Ban đầu Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà định là ở lại chơi với cô cả ngày, nhưng sau đó thì họ và Cảnh Vân Trình lại nhận được điện thoại của mẹ anh, nhắn họ về nhà ăn cơm.
Vì thế nên cả ba người đành phải chào tạm biệt cô rồi rời khỏi.
Vốn Lâm Quân Nhi cũng đang chuẩn bị vào phòng để thu dọn chuyển phòng, nhưng cô chỉ vừa mới bước xuống xích đu thì cô nghe thấy tiếng giày cao gót của ai đó đang đi đến phía của mình, bất giác cô liền ngồi xuống.
Tiếng giày cao gót ngày càng gần, đến khi người đó dừng lại ở trước mặt cô thì tiếng kia mới ngừng lại.
Dựa theo mùi hương thì cô chưa từng gặp người phụ nữ này, trên người cô ta có một mùi hương thơm nhưng khá nồng, theo như mức độ sử dụng nước hoa thì chắc là một cô gái trên hai mươi tuổi.
- Cô là ai?
- Cô thấy tôi?
- Mù chứ mũi còn ngửi được, nước hoa nồng nặc như tắm thì thử hỏi không nhận ra à?
Cô gái kia liền ú ớ, nhưng sau đó thì liền nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó lại tặc lưỡi một tiếng, nói:
- Không ngờ ánh mắt của Vân Trạch lại kém như vậy.
Lấy vợ nhưng lại lấy một đứa mù.
Diệp Vấn từ trong nhà bước ra, nhìn thấy một người con gái lạ đang đứng trước mặt cô, còn đang hống hách ra oai cái gì đó.
Nhưng cô ấy cũng không biết người này là ai, sao cô ta lại có thể vào Dinh Trạch như chốn không người như vậy chứ? Nếu đã có thể vào thì chắc là người quen của Cảnh Vân Trạch, mà cho dù Cảnh Vân Trạch có mối quan hệ phức tạp đến đâu cũng không thể quen biết một người vô học như vậy.
Sau đó Diệp Vấn liền nhờ một vệ sĩ ở bên cửa gọi cho anh.
- Mù nhưng tôi không vô duyên.
Mở miệng ta là thấy bốc mùi! Kinh tởm thật đấy.
- Cô...!Cô...!
- Cô cái gì mà cô, bao nhiêu tuổi rồi còn nói lắp!
Cô ta liền tức giận muốn tiến lên đánh cô một cái, nhưng tai cô thính nên nghe được tiếng giày cao gót đang tiến lại gần hơn, bất chợt cô liền chóng chân kéo xích đu ra sau, sau đó liền đung đưa một cái, tông trúng cô gái kia khiến cho cô ta ngã nhào xuống đất.
Người làm trong nhà nhìn thấy liền chạy đến đỡ lấy cô ta, còn luôn miệng hỏi:
- Dương tiểu thư, cô không sao chứ?
- Không thấy cô ta đẩy tôi à? Đánh chết ả ta cho tôi!
Những người làm liền nhìn nhau, ai ai ở Dinh Trạch mà không biết Dương Dung Nhuệ là bạn gái cũ của Cảnh Vân Trạch, lúc còn yêu nhau thì anh vô cùng cưng chiều cô ta.
Nhưng con người của Dương Dung Nhuệ có mà không biết hưởng, suốt ngày cứ so sánh anh với Cảnh Vân Trình, nên khiến cho anh rất không vui.
Sau khi bị Cảnh Vân Trạch đá thì Dương Dung Nhuệ còn nhiều lần tán tỉnh Cảnh Vân Trình, nhưng đã bị Vân Trình từ chối.
Cảm thấy mối quan hệ giữa mình và anh vẫn còn có thể tái hợp nên những tháng này cô ta luôn xuất hiện ở đây.
Vốn Dương Dung Nhuệ còn tưởng bản thân sắp thành công rồi thì lại bất ngờ nghe tin Cảnh Vân Trạch sắp kết hôn.
- Dương tiểu thư, cô đây là làm khó chúng tôi...!Cô ấy...!Cô ấy là thiếu phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng...
- Đàng hoàng cái gì chứ, cũng chỉ là một con mù gả thay thôi mà.
Lâm Quân Nhi có chút nhíu mày, tại sao cô ta lại biết cô là gả thay? Chẳng lẽ Cảnh Vân Trạch nói với cô ta sao?
- Đáng lẽ ra thiếu phu nhân của các người là Lâm Tuệ Y, nhưng do con nhóc đó biết thân biết phận nên mới không gả đến Cảnh gia.
Lâm Quân Nhi càng nghe càng hồ đồ, vốn dĩ chuyện Lâm Tuệ Y và Lâu Hàm Nghi yêu nhau thắm thiết ai cũng biết, đến cả cha mẹ cô cũng biết rõ hai đứa nó yêu nhau.
Nhưng với tính cách của cha mẹ cô thì cho dù hai người họ yêu đến chết đi sống lại cũng mặc, chỉ cần có lợi cho Lâm gia là được, mà con người của Lâm Tuệ Y rất dễ nói chuyện, nhưng lần này con bé hoàn toàn sợ hãi, không muốn gả cho Cảnh Vân Trạch.
