Tô Dĩ Thần vốn chỉ muốn trêu chọc Đường Thiên Tuyết một chút, không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy, nhưng nó lại vô tình kích thích anh, khiến anh trỗi dậy cơn ham muốn.
Anh nắm chặt tay cô, hạ thấp giọng nhắc nhở.
"Cô quên thỏa thuận giữa chúng ta rồi sao, cô nên làm tốt bổn phận của một người vợ."
Đường Thiên Tuyết không quan tâm, cô vẫn cứ cố sức đẩy anh ra dù cho anh có nói gì.
Lửa trong lòng Tô Dĩ Thần càng lúc càng cuộn trào, anh không thể kiên nhẫn thêm với cô được nữa.
"Chết tiệt thật!"
Tô Dĩ Thần lập tức tấn công vào đôi môi mềm mại của cô, chỉ với một bàn tay anh đã giữ chặt được hai cổ tay của cô rồi.
Cô hoàn toàn đã bị anh áp chế.
"Ưm… thả… ra…"
Đường Thiên Tuyết chống cự yếu ớt trong khi Tô Dĩ Thần mỗi lúc càng xoáy sâu hơn, anh bị dục vọng điều khiển lý trí đến không kiềm chế nổi bản thân.
Hôn môi vẫn chưa đủ, Tô Dĩ Thần hôn dần xuống cổ, mạnh bạo để lại từng dấu vết.
Bàn tay sớm đã không để yên, anh động chạm khắp nơi trên người Đường Thiên Tuyết rồi dừng lại ở nơi vừa vặn với lòng bàn tay mà nhào nặng nó muốn nhão ra.
Từng cái động chạm của anh khiến Đường Thiên Tuyết sởn gai ốc, cả người cô như tê dại run lên từng đợt.
Cô chưa bao giờ thích cảm giác này, đối với cô nó chính là nỗi ám ảnh không thể dứt.
Rồi cơ thể của cô sẽ như bị xé toạc ra từng mảnh, cơn đau thấu tới tận não, cổ họng như bị chặn lại không thể la hét, cứ thể mà bị đem ra làm công cụ phát tiết.
Cô không muốn lại phải trải qua nỗi khiếp sợ đó nữa, nhưng sức lực của cô quá yếu ớt so với Tô Dĩ Thần, toàn thân bất lực không thể chống chế, ngoài khóc ra cô không làm được gì cả.
"Tô Dĩ Thần, anh là tên khốn.
Đàn ông các người, toàn là một lũ cầm thú."
Tiếng mắng chửi nấc nghẹn của Đường Thiên Tuyết làm cho Tô Dĩ Thần bất giác tỉnh táo lại, vẫn là đôi mắt ướt nhòe ra, thân thể run cập trong lòng anh.
Cơ thể của cô có thể khiến anh nổi loạn, nhưng những giọt nước mắt của cô chảy xuống lại làm cho anh bình tĩnh hơn.
Cảm xúc của anh bị chi phối hoàn toàn bởi cô rồi, anh cũng chưa từng vì ai mà làm ra hành động như hiện giờ.
Anh ôm lấy cô, bàn tay khẽ chạm lên đầu của cô mà vỗ vỗ trấn an.
"Được rồi, bình tĩnh đi.
Tôi không làm nữa."
…
Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần đều đã thay quần áo khô ráo, anh ngồi trên giường, còn cô thì ngồi trong một góc không nhìn mặt anh, người của cô vẫn còn run, cơn nấc hình như vẫn còn dai dẳng.
Tô Dĩ Thần trước nay dù làm chuyện gì anh chưa bao giờ thấy áy náy hay có lỗi với ai, nhất là những chuyện liên quan đến phụ nữ.
Vậy mà lần này anh lại chủ động mở lời trước để hoà giải.
"Cô đừng có ngồi mãi như thế nữa.
Coi như tôi bù đắp cho cô vậy, cô muốn bất cứ thứ gì cứ nói ra.
Tiền, xe, nhà cửa, muốn gì tôi đều cho cô hết."
Đường Thiên Tuyết chần chừ một lúc, cuối cùng thì cô cũng lên tiếng, giọng cô hơi khàn vì mới khóc một trận to.
"Có thật tôi muốn gì anh cũng đều đáp ứng không?"
Đường Thiên Tuyết chịu nói chuyện, Tô Dĩ Thần vẻ mặt như đã bớt ưu phiền đi một bậc, anh trả lời cô ngay tức khắc.
"Tô Dĩ Thần tôi không bao giờ nói hai lời."
Tô Dĩ Thần vừa dứt lời, Đường Thiên Tuyết liền quay người lại, dùng ánh mắt xa lánh nhìn anh nói.
"Vậy tôi muốn anh về sau không được động vào tôi nữa, không được bắt tôi tắm cho anh và hai năm sau thỏa thuận kết thúc thì lập tức ly hôn."
