Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu


Đường Ngạo Thiên mở to mắt, cổ họng nghẹn ứ sững sờ, ông ta không thể tin được Đường Thiên Tuyết lại được Tô Dĩ Thần chống lưng cho, trong đầu ông ta đang tự hỏi, chẳng phải cả nhà họ Tô và Tô Dĩ Thần đều xem thường Đường Thiên Tuyết hay sao, từ khi nào mà Đường Thiên Tuyết lại được nâng cao địa vị như thế?
Dụ Lam Lam lúc này mới đi đến chỗ Đường Thiên Tuyết, ánh mắt ánh lên nỗi đau lòng mà hỏi lại.
"Thiên Tuyết, những gì con vừa nói… là thật chứ?"
"Mẹ đừng tin cô ta, cô ta muốn hãm hại con."
Đường Mạn Đình sốt sắng liền nói lớn không cho Đường Thiên Tuyết có cơ hội nói rõ cho Dụ Lam Lam biết.
Nhưng ánh mắt của Dụ Lam Lam vẫn nhìn Đường Thiên Tuyết cầu khẩn một câu trả lời.
Đường Thiên Tuyết rất thương Dụ Lam Lam, nhưng không vì thế mà cô mềm lòng với con gái của bà ấy.
Ánh mắt cô cứng rắn nhìn Dụ Lam Lam nói.
"Dì Lam, vì dì đã đối xử tốt với con, nên con mới tha cho Đường Mạn Đình nhiều lần.

Nhưng mới hôm qua cô ta lại tấn công con gái của con.

Dì và bố có thể xem chứng cứ nếu không tin.

Con không còn gì để nói hết."

Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
Dụ Lam Lam nghe thấy đột nhiên bật khóc, có vẻ bà ấy hoàn toàn tin lời Đường Thiên Tuyết nói.
Đường Mạn Đình nhìn thấy bà ấy bị cô dụ dỗ như vậy liền kích động mà la hét.
"Là dàn dựng, tất cả chỉ là dàn dựng, Đường Thiên Tuyết cô tưởng có thể hại được tôi bằng máy cái chứng cứ giả đó sao? Cô đừng mơ, bố sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."
Giọng của cô ta chát đến nổi cảnh sát cũng không để yên được mà dùng dùi cui đập bàn thị uy.
"Đường Mạn Đình, yêu cầu cô im lặng, cô có thể nói chuyện với luật sư của cô, đừng biến nơi này thành cái chợ."

Cảnh sát lên tiếng rồi thì cũng không ai dám hé răng nữa.
Đường Thiên Tuyết đến sở cảnh sát để giao nộp thêm chứng cứ, cô cũng không để ý đến bọn họ nữa mà quay lưng đi một mạch.
Thôi thì để cả nhà họ đoàn tụ thêm một lúc.

Sau này, chắc là lâu lắm bọn họ mới lại được gặp nhau.
Một lúc sau, đến Đường Ngạo Thiên cũng bất lực muốn về vì thế lực của Tô Dĩ Thần ông ta không phải nói động là có thể động vào được ông ta cần thời gian để nghĩ cách.

Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
Một lúc sau, đến Đường Ngạo Thiên cũng bất lực muốn về vì thế lực của Tô Dĩ Thần ông ta không phải nói động là có thể động vào được ông ta cần thời gian để nghĩ cách.
"Đình Đình, bố mẹ về trước đây, con cố chịu khổ vài ngày vậy."
Đường Mạn Đình làm ra vẻ mặt đáng thương mà níu kéo ông ta lại.
"Bố, đừng đi, đừng để con ở đây một mình.

Bố có thể nộp tiền bảo lãnh cho con mà.

Con muốn về nhà, ở đây hôi hám toàn là sâu bọ, con không chịu được."
Đường Mạn Đình giở giọng tiểu thư, lại chê bai sở cảnh sát trước mặt cảnh sát, ngay lập tức cô ta đã bị ăn mắng.
"Đường Mạn Đình, tội của cô chứng cứ đã đầy đủ, hồ sơ cũng đưa lên tòa án luôn rồi, không có bảo lãnh gì hết."
Đường Mạn Đình giật mình sợ hãi núp sau Đường Ngạo Thiên.

Ông ta cũng không nỡ để cô ta ở lại nhưng ông ta lại không thể làm được gì, chỉ đành an ủi cô ta rồi đi về.
"Đình Đình à, con yên tâm ở đây vài ngày.


Bố nhất định sẽ tìm cách, bố không để con ngồi tù đâu."

Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
"Bố, bố phải nhanh lên đó, ở đây lâu chắc con chết mất."

Đường Ngạo Thiên vừa trở về nhà đã sẵn tay đập vỡ một bình sứ để trút cơn nóng giận.
"Tôi đúng là điên rồi mới đi nuôi Đường Thiên Tuyết, nó đúng là đứa tâm địa xấu xa mà, y hệt như người mẹ lẳng lơ của nó."
Dụ Lam Lam nhăn mặt nói lại.
"Đường Ngạo Thiên, sao ông có thể nói như vậy.

Nếu như Mạn Đình thật sự làm hại con của Thiên Tuyết thì sao, tính tình của Mạn Đình ông là người rõ hơn ai hết."
Đường Ngạo Thiên tức giận đến nóng mặt là nói lớn.
"Dụ Lam Lam, rốt cuộc Đường Thiên Tuyết là con bà hay Đình Đình mới là con bà? Chỉ vì người phụ nữ phản bội kia uống thuốc tự tử mà bà áy náy suốt hơn hai mươi năm, bà đã chăm sóc, coi Đường Thiên Tuyết như con, vậy mà nó đùng một cái đâm sau lưng con gái bà, bà làm mẹ mà cũng chịu được sao?"

Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
Một tiếng thở dài phát ra từ Dụ Lam Lam, Đường Ngạo Thiên yêu thương Đường Mạn Đình còn bà thì yêu thương cả hai.

Con đẻ con nuôi gì cũng là con mà bà một tay nuôi lớn, tính cách của cả hai, bà là người hiểu rõ nhất, trong tình huống hai đứa con của mình một bên trắng, một bên đen, bà cũng cảm thấy rất khó xử.

Thôi thì phải trái trắng đen đều có trời biết đất biết, bà không muốn phải nhúng tay vào để rồi mọi chuyện lại đi quá xa.

Dụ Lam Lam quay lưng nói một cách bất lực.
"Hừm, ông đúng là không nói lý lẽ mà, Thiên Tuyết nói đúng, Mạn Đình thành ra như vậy là do ông đã quá chiều nó.

Chuyện này một mình ông giải quyết đi, còn tôi chỉ nghe theo phán quyết của tòa.

Không thể để Mạn Đình lạc lối mãi được."
Dụ Lam Lam nói xong thì bỏ lơ Đường Ngạo Thiên mà bước lên lầu, Đường Ngạo Thiên run tay chỉ theo, mặt nhăn lại vì tức giận.

Ông ta chửi từ sở cảnh sát về đây nên hơi sức không còn nhiều, bây giờ cũng chỉ mắng được một câu lấp bắp.
"Bà… đến cốt nhục của mình mà cũng không quan tâm, bà đúng là… đúng là máu lạnh mà."


Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
Đường Thiên Tuyết trở về biệt uyển, cô mang trên mặt một vết sưng đỏ, nét mặt khá buồn bã vì nghĩ đến biểu cảm của Dụ Lam Lam hôm nay.

Rõ là cô không có lỗi, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác khó chịu.
Thêm một chuyện nữa, vì vụ kiện lần này mà bây giờ hầu như ai cũng biết cô có con riêng rồi, có thể Tô Dĩ Thần không để tâm vì giữa cô và anh vốn không hề có tình cảm.

Nhưng anh còn có cả Tô gia, bọn họ nhất định vì chuyện này mà làm khó anh, đe dọa vị trí thừa kế của anh.
Tô Dĩ Thần đã giúp cô nhiều vậy rồi, cô thật sự không muốn mang lại rắc rối cho anh nữa.
Đường Thiên Tuyết đang ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ trong phòng thì đột nhiên giọng của Tô Dĩ Thần cọc cằn vang lên.
"Đường Thiên Tuyết, Thính Văn nói hôm nay cô lại bị đánh ở sở cảnh sát.

Đầu óc của cô rõ là có vấn đề, cô không biết né đi à?"
"Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
Đường Thiên Tuyết nhìn Tô Dĩ Thần, cả ánh mắt và cách nói chuyện hình như có gì đó kỳ lạ.


Tô Dĩ Thần khẽ nhíu mày có khó hiểu.
"Cô nói như vậy là có ý gì?"

Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
"Cô nói như vậy là có ý gì?"
Đường Thiên Tuyết cúi đầu, cô có vẻ dè dặt nói.
"Hai tháng sau, khi bệnh tình của Tiểu Di có chuyển biến tốt, chúng ta… có thể ly hôn không? Đương nhiên số tiền mà tôi nợ anh tôi sẽ trả, có thể là trả góp…"
Không đợi Đường Thiên Tuyết nói hết, Tô Dĩ Thần bước chân nhanh nhảu bước tới gần, anh đưa tay lên bóp lấy cằm của cô, ánh mắt như tia lửa điện muốn thiêu rụi cô vậy.
"Đường Thiên Tuyết, cô dám nói lại lần nữa xem.

Nhìn tôi giống người bị lợi dụng xong rồi dễ dàng vứt bỏ vậy à?"
"Tôi… tôi không có ý đó, anh đừng hiểu lầm.

Mau thả… tôi ra đi, đau."
Đường Thiên Tuyết có vẻ đau thật, mắt của cô đỏ lên đến nơi.
Thật không ngờ lúc cô bị người ta đánh thì cố gồng mình chịu đựng không kêu ca, vậy mà anh mới bóp một cái nhẹ đã ứa nước mắt suýt khóc như thế.
Nhưng nó lại khiến Tô Dĩ Thần mềm lòng mà buông ra thật.

Tuy vậy anh vẫn rất khó chịu vì cô lại dám nói ly hôn trước với anh.
Nhưng nó lại khiến Tô Dĩ Thần mềm lòng mà buông ra thật.

Tuy vậy anh vẫn rất khó chịu vì cô lại dám nói ly hôn trước với anh.
"Đường Thiên Tuyết, đừng quên thỏa thuận của chúng ta là hai năm sau mới ly hôn, mà có sớm hơn đi chăng nữa, tôi mới là người quyết định, không đến lượt cô lên tiếng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui