Đèn phòng đã tắt hết, nhưng hôm nay ngoài trời trăng sáng hẳn.
Ánh trăng chiếu rọi vào phòng làm căn phòng không còn u tối.
Tô Dĩ Thần nằm nghiêng người, mắt anh vẫn mở lẳng lặng nhìn Đường Thiên Tuyết đang nằm ngủ ngon lành trên sofa.
Lần đầu anh nhìn kỹ cô trong bộ dạng bình yên như thế này, trên mặt của cô lúc ngủ cũng không có chút muộn phiền nào.
Trong đầu anh bất chợt nghĩ ngợi về nhiều chuyện đã xảy ra hôm nay.
"Cô ấy có một đứa con rồi nhưng vẫn ngại ngùng, khi đó hôn cô ấy, cô ấy cũng trông rất mất bình tĩnh.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô ấy sợ tiếp xúc đến vậy hay chỉ đơn giản là cô ấy… ghét mình?"
"Đường Thiên Tuyết, nhìn bề ngoài thì trông đơn giản, nhưng tại sao cô lại có nhiều bí mật đến vậy, nhiều đến mức khiến tôi không thôi tò mò."
…..
"Tốt lắm Đường Thiên Tuyết, không hổ danh là phu nhân của Tô thiếu, xem ra mấy lời đồn bên ngoài đều là bậy bạ hết rồi, ha ha ha."
Đường Thiên Tuyết đến nộp bản thảo của buổi phỏng vấn với Tô Dĩ Thần cho Hà Sưu mà anh ta cười vui không ngớt.
Riêng Đường Thiên Tuyết vì chuyện này mà gặp không ít khốn đốn, cô cũng không cảm thấy vui vẻ gì hết dù đã giúp tòa soạn làm một việc có thể gọi là đại công.
"Chỉ là một buổi phỏng vấn bình thường thôi, tổng biên tập đừng nói quá như vậy."
"Quá gì mà quá? Sau này mà muốn phỏng vấn Tô thiếu thì phải nhờ cô rồi, tòa soạn này có cô đúng là may mắn."
Đường Thiên Tuyết được khen nhưng cô thấy lời nói quá này của Hà Sưu giống như hòn đá đè nặng trên lưng vậy, cảm giác nặng nề, ngạt thở như sắp chết.
Mong là những việc anh ta nói đừng bao giờ xảy ra nữa.
Hôm nay Đường Thiên Tuyết lại phải tăng ca, còn phải ngồi xe hơn 1 tiếng mới về tới nhà.
Cả tuần nay cô chưa được một lần nghỉ ngơi tử tế nên cô gần như kiệt sức.
"Hôm nay lại về muộn, mình có gọi điện thoại báo về nhà rồi, chắc bà ấy không có cớ làm khó mình đâu.
Mình mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi."
Đường Thiên Tuyết đi thẳng vào nhà chẳng ngó ngàng, cô không nghĩ đến Vương Lan Chân vẫn còn ngồi chờ đợi để bắt bẻ cô.
Lần trước cô được Tô Dĩ Thần giúp, bà ta vẫn còn cay cú, nhưng thiết nghĩ lần đó là ngoại lệ, bà ta không tin Tô Dĩ Thần lại bên vực một kẻ như cô những 2 lần.
"Nhìn xem cô con dâu quý hóa của Tô gia lại đi đến khuya khoắt mới về, giờ này còn có nơi nào mở cho cô làm việc sao?"
"Chắc là làm việc việc ở khách sạn nào đó rồi."
Tô Hân Nghiên ngồi vắt chéo chân, mắt liếc hoáy cô nói đểu.
Hai mẹ con nhà này cứ nhai mãi một chuyện, lấy mãi một lý do để nhục mạ cô, tuy đã nghe không biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn không thể nào quen nỗi.
Đường Thiên Tuyết hít sâu một hơi rồi nói.
"Hôm nay tôi tăng ca, tôi đã gọi báo về nhà lúc trưa rồi, người làm không nói lại với hai người sao?"
Nhìn thấy cô như có biểu hiện muốn chống đối, Vương Lan Chân càng căm ghét hơn, bà ta đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng dậy quát.
"Cô đừng có mà giảo hoạt, cô gọi nói là tôi phải tin cô sao? Có quỷ mới tin cô đi làm mà không phải đi dụ dỗ đàn ông."
Đường Thiên Tuyết cũng không biết nói gì với bà ta nữa, dù cô có làm gì cũng không vừa nổi mắt của bà ta.
Cô chán nản quay người bỏ đi không cần đối chất nữa, những gì cô nói ra đều là lời thừa thãi.
"Mẹ, cô ta dám bỏ đi."
Tô Hân Nghiên cau có chỉ tay về phía cô, Vương Lan Chân cũng không dễ dàng để cho cô được yên mà rời khỏi.
"Đứng lại đó cho tôi, Đường Thiên Tuyết!"
Đường Thiên Tuyết nghe xong thì quả thật cô đã đứng lại, cô đã nghe tiếng bà ta nhặt roi mây lên rồi.
Thôi thì mặc cho bà ta đánh một trận để mà ba không la lối nữa, nó thật sự rất phiền.
Vương Lan Chân cắn môi, bàn tay nắm chặt cây roi giơ rồi lên định quất xuống thì đột nhiên bị Tô Hân Nghiên đưa tay ra cản lại.
Trông cô ta nhăn mặt như đang sợ sệt điều gì đó.
"Mẹ không được."
Vương Lan Chân đã gần như mất đi lý trí mà không để ý đến, trong đầu của bà ta chỉ duy nhất một từ đánh và đánh.
"Tại sao lại không được, thả ra để mẹ dạy dỗ con ả hỗn láo này."
Vương Lan Chân giằng tay ra khỏi Tô Hân Nghiên, nhưng cô ta nhất quyết không cho bà ta xuống tay, cô ta dùng mắt ra dấu hiệu, miệng nhép nhép nói nhỏ.
"Không được, ở trên…"
Nghe Tô Hân Nghiên nói, Vương Lan Chân mới ngước mắt lên nhìn, Tô Dĩ Thần đang đứng trên tầng nhìn xuống, ánh mắt một màu u tối hệt như đêm hôm trước, rất đáng sợ.
"Dĩ… Dĩ Thần?"
Vương Lan Chân giọng hơi run, mặt tái xanh, tay cũng từ từ hạ xuống.
Đường Thiên Tuyết cũng thấy lạ tại sao Vương Lan Chân còn chưa ra tay thì đột nhiên cô nghe giọng của Tô Dĩ Thần truyền từ trên xuống.
"Đường Thiên Tuyết, lên đây."
Đường Thiên Tuyết mở mắt kinh ngạc, có lẽ vì anh nên Vương Lan Chân mới không đánh cô.
Đây đã là lần thứ hai anh ra mặt giúp cô không bị mẹ con của họ hành xác rồi.
Cô thở dài, trong đầu chỉ nghĩ đơn giản "Vì biết mình không phải người gây tai nạn nên đối xử khác đi sao? Xem ra Tô Dĩ Thần cũng không đến mức máu lạnh."
Nhìn thấy cô thong thả bước lên, Tô Hân Nghiên nghiến lợi không đành lòng, cô ta tỏ ra phẫn uất, mặt ngước lên nhìn Tô Dĩ Thần nói lớn.
"Anh, cô ta thường xuyên đi sớm về khuya, anh không nghi ngờ gì sao? Mẹ và em đang giúp anh dạy dỗ lại cô ta đó."
Đáp lại Tô Hân Nghiên, Tô Dĩ Thần trừng mắt nhìn cô ta, anh có vẻ tức giận nói.
"Chuyện của tôi cần hai người quản sao? Từ giờ tôi không muốn nhìn thấy cảnh này nữa."
Đây đích thị là một lời cảnh cáo, Tô Hân Nghiên nghe xong đến mức cứng họng không dám cãi lại, trong lòng cố nuốt nỗi căm phẫn.
Vương Lan Chân cũng không thể tin được, chỉ vì Đường Thiên Tuyết mà Tô Dĩ Thần lại tỏ thái độ ghét bỏ hai mẹ con họ thế kia, bà ta trợn mắt cay cú.
"Chắc chắn, chắc chắn là Đường Thiên Tuyết đã bỏ bùa mê gì đó cho Dĩ Thần rồi nên nó mới đột nhiên trở nên u mê cô ta đến như vậy, đúng là đồ đàn bà thâm độc mà."
…
Tô Dĩ Thần chống nạng trở lại phòng, đến trước cửa anh bỗng nhiên làm rơi một bên nạng, đúng lúc Đường Thiên Tuyết vừa lên tới.
Cô đi đến nhặt nạng lên lại cho anh, nhưng anh không cầm lấy mà trực tiếp quàng tay qua vai của cô, cô cũng không còn cách nào khác đành vòng tay qua eo của anh, đỡ anh đi vào.
Tâm tình của Tô Dĩ Thần bỗng dưng có chút vui vẻ.
"Tại sao lúc nãy lại đứng im, cô muốn bị đánh thế à?"
Tô Dĩ Thần đột nhiên hỏi, Đường Thiên Tuyết sắc mặt vô tâm không đổi, cô thản nhiên nói.
"Tôi chống lại thì càng khiến bà ta tức giận hơn thôi, chỉ bị đánh vài cái cũng không sao?"
"Không sao? Người cô bằng đá à?"
Tô Dĩ Thần bất chợt nói lớn, không hiểu sao anh lại phản ứng thái quá như thế, đến Đường Thiên Tuyết cũng ngây người ra nhìn.
Anh thấy có chút mất mặt liền đưa tay lên miệng vừa ho khan chỉnh giọng.
"Cô không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ đến con của cô, nếu vài hôm nữa vết thương chưa kịp khỏi lại để nó nhìn thấy thì cô làm sao giải thích?"
Đường Thiên Tuyết nghe đến đây, tay của cô bất giác run lên vì phấn khích.
"Anh… anh có tin tức của con bé rồi sao?"
Tô Dĩ Thần khẽ gật đầu.
"Ừm.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...