Editor :Mèo (meoancamam)
Sau khi Sở Lăng Xuyên đi rồi, Tố Tố cũng gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, định bày tỏ chút quan tâm của vợ đối với anh nhưng mà điện thoại của anh vẫn tắt máy, lên trên trang mạng QQ tìm anh cũng không thấy người đâu.
Liên tục vài ngày đều như vậy, Tố Tố không biết anh đang làm gì, không biết anh đang ở đâu, vì sao tắt máy di động, vì sao không lên mạng, vì bận quá sao ? Tố Tố chính mình không phát hiện rằng cô đã bắt đầu có chút lo lắng không yên.
Sau khi hết giờ làm về nhà rồi ăn cơm tối với ba mẹ liền ở phòng khách, ba mẹ xem tivi, cô lại chơi đùa cùng Soái Ca. Cô ném quả bóng đồ chơi của Soái Ca ra, Soái Ca sẽ ngậm nó trong mồm quay lại, đặt ở cạnh chân cô, chờ cô lại ném tiếp.
Nhưng mà Tố Tố lại nghĩ tới Sở Lăng Xuyên, nghĩ đến anh mình bị tổn thương, nghĩ đến mấy ngày nay anh hoàn toàn không có tin tức, hoàn toàn không nhìn Soái Ca, Soái Ca rất không vui khi không được để mắt đến, kêu vài tiếng "Gâu Gâu" hấp dẫn lực chú ý của Tố Tố.
Tiếc rằng Tố Tố rất chuyên tâm suy nghĩ, ngay cả tiếng kêu của Soái Ca đều xem nhẹ.
Nhìn Tố Tố không để ý tới nó, Soái Ca đành phải ai oán ngậm quả bóng chạy đi tìm Lý Nguyệt Hương chơi cùng.
An Quốc Đống cũng nhận thấy Tố Tố không tập trung, trước đây trở về gặp Soái Ca so với bọn họ làm ba mẹ còn thân hơn, hầu như vây quanh Soái Ca chơi, nhưng mà hôm nay có chút ngẩn ngơ.
"Tố Tố...Tố Tố !" An Quốc Đống lớn tiếng gọi Tố Tố, lúc này Tố Tố mới nghe thấy mà đứng lên sau đó ngồi bên cạnh ba mình "Ba, người gọi con có chuyện gì vậy ?"
"Con suy nghĩ cái gì mà hồn vía lên mây vậy ?"
An Quốc Đống nói xong, Soái Ca được Lý Nguyệt Hương ôm cũng kêu hai tiếng "Gâu Gâu" với Tố Tố, dường như cũng tỏ vẻ thắc mắc.
Tố Tố do dự một chút rồi nói : "Cũng không có gì, chính là di động của tiểu Xuyên không gọi được, con có chút lo lắng cho anh ấy."
An Quốc Đống vừa nghe Tố Tố nói như vậy, lắc đầu vẻ mặt thở dài nói : "Con này, khi ba chấp hành nhiệm vụ di động cũng tắt. Ba còn không thấy con quan tâm một chút, thật sự là cô gái hướng ngoại."
Tố Tố nóng nảy, ôm lấy ba, làm nũng "Ba, người đó, khi người đảm nhiệm công việc, con cùng mẹ không biết quan tâm nhiều hơn. Ba nói như vậy tổn thương trái tim bé nhỏ của con."
An Quốc Đống nở nụ cười, Lý Nguyệt Hương cũng nhịn không được cười, an ủi Tố Tố : "Con cũng đừng lo lắng, chắc tiểu Xuyên có nhiệm vụ gì đó, bất tiện khi liên hệ cùng bên ngoài, nghề nghiệp của nó so với ba con còn đặc thù hơn. Khi về sau thì việc này còn có thể xuất hiện, sau này thành thói quen là tốt rồi."
Nghe ba mẹ nói như vậy trong lòng Tố Tố thoải mái không ít, đứng dậy "Ba mẹ nghỉ ngơi sớm một chút. Con cũng đi ngủ đây. Soái Ca, đi thôi, buồn ngủ rồi."
Cũng không biết là nghe hiểu được lời nói của Tố Tố hay không hay là mỗi đêm đã hình thành thói quen, Soái Ca từ trong lòng Lý Nguyệt Hương nhảy xuống, miệng ngậm quả bóng đi theo Tố Tố về phòng ngủ. Tố Tố quay về phòng ngủ, Soái Ca thì đặt quả cầu ở trong ổ của mình, sau đó cũng ngủ.
Ngày hôm sau, Tố Tố tinh thần sảng khoái đi làm, lúc giữa trưa thì nhận được điện thoại của Mạc Tiểu Nhiên, nói sợ cô cô đơn nên buổi tối muốn tụ họp một hôm, Tố Tố đương nhiên là vô cùng vui khi tụ họp như vậy.
