Còn ở Ung Thành, mặc kệ anh chị hai đang du xuân ở mảnh đất xinh đẹp Italy, cũng chẳng màn đến đứa cháu trai bị cha mẹ bỏ lại ở nhà, Cảnh Vân Tranh vẫn thường xuyên lui tới quán coffee của Cố Tần, hai người họ thiếu điều là như hình với bóng, hiển nhiên thì ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
Từ sớm, quán coffee của Cố Tần chỉ mới mở cửa thì Cảnh Vân Tranh đã đến, còn thuần thục mặc đồng phục của quán, nhờ có sự xuất hiện của Cảnh Vân Tranh mà quán nước nhỏ của anh đã thuê được hai nhân viên mới, một nam một nữ, hai người họ đều là sinh viên xa quê, Tết này vì kì nghỉ không dài nên họ cũng không về nhà mà ở lại Ung Thành làm việc để trang trải việc học, vừa hay đúng lúc Cảnh Vân Tranh lại tuyển người, nên họ cũng có được một việc làm bán thời gian.
Hiển nhiên thì trước khi nhận thì Cảnh Vân Tranh cũng đã nói thời gian làm việc của họ linh động theo thời gian biểu, nên không cần ngại là làm được một, hai ngày rồi bỏ việc.
Mặc dù Cảnh Vân Tranh và Cố Tần luôn miệng nói giữa hai người chỉ là bạn bè, đơn giản là giúp đỡ nhau thôi, nhưng Kim Niệu Niệu và Đoàn Dĩ Quan lại không thấy như vậy, rõ ràng là hai người tình trong như đã, mặt ngoài còn e mà.
Hôm nay cũng vậy, Cảnh Vân Tranh vừa đến thì đã trực tiếp giúp mấy chú mèo thu dọn chỗ ở của tụi nó.
Những giống mèo này cũng không phải rẻ đâu, nhưng người tài trợ là Cảnh Vân Tranh nên cả Niệu Niệu và Dĩ Quan đều dám chắc gia thế của nữ chủ nhân này không tồi, còn Cố Tần sau khi làm xong một mẻ bánh mới thì đã đem lên cho mọi người thử trước.
- Mọi người dùng thử xem như vậy có được hay chưa? Lần đầu tôi làm theo công thức này nên có chút sợ.
Niệu Niệu hướng ngoại nên ngay lập tức ăn thử một miếng, hai mắt liền sáng lên nói là ngon quá.
Dĩ Quan hướng nội nên cũng chỉ nói là cũng được.
Tuy nhiên Cảnh Vân Tranh lại không ăn, Cố Tần liền nhìn cô, nói:
- Sao vậy? Cô không thích ăn sao?
- Thật ra là thì...!Sau khi tôi có chị dâu, ăn nhiều bánh chị dâu làm rồi, nên tôi sợ khẩu vị của mình sẽ không quen.
- Chị dâu của cô còn biết nấu ăn sao?
- Đùa chứ, chị ấy không làm đầu bếp thì hơi uổng phí tài năng đấy.
Đặc biệt là bánh chị ấy làm, phải nói là ngon và rất đẹp mắt, để ngày mai tôi đem một ít cho mọi người dùng thử.
Có lẽ thái độ mà Cảnh Vân Tranh giành cho chị dâu cũng khiến cho mọi người ngạc nhiên, bình thường người ta hay nói giữa em vợ và anh rể sẽ dễ hòa hợp hơn, không ngờ nhà của Cảnh Vân Tranh thì lại tôn sùng chị dâu như vậy, đúng là hiếm có ghê đấy.
Nhưng không chỉ đơn giản là tôn sùng đâu, phải nói là gia đình của Cảnh Vân Tranh chắc chắn không tồi, vậy thì gia cảnh của chị dâu chắc cũng phải trâm anh thế phiệt, nếu đã là một gia tộc lớn mà còn biết nấu ăn, làm bánh, nữ công gia chánh...!Thì đúng là rất hiếm đấy.
Nhưng Niệu Niệu liền nói:
- Thì chị ăn một chút đi, biết đâu bánh của ông chủ Cố ngon hơn thì sao.
