Hơn mười hai tiếng ngồi trên chuyên cơ khiến cho toàn thân của Lâm Quân Nhi đều rã rời.
Lúc đến được dinh thự Hàng gia thì cũng đã bốn giờ sáng theo giờ của Italy, nhưng có lẽ vì quá mệt nên Lâm Quân Nhi vẫn còn ngủ mê man.
Hàng Kình Âu ra ngoài xem thì thấy Cảnh Vân Trạch đang bế vợ của mình, còn cô em gái của mình thì vẫn còn nằm ngủ ngon trong chuyên cơ.
Vì bây giờ trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nên thay vì tiếp tục lên xe về nhà riêng của Cảnh Vân Trạch thì anh lại để vợ ngủ lại thêm một chút, đợi khi nào cô khỏe hơn thì mới về nhà.
Hàng Kình Âu đương nhiên không phản đối rồi.
Cảnh Vân Trạch ôm lấy cơ thể của bà xã thật chặt, ở Italy bây rất lạnh, nên anh sợ cô sẽ bị ốm mất, thời tiết thay đổi nhanh như vậy thì cơ thể của Lâm Quân Nhi cũng sẽ khó chịu.
Hàng Kình Âu nhìn hai vợ chồng họ, rồi lại nhìn sang cô em gái nhỏ của mình, bất lực thở dài một tiếng, rồi cũng chuẩn bị bế em gái vào nhà.
Nhưng khi Hàng Kình Âu vừa chạm đến thì Hàng Nhan Đình đã tỉnh dậy, cô ấy liền dụi dụi mắt, nói:
- Anh hai, em về đến rồi sao?
- Ừ, trời vẫn còn sớm.
Em lên phòng ngủ thêm một chút nữa đi.
Hàng Nhan Đình liền gật đầu, sau đó thì lê tấm thân mệt mỏi đi lên phòng, lúc này thì Hàng Kình Âu cũng đã nhìn thấy Cảnh Vân Trạch từ trong phòng bước ra, anh muốn lấy quần áo thay cho vợ mình, nhưng khi thấy Hàng Kình Âu đang đứng nhìn mình cũng có chút khó hiểu, nói:
- Anh nhìn gì vậy?
- Chuyện của vợ cậu và em gái tôi thế nào rồi?
- Bình thường rồi, Nhan Đình cũng nhận thấy rõ là tình cảm đối với tôi không phải tình yêu.
Hơn nữa, có lẽ cô ấy cũng biết thế nào là yêu rồi.
Hàng Kình Âu kinh ngạc, một người miệng lưỡi lươn lẹo như Chương Duệ Mỹ cũng không thể nói cho Hàng Nhan Đình hiểu rõ, ấy vậy mà vừa về Ung Thành có mấy ngày đã thông suốt rồi sao? Bảo sao lúc Duệ Mỹ ở đây lại không lo lắng chút nào về cuộc hôn nhân của em gái mình, xem ra Chương Duệ Mỹ rất tin tưởng vào Lâm Quân Nhi.
- Được rồi, cậu cũng nghỉ ngơi đi, tôi cũng bị các người phá đám giấc ngủ của tôi.
Cảnh Vân Trạch chỉ nhìn Hàng Kình Âu rồi cười, nhưng sau đó anh cũng không chần chừ nữa mà lấy một bộ quần áo thoải mái để giúp Lâm Quân Nhi thay đồ.
Sau khi ăn mặc thoải mái hơn rồi thì Lâm Quân Nhi cũng ngủ ngon hơn, Cảnh Vân Trạch cũng có chút mệt nên đã nằm ngay bên cạnh, còn choàng tay ôm chặt lấy bà xã của mình rồi nhắm mắt ngủ.
Khi tỉnh dậy thì anh phải chuẩn bị cho buổi ra mắt bà xã thôi.
[...]
Đến gần mười giờ sáng tại Italy thì Lâm Quân Nhi cũng rục rịch mà tỉnh dậy, nhưng khi cô xoay người lại thì đập vào mũi của cô là lồng ngực phập phồng của Cảnh Vân Trạch, vì cú đập hơi đau đấy nên cô có kêu lên một tiếng, rồi đưa tay chạm lên mũi của mình.
