Editor: Xám
Khi Kỷ Vân Dực đi dạo vòng thứ N trong căn nhà nhỏ hẹp, cuối cùng va chân vào góc giường, Lạc Tiêu đang đối diện với máy tính lườm anh một cái: "Căn nhà này quá nhỏ rồi, hay là ra ngoài tản bộ sẽ tốt hơn."
Sắc mặt Kỷ thiếu âm u lườm anh một cái, ngồi xuống ghế sofa, kéo cổ áo sơ mi ra: "Thời tiết quái quỷ càng ngày càng nóng."
"Nóng?" Ánh mắt Lạc Tiêu tối sầm xuống, vươn người bật dậy, đặt bàn tay lên trán anh.
"Cậu muốn chết?" Kỷ biến thái nheo mắt.
Biểu cảm của nam yêu nghiệt thả lỏng, thu tay về, cười: "Nóng thì cởi đi, tôi không ngại đâu."
Kỷ Vân Dực không để ý đến anh ta, cầm cốc uống nước.
"Tôi đã uống cốc đó rồi." Nam yêu nghiệt nhắc nhở đúng lúc, vì vậy người nào đó phun hết nước trong mồm ra.
Lạc Tiêu không trêu anh nữa, lúc này màn hình điện thoại sáng lên, anh ta nhìn thấy tin nhắn, cười nói: "Có người ra ngoài rồi."
"Bảo người của cậu cút về, từ hôm nay trở đi không cần đi theo cô ấy nữa, tôi cũng không muốn biết bất kỳ tin tức gì liên quan đến cô ấy.” Giọng điệu Kỷ Vân Dực lạnh cứng.
"Cậu chắc chắn chứ?" Lạc Tiêu nhìn điện thoại di động, nhếch môi cười: “Được rồi."
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng vang rất nhỏ phát ra khi lật sách.
"Thật sự không giống với phong cách của cậu." Lạc Tiêu mở giao diện đăng nhập của 《 Lục giới 》 ra: “Tôi cho rằng ít nhất cậu sẽ nói cho cô ấy biết nhân vật trong game là ai."
Im lặng hồi lâu.
"Không cần thiết." Kỷ Vân Dực nghiêng người dựa lên ghế sofa, ném sách lên bàn, có chút mệt mỏi khép mắt nghỉ ngơi.
Khi kim đồng hồ chỉ về phía mười một giờ, cuối cùng anh không nhịn được nhíu mày hỏi: "Cô ấy đang ở đâu?"
"Căn cứ vào tin tức truyền đến hai tiếng trước, cô ấy ở một quán bar tên là Bóng Đêm Phong Tình trên đường Sa Thụ." Lạc Tiêu đáp lưu loát.
"Quán bar?" Chân mày anh càng nhíu chặt hơn: “Bảo bọn họ thu dọn hiện trường."
"Cậu bảo tôi rút người về, cho nên hiện giờ bên đó không có một ai." Nam yêu nghiệt cười như không cười.
Kỷ Vân Dực xoay người một cái túm chặt cổ áo của anh dồn anh lên tường, vẻ tức giận trong mắt tăng vọt: "Cậu biết cô ấy đến quán bar mà không nói cho tôi?"
Lạc Tiêu nhìn người đàn ông trước mặt giống như động vật hung dữ mạnh mẽ lại mang theo tính khí trẻ con, nén cười nói: "Tôi nhớ ai đó đã nói, không muốn biết bất kỳ tin tức gì liên quan đến cô ấy."
Anh bị lời mình đã nói làm nghẹn họng, không thể phản bác, đành hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, sập cửa ra ngoài.
Bóng Đêm Phong Tình.
Âm nhạc đinh tai nhức óc, đám người nhảy múa nhiệt tình, còn có ánh đèn mờ ảo mà u ám, khiến người ta có thể ẩn núp trong đó, giống như một cái kén khổng lồ, bao bọc những linh hồn yếu ớt bằng sự sôi nổi và huyên náo của nó.