Ban đầu cô còn tưởng là Y Y sợ anh, nhưng không ngờ là trước đó Dương Dung Nhuệ đã đến tìm Lâm Tuệ Y.
- Cô tìm em ấy?
- Đúng, là tôi đã cảnh cáo con nhỏ ngu ngốc đó.
Còn mày, hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày!
Dương Dung Nhuệ vừa định ra tay đánh cô thì một bàn tay khác đã giữ lấy cánh tay của ta, hung tàn hất ra.
Cô ta ngước mắt lên nhìn, là Cảnh Vân Trạch!
Vừa rồi anh đang ở trụ sở bang, nhưng khi nghe người của mình báo lại rằng Dương Dung Nhuệ đang ở đây, thì anh cũng sợ cô dâu nhỏ của anh bị người khác làm bị thương nên tức tốc đã chạy về.
Ánh nhìn chết chóc của anh hướng thẳng về phía của Dương Dung Nhuệ, nói:
- Vợ của tôi, cô dám!
- Vân Trạch, em không có ý đó...!Em...!Là cô ấy không thích em.
Lâm Quân Nhi lúc này cũng biết người bên cạnh mình là Cảnh Vân Trạch, thôi thì cô thà bị đánh còn hơn được anh bảo vệ, nhưng khi nghe cô ta tráo trở nói cô không thích cô ta thì Lâm Quân Nhi liền nhỏ giọng, nói thầm:
- Người bình thường không thể ngu như vậy được.
Cảnh Vân Trạch nghe rõ từng chữ trong câu nói của cô, khóe môi của anh có chút kéo lên, nữ nhân này đúng là thú vị thật đấy, ở trong tình thế hiện tại mà còn cơ thể thảnh thơi mỉa mai người khác, anh thật muốn xem cái cảnh cô bị chơi đùa thì sẽ có phản ứng gì.
- Cô ấy không thích cô? Không đúng, là chúng tôi đều không thích cô.
Dương tiểu thư, chúng ta đã chia tay rất lâu rồi, hơn nữa hiện tại tôi đã là người có gia đình, hi vọng sau này Dương tiểu thư không đến tìm tôi nữa...!Cũng đừng tự chuốc nhục vào mình nữa!
Nói xong, anh liền nắm lấy tay của Lâm Quân Nhi kéo vào nhà, trước khi đi vào nhà thì cũng không quên nói:
- Tiễn khách!
Lâm Quân Nhi bị anh kéo đi bất ngờ cũng không biết anh muốn làm, nhưng chân anh dài nên anh đi một bước bằng cô đi ba bước.
Bất chợt cô không đuổi theo kịp, liền mở miệng mắng:
- Cảnh Vân Trạch, anh đem tôi đi chôn luôn đi.
- Làm sao?
- Anh đi nhanh như vậy là muốn lấy mạng tôi đúng không? Hay anh đang khinh thường tôi vì tôi không thấy đường đi!
Lúc này anh mới để ý chiều cao của mình và cô chênh lệch có chút nhiều, không đợi cái mỏ hỗn của cô nói thêm câu nào thì anh đã trực tiếp vác cô lên...!Đúng rồi, chính là "Vác" lên vai.
Lâm Quân Nhi còn chưa kịp ú ớ thì anh đã thi thẳng lên phòng.
Nhanh nhẹn ném cô xuống giường, khi cái mông của cô vừa hạ cánh an toàn tại giường thì cô cũng không quên kêu lên.
- Aiz mẹ ơi, cái mông đáng thương của tôi.
Không đợi Lâm Quân Nhi than vãn xong thì Cảnh Vân Trạch đã đè cô xuống, vốn không nhìn thấy gì nên tay chân cô múa may loạn xạ, suýt nữa là đâm vào mắt anh.
Cảnh Vân Trạch cũng không phải dạng vừa làm giữ chặt hai tay của cô, nói:
- Lâm Quân Nhi, em làm loạn cái gì?
- Có thấy ai sắp bị cưỡng hiếp mà không kháng cự không? Anh bị ngu à?
Khóe môi của Cảnh Vân Trạch giật giật, kết hôn được một ngày...!Nhưng số lần anh bị chửi còn nhiều hơn số lần anh gặp cô.
- Ai nói là cưỡng hiếp? Chúng ta đã kết hôn, đây là chuyện vợ chồng nên làm.
- Nhưng tôi không tình nguyện.
Vậy tính vào bạo lực gia đình! Tôi sẽ kiện anh!
Càng lúc Cảnh Vân Trạch càng thấy nữ nhân này...!Bị điên rồi!
- Em định kiện tôi vì khi ân ái làm em đau? Hay em định nói với thẩm phán là chúng ta quá cuồng nhiệt nên em đau?
- Tôi sẽ nói là anh nổi thú tính nên cắn tôi! Hay nói đúng hơn là cẩu tính!
- Mẹ nó, Lâm Quân Nhi, từ trước đến giờ em là người đầu tiên dám mắng tôi đấy.
Nhưng cái miệng của Lâm Quân Nhi cũng đâu có vừa, nghe anh nói vậy thì cái miệng cũng cãi chem chẽm, nói:
- Anh cũng là người đầu tiên bị tôi mắng nhiều như vậy đó!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...