Cảnh Vân Trạch cũng vì tiếng kêu của cô mà mở mắt, nhưng anh lười biếng lại choàng tay ôm lấy cô, nói:
- Sao vậy bà xã?
- Sao anh lại dính chặt em như vậy chứ, mũi của em đập vào ngực anh sắp gãy rồi nè.
Cảnh Vân Trạch liền dịu dàng đưa tay xoa xoa mũi của vợ mình, nhưng sau đó thì vẫn ôm chặt lấy vợ mình rồi nhắm mắt, còn vỗ vỗ lưng bảo cô ngủ tiếp đi.
Nhưng cú đau vừa rồi đã khiến Lâm Quân Nhi tỉnh táo hẳn rồi, cô bắt đầu quan sát căn phòng này, nhìn thì không khác căn phòng của họ ở Ung Thành là bao, nhưng hình như thời tiết có chút lạnh hơn.
Nơi này lại làm cho cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
- Bà xã, ngủ đi.
Nghe Cảnh Vân Trạch nói như vậy thì Lâm Quân Nhi cũng không khách sáo nữa, đưa tay ôm lấy cơ thể của chồng mình, tựa đầu vào lồng ngực của anh, thoải mái nhắm mắt ngủ tiếp.
Còn ở dưới nhà thì Hàng Kình Âu đang ngồi đọc báo ở phòng khách, còn Chương Duệ Mỹ đang ngồi ăn bữa nhẹ, chờ mãi nhưng vẫn không thấy Lâm Quân Nhi đâu, cô ấy liền thở dài một tiếng, Hàng Kình Âu nghe thấy tiếng thở dài của Chương Duệ Mỹ liền bỏ tờ báo xuống, đi đến bên cạnh cô ấy, nói:
- Sao vậy?
- Anh nói xem tại sao Quân Nhi giờ này còn chưa xuống nhà? Em ấy đâu phải người ngủ nướng như vậy chứ!
- Cô ấy vừa đến, trái múi giờ, chắc là chưa quen, em cứ mặc kệ họ đi.
- Không được, em có rất nhiều chuyện muốn nói với em ấy.
Nhưng mà...
Hàng Kình Âu đưa tay xoa đầu của cô ấy, nhưng Chương Duệ Mỹ hoàn toàn phụng phịu tức giận, trong lòng âm thầm đem mười tám đời tổ tông nhà họ Cảnh ra chửi, cô ấy dám chắc vì Cảnh Vân Trạch nên Lâm Quân Nhi mới tha hóa như vậy.
Lúc này, Hàng Kình Âu mới nhìn xuống đồ ăn vặt trên bàn ăn, anh ta liền nhíu mày, nói:
- Em đói sao?
- Đói chứ, vốn dĩ định chờ Quân Quân xuống cùng nhau ăn sáng, bây giờ lại lỡ dở nên ăn tạm một chút, trưa rồi ăn cơm luôn.
- Như vậy không được, anh...
- Được rồi, anh phiền quá đi, anh đi đọc báo của anh đi, mặc kệ em.
Hàng Kình Âu thật sự phải bó tay chịu trói với cô gái này.
Thật ra hai người họ đã xác định mối quan hệ cách đây không lâu, anh còn muốn nhanh chóng kết hôn, nhưng Chương Duệ Mỹ lại nói vẫn chưa an tâm về Lâm Quân Nhi, nên mãi vẫn chần chừ đến bây giờ.
Mục đích ban đầu của Cảnh Vân Trạch đưa Lâm Quân Nhi đến đây là để du lịch, nhưng thật ra cũng là để cho Chương Duệ Mỹ an tâm về cô hơn, không chỉ Cảnh Vân Trạch hi vọng người chị gái này của Lâm Quân Nhi an tâm mà Hàng Kình Âu cũng rất muốn như vậy, anh ta thật sự không thể nhịn lâu hơn nữa rồi, vì Chương Duệ Mỹ vẫn luôn theo chủ nghĩa không mang thai trước khi kết hôn, nên anh không thể dùng chiêu tiềm trảm hậu tấu được.
Nên đành phải nhẫn nhịn, mỗi lần ở bên nhau thì cô đều tránh thai hoàn toàn, mà tuổi của Hàng Kình Âu cũng đâu còn nhỏ, đến cả Cảnh Vân Trạch nhỏ hơn anh ta mấy tuổi cũng đã có con trai rồi, nhưng anh ta thì đến vợ còn chưa có.
- À phải rồi, em gái của anh sao rồi? Em có nghe Quân Quân nói cô ấy sau khi nghe một bài tụng thì thay đổi tâm tính à?
- Nhan Đình sao? Con bé rất cứng đầu, anh cũng không biết là nó có thay đổi hay không nữa.
Nhưng anh hi vọng là nó thay đổi theo chiều hướng tốt.
Chương Duệ Mỹ nghe thì nghe vậy nhưng vẫn vô tư ngồi ăn, Hàng Kình Âu vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Thật ra cô ấy biết rõ Hàng Kình Âu muốn nói gì, nhưng tâm lý bây giờ của Chương Duệ Mỹ thật sự vẫn chưa vững để làm vợ của ông trùm mafia, nên mãi vẫn do dự.
Đến gần mười hai giờ, Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi mới xuống nhà.
Vừa nhìn thấy cô bước xuống nhà là Chương Duệ Mỹ nhanh chóng lao đến ôm lấy cô, suýt nữa là cả hai đã ngã xuống nền nhà.
Ngay lúc này thì Hàng Nhan Đình cũng từ trên phòng đi xuống, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Chương Duệ Mỹ thân thiết với một người nào đó như vậy...!Trước kia mặc dù thái độ của người chị dâu tương lai này không hẳn là xấu, nhưng nếu để ôm nhau thân thiết như vậy...!Thì không có.
- Quân Quân, nhớ em chết đi được.
Sao rồi, con trai của chị dạo này có khỏe không? Sao em không đưa thằng bé theo? Chị muốn ôm Sở Tiêu quá đi, làm sao đây...!Làm sao đây.
- Được rồi đó Chương Duệ Mỹ, chị thích thì tự sinh một đứa đi.
Hơn nữa, nó là con trai của em, từ khi nào lại là con trai của chị vậy!
Chương Duệ Mỹ liền phồng má, bĩu môi, nói:
- Thì sau này chị cố sinh con gái, rồi chúng ta ngồi sui, em thấy sao?
Vốn dĩ Lâm Quân Nhi sẽ hào hứng chấp nhận, nhưng cô liền kịch liệt lắc đầu, đáp:
- Đừng nha, em xin chị, tha cho cuộc đời con trai em đi.
Một cuộc hội ngộ vô cùng cảm lạnh...!À không, đầy cảm xúc giữa hai chị em thân thiết đến đây là hết.
Sau đó, Cảnh Vân Trạch liền nắm lấy tay của Lâm Quân Nhi, nói:
- Đây là Lâm Quân Nhi, là vợ của tôi, trước kia vẫn chưa có thời gian chính thức giới thiệu với anh.
Còn đây là Hàng Kình Âu, là anh trai cũng như là cộng sự của anh.
Hàng Kình Âu liền đưa tay ra, Lâm Quân Nhi cũng vui vẻ bắt lấy, cô còn nói:
- Chào anh, hi vọng sau này anh chiếu cố Duệ Mỹ nhiều hơn.
Mặc dù chị ấy lớn hơn tôi mấy tuổi, nhưng tính chị ấy vẫn còn trẻ trâu, hiếu động, nếu có làm gì sai thì anh cũng đừng chấp nhặt.
Hàng Kình Âu bật cười, sau đó liền trêu đùa nói:
- Xem ra em dâu hiểu rõ về cô ấy quá nhỉ? Sau này có thể nhờ em nói nhiều cho tôi nghe về Duệ Mỹ có được không?
- Chuyện nhỏ, chỉ cần anh quản chặt chị ấy đừng để chị ấy phá hoại là được rồi.
- Nhất trí!
Đột nhiên nghe cuộc hội thoại giữa hai người mà Chương Duệ Mỹ lại thấy giống như mẹ vợ đang dặn dò con rể, mà con rể cũng chấp nhận luôn.
Ủa gì vậy? Sao đột nhiên lại có cảm giác bị bán vậy nè?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...