Đường Thiên Tuyết đến bây giờ vẫn không hiểu, tại sao phải đợi đến hai năm trong khi cô không hề có ích gì với anh hết.
Nếu anh cần một bức bình phong, thì bây giờ bức bình phong như cô cũng ngập tràn tai tiếng rồi.
Đột nhiên Đường Thiên Tuyết nghĩ đến một lý do có khả năng hơn, cô liền nói.
"Có phải vì tôi biết bí mật của anh, anh sợ tôi đi nói ra bên ngoài sao? Tôi tuyệt đối không làm chuyện đó đâu, tôi thề."
Đường Thiên Tuyết đưa ba ngón tay lên, vẻ mặt rất nghiêm túc, vậy mà Tô Dĩ Thần vẫn mang thái độ khó chịu liếc nhìn cô, anh hạ giọng nói.
"Tôi cảnh cáo cô, đừng bao giờ nhắc chuyện đó trước mặt tôi nữa."
Có vẻ như Tô Dĩ Thần thật sự không thích, mặc dù Đường Thiên Tuyết không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng cau có của anh, cô thật sự không thể thuyết phục thêm nữa.
"Được được, tôi không nhắc nữa."
Đường Thiên Tuyết hạ tay xuống, cô cúi đầu nói nhỏ giọng rồi đi lướt qua anh.
Chương 25: Ép cung
Tưởng mọi chuyện đã dừng lại, bỗng nhiên anh lại lớn tiếng.
"Đi đâu đấy?"
Đường Thiên Tuyết có hơi giật mình, nhưng rồi cô cũng quay người lại bình tĩnh nói với anh.
"Tôi đi qua phòng của Tiểu Di, tôi sợ con bé đột ngột tỉnh dậy mà không thấy tôi, con bé sẽ hoảng sợ."
Tô Dĩ Thần hít sâu rồi thở ra, anh hạ giọng nhẹ nhàng hơn vừa rồi nói với cô.
"Hôm nay tôi đã gọi bác sĩ Triệu đến, anh ta nói qua chuyện này Tiểu Di biết phản kháng thì chứng tỏ con bé đã biết suy nghĩ và phản xạ tốt hơn rồi, cũng phải tập cho con bé ngủ một mình để làm cho con bé mạnh dạn hơn."
"Nhưng mà…"
Đường Thiên Tuyết định nói, nhưng lại bị Tô Dĩ Thần lần nữa nói trước, lấn lướt phần của cô.
"Tiểu Di cũng 7 tuổi rồi, nếu cô lúc nào cũng ở bên cạnh con bé như vậy, sau này lúc con bé khỏi bệnh lại chỉ lệ thuộc vào cô như một đứa con nít 3 tuổi, thì cũng thật khó cho con bé hòa nhập với những đứa trẻ cùng tuổi khác."
Chương 25: Ép cung
Đường Thiên Tuyết nghe anh nói cũng rất có lý, nhưng con của cô còn chưa hồi phục hẳn thì liệu có thể không, cô đăm chiêu nghĩ ngợi một lúc.
Bất ngờ, không biết Tô Dĩ Thần di chuyển từ lúc nào mà bỗng nhiên xuất hiện ngay phía sau lưng Đường Thiên Tuyết, anh ghé sát vào tai cô mà thầm thì.
"Yên tâm đi, ở biệt uyển này tuyệt đối an toàn.
Phòng của Tiểu Di lại ngay sát bên cạnh, nếu có chuyện gì vẫn có thể chạy qua mà."
Đường Thiên Tuyết giật thót tim mà ngay tức khắc đưa tay lên vội đẩy anh ra xa để né tránh.
"Anh nói… tôi nghe rồi.
Không cần phải sát như vậy."
Gương mặt cô ngượng nghịu, hai bên má ửng đỏ như quả cà chín mọng.
Tự dưng trong lòng cảm thấy xáo động mà nói năn lấp lửng.
Tô Dĩ Thần cong môi cười khẩy, ánh mắt anh nhìn cô có chút kỳ lạ.
Bất ngờ anh lại tiến nhanh đến, trong một cái chớp mắt anh đã hạ người xuống vòng chặt lấy chân cô và nhấc bổng cô lên.
Chương 25: Ép cung
Bất ngờ anh lại tiến nhanh đến, trong một cái chớp mắt anh đã hạ người xuống vòng chặt lấy chân cô và nhấc bổng cô lên.
Cô hoảng hồn liền vùng vẫy, tay đập lên vai anh không ngừng.
"Anh làm gì vậy, thả tôi xuống ngay."
Tô Dĩ Thần lại đột nhiên ném cô xuống giường, động tác linh hoạt nhanh chóng khóa tay cô lại.
Anh cúi xuống áp gần mặt cô, gương mặt hiện ra như một tên lưu manh, anh lại cười trông có vẻ đểu cáng.
"Đường Thiên Tuyết, cô cứ la lớn đến như thế thì Tiểu Di lại giật mình dậy thật đấy."
Nhắc đến Tiểu Di, Đường Thiên Tuyết lại chịu nhún nhường một bước, cô nhăn mặt khó chịu, hạ giọng xuống hỏi.
"Anh tính làm gì?"
"Đương nhiên là ngủ rồi, cô lại quên điều kiện để tôi dành nhiều thời gian cho Tiểu Di à?"
Tô Dĩ Thần đưa một tay lên ve vuốt khuôn mặt của cô, nó khiến Đường Thiên Tuyết phải ớn lạnh mà sởn cả gai ốc.
Chương 25: Ép cung
Cô giả ngu ngơ, quay mặt sang hướng khác, giọng không tiết chế được mà run lên nói lắp bắp.
"Thì… chẳng phải chỉ là ngủ cùng giường thôi sao? Ngủ cùng giường cũng… không cần anh phải… ôm sát như vậy."
Tô Dĩ Thần cũng không phải lúc nào cũng muốn trêu đùa, anh bỗng nhiên siết chặt lấy cổ tay của cô, vẻ cười đùa cợt như vừa rồi lại thay bằng một cái nghiến răng mất kiên nhẫn.
"Đường Thiên Tuyết, đừng có giả ngốc với tôi, cô thừa biết ý của tôi là gì.
Nếu cô nuốt lời, thì tôi cũng không cần giữ lời nữa."
Cô nghe xong thì lại không nói gì nữa, là chính cô đã đồng ý, nhưng cô không ngờ nó đến sớm như vậy.
Cô nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi trong để mặc kệ mọi thứ sắp xảy ra.
Tôi Dĩ Thần thấy cô ngoan ngoãn, anh cũng nới lỏng tay, nhưng sau đó anh lại phát hiện hai bàn tay của cô đang nắm chặt lại, cả cơ thể đều gồng chặt căng thẳng đến run lên.
Anh thở dài kiểu bất lực, lại rất muốn bật cười, anh đưa tay lên xoa thái dương để bình tĩnh từ từ nói cho cô biết.
"Tôi cũng không thích cô cứ gồng căng cả người như vậy, cô thả lỏng ra xem nào."
Chương 25: Ép cung
"Tôi cũng không thích cô cứ gồng căng cả người như vậy, cô thả lỏng ra xem nào."
Tô Dĩ Thần không ngờ chuyện này đối với cô lại khó khăn đến vậy, hơi thở của cô đột nhiên trở nên nặng nề, giọng nói phát ra như rất kìm nén áp lực.
"Tôi… không làm được."
Tô Dĩ Thần bất ngờ ngồi bật dậy, anh nhìn cô chằm chằm mà nghĩ ngợi một lúc lâu, đã vài lần rồi, cô đều như thế...
Tô Dĩ Thần không chắc suy nghĩ nghĩ của mình là đúng, bỗng nhiên anh nói.
"Đừng nói với tôi là… cô sợ đàn ông? Vậy trước đây cô làm sao có Tiểu Di, không lẽ cô bị…"
"Đủ rồi đó."
Đường Thiên Tuyết không biết bị làm sao mà bất chợt hét lớn cắt ngang lời của anh.
Nhận ra hành động của mình có phần thái quá, cô liền thu người ngồi dậy, không dám nhìn anh mà nhích người từng chút xuống giường.
"Tôi… tôi hơi khát, tôi đi uống nước đây."
Chương 25: Ép cung
Tô Dĩ Thần không dễ dàng để cô đi như thế, anh mạnh tay kéo cô lại, đột nhiên lại tức giận.
"Cô trốn cái gì chứ? Nói xem đó là tên khốn nào, tôi sẽ băm hắn giúp cô."
Đường Thiên Tuyết dường như rất kinh ngạc khi nghe Tô Dĩ Thần nói như vậy, nhưng cô ngẩn người một lúc rồi đôi mắt lại trĩu xuống.
"Tôi đã nói anh ta chết rồi, anh đừng quan tâm chuyện của tôi nữa, nó không liên quan đến anh."
"Không liên quan đến tôi? Đường Thiên Tuyết, tôi là chồng cô, tôi có quyền được biết.
Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng cho tôi thì có mọi việc tôi đang giúp cô đều sẽ dừng lại.
Cô chọn đi."
"Anh…"
Đường Thiên Tuyết nhíu mày ấm ức.
Tô Dĩ Thần có vẻ như rất để tâm đến việc này, anh một mực ép cô phải trả lời cứ như ép cung vậy.
Anh kiên quyết muốn biết, chắc là anh sợ bị bẽ mặt nếu chuyện xấu hổ này bị phát hiện.
Chương 25: Ép cung
Nhưng đáp án, đến Đường Thiên Tuyết cũng không có thì làm sao cô trả lời.
Cô hồi hộp đan hai ngón tay vào nhau, lại nói câu cũ.
"Tôi đã nói là anh ta chết rồi."
Tô Dĩ Thần gật đầu cười nhạt, không ngờ cô lại cứng miệng đến như vậy.
Vậy thì anh phải cứng hơn cả cô mới có thể cạy miệng cô được.
"Được lắm Đường Thiên Tuyết, cô cứ nói dối tiếp đi, bây giờ tôi đi gọi cho luật sư rút khỏi vụ kiện của cô.
Việc của Đường Mạn Đình, vô tự lo liệu lấy đi."
Tô Dĩ Thần nói, xong liền đi thật, anh tính tình rất thất thường, nên anh có thể làm ra việc này chứ không chỉ là đe dọa.
Không có Tô Dĩ Thần để nhờ cậy, Đường Mạn Đình sớm muộn gì cũng được Đường Ngạo Thiên cứu ra, chuyện này là không thể, con gái của cô đã chịu uất ức như thế nào rồi chứ.
Đường Thiên Tuyết nhanh chóng chạy theo, cô kịp kéo lấy áo của anh ngăn anh bước thêm.
Cô cúi mặt nhìn xuống sàn, bàn tay nắm áo anh mà siết rất chặt.
"Tôi sẽ nói thật, tôi cũng… không biết người đó là ai.
Ngày hôm đó… là một ngày tôi không bao giờ muốn nhớ tới.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...