A Khiết đã từng đưa Hàn Đan đến đây, lúc đó cô ấy vừa mới ly hôn, mất đi lòng tin với tình yêu. Hàn Đan đi theo bên cạnh, nhìn cô gái ban ngày đao thương bất nhập* ngồi ở trong góc vừa uống rượu vừa rơi lệ.
*đao thương bất nhập: ý chỉ người lì lợm sắt đá, cứng đầu cứng cổ.
Mà giờ phút này, cô ngồi ở vị trí tương đồng, nhìn ly “Blue Rose” thứ sáu ở trước mặt, có chút hoảng hốt.
"Ly rượu do vị kia tặng cô." Nhân viên phục vụ ghé vào bên tai cô, vẫn cần kêu lớn mới nghe thấy được. Chất cồn xuyên qua tứ chi bách hài, khiến tư duy của người ta sa vào một trạng thái mà phấn khích và trì trệ cùng tồn tại. Cô nhìn về phía bên kia theo hướng ngón tay nhân viên phục vụ, một người đàn ông người mặc sơ mi hoa vẫy vẫy tay với cô.
"Tôi...... Không muốn uống." Cô giơ tay lên đặt ly rượu trở lại chiếc khay trước mặt nhân viên phục vụ. Chàng trai có chút khó xử nhìn cô nói gì đó, cô cố gắng muốn phân biệt, nhưng không nghe rõ. Đầu hơi choáng váng, cô lắc lắc đầu, muốn duy trì sự tỉnh táo trước khi về nhà.
"Tính tiền." Cô lấy ví tiền ra, nhưng vị trí bên cạnh lại có người ngồi xuống.
Sơ mi hoa nâng ly với cô vừa nãy tiến đến trước mặt cô nói: "Tiểu thư, nể mặt cùng uống một ly đi."
Cô nghe rõ câu này, khoát tay nói: "Cảm ơn, tôi đã uống nhiều rồi, nên đi rồi."
Người kia nhất quyết không tha, đưa tay túm lấy cánh tay cô, dán người lên: "Không uống rượu vậy khiêu vũ một lát nhé?"
"Tôi không biết." Hàn Đan hất tay hai lần nhưng không hất được ngược lại càng bị túm chặt hơn, tâm trạng cô chán nản, mở rộng cổ họng hét: "Buông tay!"
Ai ngờ sơ mi hoa càng táo tợn hơn, ôm lấy eo cô: "Đừng tức giận mà."
Cơn chếnh choáng của Hàn Đan dâng lên, mò mẫm nửa ngày cũng không mò thấy bình xịt phòng kẻ xấu trong túi xách, dứt khoát nhấc chân hung hãn đá vào cẳng chân của người kia một cước, chỉ nghe thấy người kia kêu rên một tiếng, va vào nhân viên phục vụ bên cạnh, vài chiếc ly trên khay rơi xuống đất, rượu bắn lên người bên cạnh, dẫn đến náo động một hồi. Cô quay đầu lập tức chạy đi, bước chân lảo đà lảo đảo.
"Con mẹ nó! Bắt cô ta cho ông!" Áo sơmi hoa rống lên vì thẹn quá hóa giận.
Đúng lúc vào chỗ ngắt đoạn của âm nhạc, tất cả mọi người tò mò nhìn qua, ngay cả ánh đèn truy đuổi cũng chiếu về phía bên này. Người đàn ông mặt mũi hung dữ, khập khiễng xông lên, đưa tay túm lấy tóc Hàn Đan kéo cô về phía sau.
Ngay vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, đánh một quyền lên mặt sơ mi hoa, quật ngã thẳng anh ta xuống đất, sau đó lập tức kéo Hàn Đan hoảng hồn chưa bình tĩnh đi về phía trước.
Cô lảo đảo theo sát, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.
Âm thanh ồn ào bên tai biến mất toàn bộ, đám người chen chúc trong sàn nhảy cũng trở thành bối cảnh nhạt nhòa, chỉ có bàn tay nắm tay cô, mạnh mẽ mà ấm áp, tựa như sự ràng buộc duy nhất giữa cô và thế giới này.
Nhìn lại, ánh mắt mông lung kết thành hình ảnh dừng chậm chạp.
Sơ mi hoa với hai hàng máu mũi gầm thét giận dữ, rất nhiều khuôn mặt đàn ông hung ác ào lên, bị đám người áo đen ngăn lại, hai bên động thủ với quy mô lớn, đám người bất an đang thét lên chói tai và xô đẩy.
Băng qua sàn nhảy, đi đến cửa.
Không khí trong lành phả vào mặt, cô há miệng thở dốc, tựa như thoát khỏi chết chìm.
"Uống đủ rồi?" Người đàn ông không hề buông tay, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Cô ngẩng đầu lên, giống như tỉnh mộng, nhẹ giọng kêu như thăm dò: "Kỷ Vân Dực? Anh đói rồi?"
Mặt anh tối đi mấy phần.
"Sớm biết đã không thu tiền của anh, vừa soi mói, vừa keo kiệt, vừa khó hầu hạ, tính khí lại tệ, còn giống như địa chủ......" Cô bấm đầu ngón tay kể lể.
Lạc Tiêu bên cạnh khẽ cười ra tiếng, vài người áo đen theo sát bên nín cười rất khổ cực.
Mi tâm Kỷ Vân Dực nhíu lại, nói với giọng căm tức: "Anh không đói bụng!"
Nghe vậy, cô ngẩn ra một lát, ngẩng đầu hỏi: "Vậy tại sao tới tìm tôi chứ?"
Trong bóng đêm, mắt cô hoàn toàn mịt mờ sương mù ướt át, giống như đứa trẻ lạc đường, không thể tìm được đường về nhà.
Sự tức giận cuối cùng nơi đáy mắt anh đã tan thành mây khói, kéo cô vào trong lòng mình.
Cô để mặc anh ôm, khép mắt lại, hết lần này đến lần khác nỉ non cùng một câu, mãi đến khi mất đi ý thức.
"Anh không nên đến."
Thế giới biến thành một vùng biển mênh mông, mà bản thân lại là một con cá giữa biển sâu, trôi nổi, trằn trọc, đắm chìm.
Thời gian ngừng lại.
Mộng cảnh và hiện thực xen lẫn chồng chéo lên nhau, xa cách mà mơ hồ.
Phảng phất như thời gian chưa trôi đi, dung nhan chưa già, chỉ cần mở mắt ra vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dải ngân hà lộng lẫy giữa đêm hè.
Cũng hoảng hốt như vậy, mê say như vậy.
Là ai từng dành tặng vòng ôm thế này?
Ấm áp bình yên, còn có mùi hương nhàn nhạt vương vấn trên làn áo.
Là ai từng nói nhỏ bên tai?
Giống như ma chú cổ xưa, có tiếng vọng mênh mông khiến người ta mê muội, chợt xa chợt gần.
Là ai từng cúi người thấp xuống?
Ngăn ánh trăng ánh sao và cả thế giới lại, chỉ còn một chút độ ấm sót lại trên trán, cùng với cảm xúc mềm mại giống như ảo giác.
Những ký ức khuyết thiếu vì say rượu vào hai năm trước, những đóa hoa và tiếng côn trùng sinh động đó, mặt hồ gợn sóng, bóng dáng mơ hồ, và cả nụ hôn rơi ở mi tâm, đều bị bàn tay của thời gian kéo đi, chìm xuống đáy biển từng chút một, cuối cùng không để lại chút dấu vết nào.
Chỉ có câu nói kia bị bỏ quên trên mặt biển mênh mông, trôi nổi dập dờn. Mãi đến lúc này mới được nhặt lên trong mộng cảnh.
Khi đó, anh nói.
"Cơ hội chạy trốn anh chỉ cho một lần. Nếu như hai năm sau em vẫn chưa gả đi, anh sẽ bắt được em, sẽ không buông tay nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...