Cô nói ra điều kiện một cách rành mạch như đã chuẩn bị từ rất lâu rồi vậy, Tô Dĩ Thần bỗng nhiên thấy trong lòng rất hậm hực, bàn tay anh nắm chặt đến nghe được tiếng rộp từ xương.
Và dĩ nhiên, anh ngay lập tức bác bỏ yêu cầu của cô.
"Không được, những thứ khác ngoài vật chất tôi đều không chấp nhận.
Cô nên nhớ bản thân mình có thân phận gì, đừng được nước mà làm tới."
Tô Dĩ Thần nói mà không giữ lời, nhưng Đường Thiên Tuyết cũng quyết không chịu bị anh làm khuất phục, nếu không về sau anh lại làm ra mấy cái hành động bỉ ổi kia nữa, cô là đang tự bảo vệ lấy bản thân mình.
"Tôi vốn không định dùng chuyện này để đe dọa anh, nhưng là do anh ép tôi."
Tô Dĩ Thần nhíu mày, anh chưa từng ai nắm sơ hở để bị đe dọa, nghe cô nói anh còn cười được, anh cảm thấy rất thú vị còn tò mò muốn nghe xem cô đang muốn nói ra chuyện gì.
"Chân của anh khỏi rồi đúng chứ? Anh cũng không yếu ớt như lời đồn đoán.
Anh vẫn giả vờ đi lại khó khăn, e là đang ấp ủ một kế hoạch nào đó.
Nếu tôi công khai nói sự thật ra ngoài, liệu kế hoạch của anh có bị phá tan tành không?"
Đây vốn chỉ là suy đoán nhất thời của Đường Thiên Tuyết, cô đánh cược tất cả để nói ra suy đoán của mình, nếu là thật cô có thể bảo vệ mình an toàn, nếu không đúng cùng lắm thì chịu nghe anh nổi giận một trận.
Cô chờ vào biểu hiện của Tô Dĩ Thần để tùy cơ ứng biến và một cái nhăn mặt của anh đã cho cô thêm phần tự tin rằng cô đã đoán đúng.
Vậy là hình bóng lúc này sáng cô nhìn thấy là thật, không phải là ảo giác nữa.
Tô Dĩ Thần không ngờ bí mật anh che đậy lại bị người phụ nữ trước mặt nói ra một cách dễ dàng, nhưng anh chưa vội bày ra sự thật cho cô biết.
Vẻ mặt của anh vẫn rất kiêu ngạo, anh khoanh tay trước ngực, miệng hơi cười nói.
"Đã dám nói thì phải có chứng cứ, tôi vẫn ngồi đây, chưa từng đi lại bình thường trước mặt cô, vậy sao cô dám khẳng định?"
Đường Thiên Tuyết không chịu thua, nếu anh đã hỏi đến cô cũng không ngại mà nói cho anh biết.
"Một người chỉ ăn mà không vận động chừng vài tháng là cơ bắp đã không còn, huống chi anh mới chỉ vừa đi lại được bằng nạng gần hai tháng nay.
Nhưng chân của anh vẫn đầy đặn và săn chắc như anh luôn tập luyện mỗi ngày vậy, không hề giống như vừa mới bình phục.
Bình thường anh ăn mặc kín kẽ người khác sẽ không chú ý tới, nhưng anh quên tôi là người sớm tối ở bên cạnh chăm sóc cho anh sao?"
Tô Dĩ Thần đột nhiên cười nhạt, anh đề phòng tất cả mọi người nhưng lại không để ý đến người đang ở ngay sát bên cạnh mình, anh không ngờ cô vậy mà nhìn ra được.
Anh quả nhiên đã đứng dậy và tiến đến gần cô.
"Xem ra cô cũng không ngốc như tôi tưởng."
Đường Thiên Tuyết đề phòng lùi ra xa, cô vẫn không quên mục đích chính của mình mà hỏi lại.
"Vậy ba chuyện kia anh còn muốn từ chối nữa không?"
Tô Dĩ Thần lần đầu tiên bị nắm thóp như thế này, anh có chút khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười miễn cưỡng, kèm theo đó vẫn là lời hăm dọa.
"Được, nhưng nếu cô mà dám hé nửa lời, đừng trách sao tôi không khách sáo với cô."
Đường Thiên Tuyết không hiểu sao khi nghe thấy câu này cô lại rất sảng khoái, cảm giác như cô vừa thắng được một ván cờ khó.
"Vậy anh cũng phải giữ đúng lời hứa của mình, nhất là đừng chạm vào tôi.
Anh làm được tới khi nào thì miệng của tôi sẽ đảm bảo khóa chặt tới khi đó."
Nói rồi, cô vô tư đi lướt ngang qua Tô Dĩ Thần mà không còn sợ gì cả vì cô đã có bùa hộ mệnh của riêng mình.
Trái ngược với cô, Tô Dĩ Thần sắc mặt trông nặng nề thấy rõ, vốn phải đi ra ngoài nhưng giờ thì anh không còn tâm trạng nào nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...