Hoắc Diêm có lẽ đã bị khuôn mặt tỏ ra thê lương của Đường Mạn Đình đánh lừa, đôi mắt ông ta dần trở nên sắc lẹm khi nhìn Đường Thiên Tuyết, nhìn cô không khác gì nhìn kẻ thù truyền kiếp, ông ta bỗng nâng giọng dữ dằn.
"Hừ, Đình Đình nói đúng, tôi không tin con gái mình chẳng lẽ lại đi tin lời của người năm lần bảy lượt hãm hại nó sao? Dù sao người cũng đã chết rồi, cô muốn nói gì mà chẳng được.
Đừng tưởng có Tô Dĩ Thần chống lưng là cô có thể bắt nạt nó hết lần này đến lần khác.
Cô đừng quên cô đã từng bị Tô Dĩ Thần bỏ rơi, bởi vì cậu ta không thể chống lại tôi."
Đường Thiên Tuyết nhíu mày, Hoắc Diêm ông ta đang nói cái quái gì vậy? Cô còn chưa kịp hiểu, ông ta đã chĩa mũi sang Tô Dĩ Thần, bộ dạng tự dưng rất hả hê, ông ta nhếch mép tiếp tục.
"Tô Dĩ Thần, cậu còn nhớ đã đến gặp tôi yêu cầu hợp tác chia nhiều lợi nhuận hơn cho Hoắc Sơn với điều kiện gì không, cậu ra điều kiện không được quấy rầy cô ta nữa, nhưng trong mắt tôi đó chính là cậu đang cầu xin, cầu xin như một con chó.
Con gái của tôi chịu bỏ qua, tôi cũng là người yêu thương 'động vật' nên mới chấp nhận thỏa thuận của cậu, cô ta mới có thể thoải mái sống tới bây giờ.
Nếu con gái tôi không lương thiện, tôi không rộng lượng thì hai đứa ranh con các người có thể đứng đây nói chuyện với tôi sao? Mà bây giờ các người quay cắn ngược lại con gái tôi thế này, đúng là loại bỉ ổi, vô sỉ.
Bằng bất cứ giá nào, hôm nay tôi phải cho hai người ăn miếng trả miếng.
Xông lên bắt hai hết lại cho tôi."
Chương 71: Áp giải nghi phạm
Hoắc Diêm mở to khuôn hàm, lấy hết sức già mà hét.
Có lẽ ông ta muốn kích động người khác nhưng người bị kích động ngược lại là ông ta.
Đường Thiên Tuyết cũng hiểu được cơ bản những gì ông ta vừa nói, nhưng đây không phải là lúc cho cô tỏ ra kinh ngạc.
Hoắc Diêm đang cho hết người của ông ta tấn công vào cô và Tô Dĩ Thần, dường như ông ta vì tức giận mà không còn quan tâm Đường Mạn Đình đang nằm trong tay Tô Dĩ Thần nữa, hoặc là ông ta rất tự tin cho rằng Tô Dĩ Thần không thể làm gì được cô ta.
Đột nhiên, Tô Dĩ Thần siết chặt lấy tay cô, kéo cô nép sát vào người mình, cô bất ngờ nhìn lên thì thấy khuôn mặt anh vẫn ngẩng cao, tia nắng cuối cùng trên bầu trời đúng lúc bị mây đen phủ lấp, gương mặt của Tô Dĩ Thần cũng theo đó tối sầm, nhưng bất chợt cô thấy được nụ cười của anh biểu lộ trên khuôn mặt.
Chỉ sau đó vài giây, Đường Thiên Tuyết bị giật mình bởi rất nhiều tiếng còi, còn cả tiếng xe cảnh sát vang lên ở xa xa.
Cô ngẩn ngơ nhìn xung quanh, thì có rất nhiều người đang mặc cảnh phục mà chạy đến.
Tiếng còi tuýt lên rất nhiều lần từ một phía, cùng với đó cũng có những âm thanh vang vọng lại.
"Đứng im, toàn bộ nơi này đã bị bao vây."
Chương 71: Áp giải nghi phạm
"Đứng im, toàn bộ nơi này đã bị bao vây."
Khung cảnh giống như thường thấy trên phim ảnh, cảnh sát truy bắt tội phạm, hay những băng đảng phi pháp, Đường Thiên Tuyết không bao giờ ngờ tới, có một ngày cô lại trở thành một thành phần trong cảnh tượng này.
Nhưng nhờ có cảnh sát xuất hiện vô cùng đúng lúc mà người của Hoắc Diêm mới trở nên hoang mang mà giậm chân tại chỗ, Hoắc Diêm cũng không thoát khỏi ngỡ ngàng trong khoảnh khắc đó.
Đường Mạn Đình thì khỏi bàn, hai mắt cô ta trợn lớn, miệng há hốc, toàn thân run hơn cầy sấy.
Bởi vì cô ta là một kẻ trốn trại, nên cô ta rất sợ mỗi khi nhìn thấy cảnh sát, như một biểu hiện của sự chột dạ.
Bây giờ, Đường Thiên Tuyết mới hiểu được nụ cười trên môi của Tô Dĩ Thần có ý nghĩa gì, cũng dễ hiểu khi anh vẫn bình thản trong tình cảnh như vậy, hoá ra đã có sắp xếp từ trước.
"Lần này anh làm tốt chứ?"
Tô Dĩ Thần đột nhiên cúi xuống, nhân lúc Đường Thiên Tuyết không chú ý mà nói nhỏ khẽ vào tai khiến cô giật mình có hơi bấn loạn mà trả lời lại không kịp nghĩ.
Chương 71: Áp giải nghi phạm
"Ừ… ừ…"
Trong khi đó, Hoắc Diêm đã tức càng thêm tức, ông ta nắm chặt hai nắm tay, lườm mắt nhìn Tô Dĩ Thần mà nói trong đay nghiến.
"Đã bắt cóc Đình Đình, còn dám gọi cảnh sát, cậu đang thách thức cả luật pháp sao?"
Đúng lúc một người cảnh sát nghe thấy nên đã tiến lại gần ông ta, miệng cười xả giao, hơi cúi đầu lịch sự chào hỏi rồi nói.
"Chủ tịch Hoắc cũng có mặt ở đây sao? Chắc ông có nhầm lẫn gì ở đây, chúng tôi đến là để bắt giữ tội phạm bỏ trốn cách đây nửa năm Đường Mạn Đình chứ không đến vì vụ bắt cóc nào cả."
Hoắc Diêm cố giấu vẻ kinh ngạc, vốn dĩ ông ta đã cho người xoá bỏ toàn vết tích của Đường Mạn Đình khi đó và ngụy tạo cho cô ta một thân phận hoàn toàn mới, vậy mà vẫn có người moi ra được sự thật đó sao? Ông ta không thể tin được, ông ta làm việc trước nay đều cặn kẽ vậy mà.
"Ở đây không có Đường Mạn Đình nào cả, chỉ có con gái tôi Hoắc Đình Đình bị Tô Dĩ Thần và Đường Thiên Tuyết bắt cóc, dùng bạo lực với con bé đến thảm hại thế kia.
Cậu nhìn xem con gái tôi giờ đã bị bọn họ hại thành ra thứ gì rồi."
Chương 71: Áp giải nghi phạm
Hoắc Diêm cố gắng phản bác, một cơ hội cũng không từ vì nghĩ nếu bọn họ không có chứng cứ thì cũng sẽ không làm được gì.
Một khi giao Đường Mạn Đình cho cảnh sát, thì lúc đó mới thật sự không còn đường nào lui nữa.
Đứa con gái duy nhất của ông ta và người ông ta từng đem lòng yêu, ông ta sẽ không để cho cô ta có chuyện gì được.
Đường Mạn Đình cũng y hệt, dù là một kẻ hở cơ hội cô ta cũng không bỏ qua mà tranh thủ lòng thương hại của người khác để cứu bản thân mình.
Cô ta thở nặng từng đợt, nói như sắp hết hơi.
"Đúng, đúng vậy, là bọn họ đã… bắt cóc tôi."
Dù đã cố tỏ ra thảm thương hết mức, đến người có địa vị ảnh hưởng như Hoắc Diêm cũng lên tiếng, thế nhưng vị cảnh sát trẻ này khi nhìn Đường Mạn Đình cũng chỉ bỉu môi, anh ta quay lại, nhướng mày xem nhẹ, môi hơi cười nói với Hoắc Diêm.
"Chủ tịch Hoắc, chúng tôi đã nhận được đơn tố cáo và đầy đủ bằng chứng chứng minh Hoắc Đình Đình chính là Đường Mạn Đình, chủ tịch Tô Dĩ Thần chính là người đứng ra tố cáo và cung cấp bằng chứng.
Anh ấy chỉ đang giúp chúng tôi giữ chân nghi phạm, trong quá trình đó nghi phạm có thể đang cố bỏ trốn lần nữa nên có lẽ xảy ra xô xát mà bị thương là chuyện bình thường thôi."
Chương 71: Áp giải nghi phạm
"Cậu…"
Hoắc Diêm tím tái mặt mũi, tức vì nhất thời không tìm được lý lẽ để phản biện.
Tô Dĩ Thần từ kẻ bắt cóc lại có thể chuyển mình nhanh gọn thành người có công trong nháy mắt, đúng là không thể coi thường.
Vị cảnh sát này cũng không coi Hoắc Diêm hoá thần thánh mà tỏ ra nể nang như một số người, anh ta còn nửa cười nửa đùa nói.
"Ngược lại tôi thấy chủ tịch Hoắc mới giống là người bắt cóc hơn đấy.
Chủ tịch Tô và vợ anh ấy chỉ đi cùng hai người khác, trong khi ông lại mang theo cả một "hạm đội" thế kia.
Thế này là đang muốn cướp nghi phạm đi sao?"1
Hoắc Diêm hoàn toàn bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ông ta mà ngăn cảnh sát bắt người là chống người thi hành công vụ, nhưng để Đường Mạn Đình rơi vào tay họ, ông ta không những mất con gái mà còn có thể mang tiếng che giấu tội phạm.
Thấy Hoắc Diêm căng thẳng nghĩ nghĩ suy suy, vị cảnh sát này đột nhiên cười lớn, vẻ mặt nhìn ông ta rất tếu.
"Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, chủ tịch Hoắc sao có thể là người không biết phân biệt trắng đen như thế, phải không nào?"
Nói rồi, ngay lặp tức anh ta lại trở lại trạng thái khuôn mặt nghiêm túc, lần này anh ta cũng cúi đầu nhưng là để chào tạm biệt.
"Chúng tôi không có nhiều thời gian ở đây tán gẫu, phải nhanh chóng làm nhiệm vụ bắt người rồi."
Dứt lời vị cảnh sát này liền quay người, nhắm vào Đường Mạn Đình mà phất tay nói lớn rất khí thế.
"Áp giải ghi phạm đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...