết hỏi.

"Không có gì." Cô ngước mắt mỉm cười: "Vậy mình đi trước, cậu dưỡng thai thật tốt."

"Ừ, đi đường cẩn thận."

Xoay người đi về phía thang máy, lại bất giác dừng bước trước cánh cửa ở đối diện.


Cửa khép hờ, lộ ra một khe hở. Tất cả đều khác biệt, đã không thấy chiếc giường tròn nữa, trở thành một bộ sofa bằng vải bố màu tối, một nam thanh niên đeo mắt kính đẩy cửa đi ra, trên tay ôm một chồng sách, nhìn thấy cô đứng ở cửa bèn giật nảy mình, hỏi: "Chị tìm ai?"

"Người ở đây lúc trước...... Cậu biết đi đâu rồi không?"

"Không rõ lắm, chị là bạn anh ấy?" Nam thanh niên gãi gãi đầu nói: "Lúc tôi đến xem phòng đã giật nảy mình, giường cực lớn, tủ quần áo và bồn tắm lớn, ngoài ra lại không có gì hết. Tốn nhiều tiền lắp đặt thiết bị như vậy, ngay cả bố cục cũng sửa, kết quả chỉ thuê hai tháng. Cuối cùng ngay cả đồ dùng trong nhà cũng không mang đi, chuyển giao toàn bộ cho chủ nhà." Tiếp đó bổ sung một câu: "Người bạn này của chị thật là hào phóng."

Cô cười thản nhiên, lễ độ chào tạm biệt đối phương, đi vào thang máy.

Thẻ tín dụng màu đen nắm trong tay giống như mang theo độ ấm nóng, thiêu đốt da thịt. Giống như chìa khóa thông về quá khứ, mở chiếc rương nặng nề rỉ sét loang lổ ra, đọc lại những quá khứ có liên quan đến anh. Rõ ràng, thậm chí còn có thể nhớ rõ biểu cảm phức tạp của anh khi nụ hôn đó kết thúc; dáng vẻ anh nói "Em cho rằng đây là giao dịch" khi tức giận; và cả tiếng vang lớn khi anh sập cửa ra ngoài.

Tuyến phòng ngự khổ cực đúc thành dễ dàng vỡ tan ngàn dặm, khiến cô có chút chán nản. Cảm xúc buồn bực trào lên, cúi đầu bước nhanh hơn, thiếu chút nữa va vào Trình Uyên xách túi lớn túi nhỏ ở đầu bậc thang.  

"Nhanh như vậy đã đi rồi? Sao không ngồi thêm một lát nữa?" Anh hỏi.

"A Khiết cần nghỉ ngơi nhiều, lần sau rảnh rỗi tôi lại tới thăm cô ấy."

"Được."

"Cái đó......" Cô muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì sao?" Trình Uyên hỏi.

Cô do dự một lát, cuối cùng đã hạ quyết tâm mở miệng: "Nhân tiện, có thể cho tôi cách liên lạc với Lạc Tiêu không?"

Vào lúc sẩm tối, khu trung tâm thương mại phồn hoa nhất thành phố H, tiệm cà phê ở tầng hai mươi của cao ốc Kim Phong.

Cô gái kéo đàn violon đang độc tấu《 Kanon 》, nhân viên tạp vụ thắt chiếc nơ màu bạc chậm rãi đi đến phía trước, dẫn cô đến vị trí gần cửa sổ. 

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, lật xem tài liệu trong tay, vừa nói với thư ký đang đứng gì đó. Khi nhìn thấy cô, đặt giấy trong tay xuống, ra hiệu cho thư ký rời đi trước, cười nói: "Đã lâu không gặp."

Lạc Tiêu cả người mặc trang phục đoan chính trước mắt khiến cô có một cảm giác xa lạ mãnh liệt. Giống như anh và Lạc Tiêu ngã trên sofa gọi thêm một lon bia, triển khai đại chiến đũa giành giật cánh gà ở trên bàn ăn là hai người hoàn toàn khác nhau. Trên mặt Lạc Tiêu cô quen biết vĩnh viễn là dáng vẻ lười nhác mà ôn hòa, mỗi một động tác đều tùy ý, cứ giống như nam phù thủy trẻ tuổi sống trong rừng rậm trong truyện cổ tích, có dung mạo anh tuấn và trái tim biến hóa khó lường không thể nắm bắt. Mà người đàn ông ngồi ở đối diện lại giống như là nhân vật trang bìa trên tạp chí kinh tế tài chính đưa tin bằng trang báo lớn số trang nhiều hơn, có nụ cười hiện ra bên ngoài và ánh mắt bình tĩnh sắc bén.

"Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi." Đã lâu không gặp, lúc cô nói chuyện mang theo chút thận trọng.

"Tôi vừa mới đến một lát." Anh vẫn mi mày cong cong cười đến lóa mắt, đưa tay cầm lấy nút thắt cà vạt hỏi: "Để ý quần áo tôi hơi xộc xệch một chút không?"

Hàn Đan vội vàng lắc đầu: "Cứ tự nhiên."

"May mà lúc ăn cơm không cần đối mặt với những lão già bảo thủ trong công ty, bằng không tôi sẽ điên mất." Lạc Tiêu tháo cà vạt ra, cởi cúc áo sơ mi ở cổ sau đó khỏe khoắn tựa lên ghế sofa: "Vừa ăn vừa nói chuyện nhé, tôi đói bụng lắm rồi."

Tình huống này khiến cô không cách nào từ chối, đành phải gật đầu.


"Thịt gà không ăn ngon bằng cô làm." Anh vừa ăn vừa tiếc nuối nói.

"Cơ hội anh ăn món ăn gia đình đó không nhiều, cảm thấy mới mẻ thôi." Cô cười.

"Rất nhớ những ngày ăn chực ở chỗ cô, rất thả lỏng, rất khiến người ta vui vẻ." Anh nhìn cô, giống như đang hồi tưởng: "Có lẽ là hương vị gia đình chúng tôi không nể nào trải nghiệm, cho nên khiến chúng tôi rất say đắm, nhất là cậu ấy."

Hàn Đan biết "cậu ấy" mà anh nói là ai, chỉ im lặng.

"Cô đến tìm tôi, là chuyện có liên quan đến cậu ấy?"

"Ừ." Cô ngạc nhiên bởi sự nhạy bén của anh, lấy tấm thẻ tín dụng ra đưa cho anh: "Có thể xin anh giúp tôi trả lại cho Kỷ Vân Dực không?"

Lạc Tiêu nhìn cô, trên vẻ mặt có vài phần sáng tỏ đã sớm đoán được: "Mặc dù tôi rất muốn giúp đỡ, có điều nếu như là cậu ấy cho cô, cho dù là nguyên nhân gì, tôi cũng không có quyền lấy về thay cậu ấy."

Cô vô cùng bất đắc dĩ, hít sâu: "Vậy có thể nói cho tôi biết địa chỉ liên lạc hiện giờ của anh ta không? Tôi có thể gửi qua bưu điện cho anh ta."

"Sợ rằng không thể." Anh từ chối rất kiên quyết, không cho lý do.

Lông mi che phủ ánh mắt, cô gượng cười: "Làm phiền anh rồi, tôi đi trước."

"Cô......" Anh muốn nói lại thôi, dường như là hỏi sau khi cân nhắc một lát: "Còn  chơi 《 Lục giới 》 không?"

Cô lắc lắc đầu.

Lạc Tiêu hơi nhếch khóe môi, vẻ u buồn như có như không đó khiến nhìn nụ cười của anh có vài phần hiu quạnh. "Quả thực, xóa hết tất cả cùng một lúc mới có thể hoàn toàn quên cậu ấy đi."

Hàn Đan không biết vì sao anh lại đột nhiên buông ra một câu như thế. Lúc này, người đàn ông đó giống như một người canh giữ của mê cung khổng lồ, thần bí khiến người ta không nhịn được đến gần, nhưng lại liên tục mất đi phương hướng, không tìm được đường về.

"Anh là Tuyết Nha, đúng không?" Cô không nhịn được chứng thực.

"Cô vẫn luôn rất thông minh." Người đàn ông khẽ cười:"Thời gian không còn sớm nữa, dưới lầu sẽ có tài xế đưa cô về."

Cô gật đầu chào tạm biệt, quay người rời đi.

Lạc Tiêu khẽ thở dài một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đô thị buổi tối lấp lánh mây tía, giống như một cô gái phong trần ánh mắt quyến rũ, vô cùng xinh đẹp. 

Anh uống rượu đỏ trong ly một hơi cạn sạch, thư ký khom người thu dọn tài liệu ở bên cạnh đột nhiên nghe thấy anh lẩm bẩm tự nói.

"Sớm biết đã không đồng ý rồi, hết lòng tuân thủ lời hứa gì đó, thật sự không hợp với tôi đâu......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui