"Dám hỗn láo với mẹ của tôi sao? Cô giữa ban ngày ban mặt mà cặp kè đàn ông công khai như thế, ban đêm còn không biết đã làm tới chuyện gì rồi.
Tôi nói cho cô biết, cô còn ở lại đây ngày nào thì sẽ khiến Tô gia nhục mặt ngày đó.
Mấy thứ đồ bẩn thỉu đó là tôi và mẹ đã ra sức giúp cô dọn đấy, còn không mau cút đi."
Tô Hân Nghiên lại không biết từ đâu mà nhào ra đẩy Đường Thiên Tuyết một cái khiến cô suýt ngã, có vẻ như hôm nay hai mẹ con nhà họ đều dùng chung một cách bất ngờ để chào đón cô.
Cô ta lớn giọng quát tháo, tay chỉ trỏ vào cô hệt như một đứa côn đồ.
"Khoan…"
Vương Lan Chân đẩy Tô Hân Nghiên sang một bên, bà ta tiến đến gần cô mà không ngại đối diện trực tiếp, sau đó bà ta lấy ra một tờ đơn đã chuẩn bị sẵn, đưa lên trước mặt cô.
"Trước khi cô biến cho khuất mắt tôi thì mau ký giấy ly hôn với Dĩ Thần đi.
Tôi là còn ra tay nhẹ nhàng với cô đấy, nếu Dĩ Thần biết được cô cắm sừng nó, kết cục của cô sẽ còn thê thảm hơn bây giờ."
Vương Lan Chân cười khẩy, bàn ta ta tỏ ra rộng lượng nhưng không thể che giấu nỗi bộ mặt thâm hiểm.
Bỗng nhiên, một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên khiến ai nấy đều ngạc nhiên quay sang nhìn.
"Vương Lan Chân, bà giỏi đoán tâm tư của người khác quá nhỉ, đến tôi còn không hiểu bản thân mình bằng bà đấy."
Mãi tập trung vào Đường Thiên Tuyết nên Vương Lan Chân không để ý đến Tô Dĩ Thần lại về đúng lúc này.
Anh vừa nói một câu thâm thúy nhắm vào bà ta, khiến bà ta một phen lúng ta lúng túng.
"Dĩ, Dĩ Thần… mẹ chỉ là muốn tốt cho con, con nhìn xem, Đường Thiên Tuyết cô ta cùng với nhân tình công khai qua lại trên phố, còn dẫn về nhà riêng không biết là đã làm ra chuyện xấu hổ gì rồi.
Cô ta vốn dĩ không coi con ra gì, mẹ là đang giúp… a."
Vương Lan Chân lấy tấm hình của Đường Thiên Tuyết và Triệu Duẫn cùng nhau đi vào chung cư cho Tô Dĩ Thần xem.
Nhưng bà ta vừa tiến đến bên cạnh xe lăn của anh, anh còn không thèm nhìn đã thẳng thừng hất tay bà ra, làm điện thoại văng xuống va đập mạnh đến nứt màn hình, bà ta thì ra ngã bật ra đằng sau.
Tô Hân Nghiên vội chạy đến đỡ bà ta dậy.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Tô Dĩ Thần đưa ánh mắt cao lãnh liếc nhìn hai mẹ con nhà họ, giọng của anh cất lên uy quyền.
"Từ bao giờ mà việc của Tô Dĩ Thần này để bà tự tiện quyết định? Người của tôi bà muốn đuổi là đuổi hay sao? Tôi thấy người nên đi là mẹ con nhà bà mới đúng."
Đường Thiên Tuyết đứng đó mãi nghĩ ngợi, bị đuổi đi cũng không phải là việc gì không tốt, thậm chí nó còn có lợi cho cô.
Sau này cô không cần phải về đây nữa, cô sẽ được ở bên cạnh Tiểu Di nhiều hơn rồi.
Nghĩ rồi, Đường Thiên Tuyết tỏ ra vẻ hờ hững nói.
"Anh không cần nói nữa? Bà ta đã đuổi, tôi cũng không mặt dày mà ở lại."
Đường Thiên Tuyết vừa nói xong đã vội bước đi, cô đi lướt qua mặt anh mà không ngó ngàng gì, nó khiến anh khó chịu.
"Cô nghe lời tôi hay nghe lời bà ta?"
Trông giọng của Tô Dĩ Thần chắc anh sắp nổi giận rồi, nhưng Đường Thiên Tuyết cả gan nói liều.
"Tôi không nghe ai hết."
Đường Thiên Tuyết sau đó vẫn đi liền một mạch ra phía cửa, Tô Dĩ Thần lại gườm mắt về phía mẹ con Vương Lan Chân.
Tô Hân Nghiên giật mình ngay lập tức quỳ gối xuống bò đến bên cạnh xe lăn của Tô Dĩ Thần mà lôi kéo, gương mặt tỏ ra thanh thuần năn nỉ rất thảm thương.
"Anh Dĩ Thần, em và mẹ sai rồi, em và mẹ cũng vì tốt cho anh nên mới nóng lòng trút giận với Đường Thiên Tuyết như thế.
Anh bớt giận, đừng đuổi mẹ con em đi mà."
Đến nước này mà Tô Hân Nghiên vẫn tranh thủ nịnh nọt, những lời này thực sự không lọt nổi vào tai Tô Dĩ Thần.
Anh khó chịu nhìn xuống bàn tay của Tô Hân Nghiên đang nắm lấy tay áo của mình, cô ta xem ra cũng biết điều mà lập tức buông tay ra.
Tô Dĩ Thần khinh thường phủi tay áo, ánh mắt vẫn lạnh tanh khi nhìn mẹ con nhà họ, anh lạnh nhạt nói.
"Tôi sẽ không đuổi hai người đi vội đâu.
Nhưng từ giờ về sau, hãy nhớ lấy ai mới là chủ nơi này.
Nếu để tôi còn thấy việc tương tự xảy ra, thì đừng trách sao tôi cho các người bò lết ra khỏi đây."
Tô Dĩ Thần trước khi bị tai nạn đã sống lãnh cảm, sau khi chân bị tàn phế thì tính cách ngày càng nóng nảy hơn.
Vương Lan Chân và Tô Hân Nghiên tuyệt nhiên không dám coi thường lời cảnh cáo này, trong tình hình hiện tại, bọn họ phải ngoan ngoãn yên phận thì Tô Dĩ Thần mới nguôi giận.
"Em… em biết rồi.
Tuyệt đối em và mẹ… sẽ nhớ."
Đến một câu đơn giản mà cũng không nói trôi chảy được, xem ra lòng đố kỵ của cô ta với Đường Thiên Tuyết còn cao lắm.
Tô Dĩ Thần nhìn ra nhưng vẫn du di bỏ qua vì bọn họ vẫn còn là con rối trong kế hoạch bí hiểm của anh.
Anh hừ lạnh cho cô ta một cái nhìn khinh rẻ.
"Thính Văn, đi theo Đường Thiên Tuyết."
"Vâng, Tô thiếu."
Đường Thiên Tuyết vẫn nhặt lại chỗ đồ bị vứt kia nên khi Tô Dĩ Thần vừa được trợ lý đẩy ra thì cô chỉ vừa mới lên xe.
Trợ lý nhanh chóng chở anh đuổi theo chiếc taxi đó.
Quả nhiên Đường Thiên Tuyết trở về nhà cũ.
Lúc cô xuống xe, Tô Dĩ Thần cũng xuống, cô chỉ nhìn anh một cái sau đó vẫn không đếm xỉa gì mà đi nhanh lên nhà.
"Anh ta đi theo mình làm gì chứ? Phải đi thật nhanh mới được."
Bước chân của Đường Thiên Tuyết bước đi thoăn thoắt, nhưng cuối cùng cô cũng không thoát được bị Tô Dĩ Thần gọi lại.
"Đường Thiên Tuyết, lại đây đẩy xe cho tôi."
Đường Thiên Tuyết bất ngờ dừng chân, cô cắn răng nghĩ thầm.
"Ở đây cũng không có người ngoài, còn giả vờ gì chứ?"
Đường Thiên Tuyết không muốn nên quay người lại viện cớ nói.
"Tay tôi bận cầm hành lý cả rồi."
Cô vừa nói vừa đưa hai tay lên một tay cầm giỏ xách, một tay cầm hành lý.
Nhưng cô đưa ra cái cớ dỏm thế này, làm sao có thể làm khó Tô Dĩ Thần.
Anh bình thản tựa người, chỉ cần nói hai từ.
"Thính Văn!"
Trợ lý hiểu ý lập tức trả lời.
"Vâng."
Thính Văn đi đến gần Đường Thiên Tuyết, có vẻ là lịch sự xin phép, nhưng anh ta vừa nói vừa lấy hành lý trên tay cô.
"Cô Đường, để tôi mang giúp cô, cô mau đến đẩy xe cho Tô Thiếu đi."
"Anh đâu có biết nhà của tôi, để tôi tự mang lên vậy."
Đường Thiên Tuyết giằng co không muốn, cô cũng không biết Tô Dĩ Thần cũng muốn lên nhà của mình cho đến khi Thính Văn nói.
"Cô Đường, cô cứ đẩy Tô Thiếu đi trước, tôi đi theo sau là được rồi."
Đường Thiên Tuyết kinh ngạc.
"Cái gì? Tô Dĩ Thần, anh muốn đến nhà của tôi sao?"
"Cô đưa người khác lên nhà được, còn tôi thì không ư?"
Giọng điệu của Tô Dĩ Thần cứ có cái gì đó không đúng, giống như anh đang ăn hủ giấm chua vậy.
Đột nhiên có người đi qua cứ nhìn chằm chằm ba người họ, Đường Thiên Tuyết không muốn gây sự chú ý, rốt cuộc cũng phải chấm dứt màn giằng co này.
"Hừm…"
Cô thở dài, sắc mặt thật sự không tình nguyện.
"Tôi nói trước, nhà của tôi bé lắm, anh nhất định sẽ không thoải mái."
"Yên tâm, người khác chịu được thì tôi ở được."
Tô Dĩ Thần cứ nói câu nào cũng lôi người khác vào, Đường Thiên Tuyết chau mày nghĩ ngợi, không lẽ anh đang ghen? Nhưng cô chắc rằng anh biết cô đưa Triệu Duẫn về nhà chỉ để thăm Tiểu Di và xem bệnh cho con bé.
Đường Thiên Tuyết lắc đầu khó hiểu thực sự.
Tâm tư của Tô Dĩ Thần, nhiều lúc còn phức tạp khó đoán hơn cả phụ nữ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...