- Không đời nào, cho dù là thợ làm bánh lâu năm cũng chưa chắc làm ngon hơn chị ấy.
Nói đến đây, Cảnh Vân Tranh lại khựng lại, chết rồi, cô lại bị hớ miệng nữa rồi.
Nhưng Cố Tần không trách cô, vì anh biết con người của Cảnh Vân Tranh là có gì nói nấy, nên cũng không quá để bụng.
Nhưng theo như cảm nhận của Cảnh Vân Tranh về người chị dâu kia, thì Cố Tần lại muốn diện kiến một lần.
Lúc mọi người còn đang nói chuyện với nhau thì có một cặp đôi bước vào, Cảnh Vân Tranh liền cúi đầu nói:
- Quý khách muốn gọi gì ạ?
Nhưng khi Cảnh Vân Tranh ngước mặt lên nhìn thì lại bị dọa cho giật mình, cô không ngờ khách hàng hôm nay của mình lại là Triệu Thiếu Hà và Phàn Chúc Hạo, khi Triệu Thiếu Hà nhìn thấy chị họ ở đây liền kinh hãi, nói:
- Chị họ? Sao chị lại ở đây!
- Thiếu...!Thiếu Hà? Sao em lại ở đây?
- Chúc Hạo nói ở đây có một quán coffee mới mở nên em đến xem thử...!Không ngờ chị lại ở đây...
Dừng một chút, Triệu Thiếu Hà lại nhìn sang người đàn ông ngây ngốc ở bên cạnh, cười gian xảo, nói:
- Chị họ...!Thì ra vì anh ta mà mấy ngày nay chị luôn đi sớm về muộn, em còn tưởng là chị thất tình nên xấu tính, không ngờ là có tình yêu mới nên mới như vậy.
Cảnh Vân Tranh liền nhanh chóng chạy ra bịt miệng của Triệu Thiếu Hà lại, còn mắng cô ấy là ăn nói luyên thuyên không thôi.
Nhưng cho dù cô có nói thế nào thì Triệu Thiếu Hà vẫn tin những gì mình thấy, sau đó Cảnh Vân Tranh liền để cô ấy và Phàn Chúc Hạo ngồi xuống trước, rồi mới gọi nước cho họ, ngồi bên cạnh Triệu Thiếu Hà, Cảnh Vân Tranh nói:
- Về nhà không được nói lung tung cho mẹ nghe đấy biết chưa!
- Ây da, cái này thì em không chắc lắm nha...!Biết đâu em lỡ miệng nói thì...
Cảnh Vân Tranh liền lấy ra một tờ tiền nhét vào tay của Triệu Thiếu Hà, cô ấy cũng nhìn xuống, sau đó lại thở dài nói:
- Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Phú bà như chị mà lại keo thật đấy...!Anh à, hay mình nên nói cho dì hai biết, để dì ấy còn chuẩn bị của hồi môn nữa nhỉ?
- Được rồi, được rồi, cho em hết! Làm ơn im cái miệng em lại!
Cảnh Vân Tranh cuối cùng vẫn là dùng một tấm thẻ ATM chặn cái miệng nhiều chuyện của Triệu Thiếu Hà lại, nhận được tiền từ phú bà "real", Thiếu Hà liền cười nói:
- Đa tạ, đa tạ!
Cảnh Vân Tranh liếc xéo cô em gái họ của mình một cái, sau đó chỉ biết thở dài.
Nhưng ánh mắt của Cảnh Vân Tranh lại va vào những chiếc bánh trên bàn, đây không phải là bánh mà chị dâu đã làm sao? Cái con nhỏ mê trai Triệu Thiếu Hà này lại dám đem bánh chị dâu làm cho Phàn Chúc Hạo ăn? Đúng là đồ dại trai!
- Cho chị bốn cái bánh nha.
- Hả? Gì chứ, chị muốn ăn thì về nhà mà ăn, em mang theo không nhiều!
- Nếu em không cho chị thì chị sẽ nói với anh Vân Trạch, em mang bánh của chị dâu làm cho trai ăn!
Triệu Thiếu Hà cũng chỉ biết bất lực rồi dâng hiến bốn cái bánh, tuy nhiên, Cảnh Vân Tranh cảm thấy con số này không đẹp nên đã lấy tròn năm cái, sau đó thì liền đứng dậy, phủi mông đi.
Bước đến quầy gọi nước, Cảnh Vân Tranh đã chia bánh của mình cho mọi người.
Kim Niệu Niệu ăn xong thì phải nói là hai mắt mở to, còn có thể nhìn thấy mắt của con bé đó còn run lên một chút.
Đến cả người hướng nội như Dĩ Quan cũng phải che miệng kinh ngạc, hai người không hẹn mà cùng đồng thanh nói:
- Tuyệt quá, còn ngon hơn những loại bánh ngoài kia bán nữa.
Lúc này, Cố Tần mới ăn thử một miếng, sau đó liền cảm thán:
- Không quá mềm nhưng cũng không quá cứng, mùi hương dịu nhẹ, bánh có vị ngọt thanh không bị gắt, vẻ ngoài cũng rất đồng điệu, xem ra người làm rất tỉ mỉ từng nguyên liệu.
Cảnh Vân Tranh nghe thấy thì liền cảm thấy hãnh diện, úi giời, chuyện này còn cần phải nói sao? Chị dâu Lâm Quân Nhi của cô một khi đã ra tay thì chỉ có ngon và xuất sắc thôi, làm gì có chuyện dở được chứ.
- Chị Vân Tranh, hôm nào chị mời chị dâu của chị đến đây có được không? Em muốn nhìn thấy chị ấy quá.
- Được chứ, đợi khi vợ chồng họ du xuân về thì chị sẽ đưa chị ấy đến đây cho em làm quen.
Cố Tần nhấm nháp mùi vị của chiếc bánh một lúc, thật ra bánh của Lâm Quân Nhi làm về cơ bản thì khá giống công thức của anh, nhưng tại sao cô ấy lại có thể làm ra mùi vị tuyệt hảo như vậy chứ? Đó chính là cái mà Cố Tần luôn theo đuổi nhưng mãi vẫn chưa có kết quả...!Nếu có cơ hội thì anh cũng muốn diện kiến người này một lần.
Sau khi ăn bánh xong thì mọi người bắt đầu vào công việc, Cảnh Vân Tranh thì cũng cố tìm tòi trên mạng nhiều cách pha coffee mới lạ, nhưng mỗi lần làm đều thất bại.
Nhìn cô chán nản như vậy, Cố Tần liền bước đến, nhẹ nhàng cầm tay của cô, sau đó vừa làm vừa nói:
- Cô phải đo lường được lượng nước và sữa, nếu như cô để quá nhiều cafe thì nó sẽ bị đắng, nhưng nếu cô cho quá nhiều sữa thì sẽ làm mất vị của cafe.
Cảnh Vân Tranh cũng gật đầu, nhưng sau đó lại giật mình nhìn xuống, tay của hai người họ đang chạm vào nhau, không chỉ chạm mà chính xác là nắm lấy tay nhau mới đúng.
Cô có chút hoảng muốn rút tay lại, nhưng Cố Tần dường như đang cố ý nắm chặt hơn, ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Vân Tranh nhìn anh, nhưng Cố Tần không quan tâm, anh giảng thêm một chút nữa rồi mới buông ra.
Đưa mắt nhìn cô, thấy cô cũng đang nhìn mình, anh liền nói:
- Có chuyện gì sao?
- À không...!Không có gì cả.
Cố Tần cũng gật đầu, sau đó liền quay đầu đi vào trong bếp tiếp tục làm bếp.
Nhưng Cảnh Vân Tranh đâu biết, thời khắc mà anh quay lưng với cô thì trên gương mặt của anh đã lộ một nụ cười dịu dàng, có lẽ bên ngoài cô không nhận ra, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, thì Cố Tần đã thích cô rồi.
Bởi vì lẽ đó nên những tin đồn giữa họ không chỉ không biến mất mà còn một nhiều hơn, chắc chắn là do Cố Tần nhúng tay vào.
Còn Cảnh Vân Tranh, cô cũng không biết bản thân bị sao nữa, đột nhiên vừa rồi khi Cố Tần giữ chặt tay mình thì cô có cảm giác có một luồng điện xẹt qua, còn bây giờ là gương mặt đỏ lự của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...