Buổi chiều sau khi hết giờ làm, Tố Tố trực tiếp chạy đến địa điểm các cô đã hẹn, vẫn như trước là chỗ cũ. Phòng trên tầng, Mạc Tiểu Nhiên sớm đã đặt trước, Tố Tố mở cửa đi vào phòng thì không ngờ Thiệu Minh Thành thế nhưng lại ở đó.
Cô ngây ngẩn cả người, khi nào thì hai người này lại ở cùng nhau rồi, chẳng lẽ thật sự là giống như Hàm Hàm nói như vậy, cái gì mà cọ xát ra tình yêu tia lửa gì đó ? Đang nghĩ vẩn vơ đâu đâu, sau lưng bỗng có 1 người tiến đến.
"Chị dâu !"
Cái gì vậy ? Tố Tố quay đầu nhìn lại liền cảm thấy choáng voáng, dĩ nhiên là La Vĩ Khôn rồi, là người bị Hàm Hàm cường hôn. Hôm nay đây là cái tình huống gì vạy, ở trong này lần đầu tiên ba nam ba nữ hai bên đều tập hợp đông đủ.
Thiệu Minh Thành niềm nở tiếp đón "Chị dâu, ngồi xuống đi."
Mạc Tiểu Nhiên vẻ mặt bình tĩnh nói với Tố Tố : "Đúng vậy, Tố Tố cậu sững sờ ở đó làm cái gì ? Lại đây ngồi nào."
Tố Tố cùng với La Vĩ Khôn đi đến, lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại, cười hỏi : "Tình huống này là gì đây, xảy ra chuyện gì mà mình không biết vậy, Mạc Tiểu Nhiên cậu rất không tốt bụng. Minh Thành và Vĩ Khôn, các cậu cũng không nói cho tôi một tiếng."
Mạc Tiểu Nhiên vẻ mặt không để ý nói : "Tình cờ khi mình tới thì gặp ở dưới tầng thôi."
La Vĩ Khôn nói : "Chúng em không có nhớ chị dâu, đúng lúc tình cờ gặp gỡ thôi, đương nhiên cùng chị dâu hội họp. Chị dâu, tiểu Xuyên không thường ở nhà, có chuyện gì cần hỗ trợ, chị gọi em và Thiệu Minh Thành là được, đều là anh em một nhà, đừng khách sáo."
Bốn người nói chuyện sôi nổi, của phòng đột nhiên mở ra, Hàm Hàm vẻ mặt thần bí xuất hiện, sau khi ánh mắt đảo qua mọi người thì cũng ngây ngẩn cả người, cô nhìn thấy La Vĩ Khôn, người đàn ông mà cô từng hôn qua kia, anh như thế nào xuất hiện ở chỗ này ?
Khi Hàm Hàm nhìn La Vĩ Khôn thì tầm mắt La Vĩ Khôn cũng nhìn về phía Hàm Hàm, lúc ánh mắt hai người giao nhau thì Mạc Tiểu Nhiên hô : "Hàm Hàm, như thế nào bây giờ cậu mới đến, hôm nay phạt cậu trả tiền, tớ đều đói bụng lắm rồi."
Hàm Hàm không để ý đến hai người đàn ông kia mà cười thần bí với Tố Tố và Mạc Tiểu Nhiên : "Đoán xem tớ dẫn theo ai đến cho các cậu đây ?"
Tố Tố nhìn ra cửa "Ai cơ, đừng thừa nước đục thả câu, nhanh chóng vào đi."
Lúc này một người đàn ông đi tới, mặc dù không cao bằng Sở Lăng Xuyên, nhưng ước chừng cũng 1m78, tây trang khéo léo mặc ở trên người, rất có khí chất tuấn tú. Tố Tố cùng Hàm Hàm đồng thời mở to mắt, sau một hồi sửng sốt thì hai người liền đứng lên, đồng thanh hô : "Cao Tường !"
Tầm mắt Cao Tường đảo qua Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn, tiếp theo là Mạc Tiểu Nhiên, cuối cùng dừng ở trên mặt Tố Tố không dời, cười chào hỏi : "Đã lâu không gặp."
Ngoại trừ La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành, Tố Tố vài người bọn họ đều kích động, Cao Tường và các cô đều là bạn học thời trung học, quan hệ rất thân thiết. Sau khi học đại học, bởi vì các cô ba cô gái đều độc thân, vì cha mẹ nữa cho nên ở lại học trường đại học địa phương, còn Cao Tường thì đi nơi xa.
Hồi đi học đó mỗi khi đến ngày nghỉ có thể gặp mặt vài lần, sau khi tốt nghiệp thì nguời này hoàn toàn không có tin tức. Cũng đã ba năm, đột nhiên xuất hiện, không ngạc nhiên vui mừng, không kinh hãi mới là kỳ quái.
Sau khi kích động, Tố Tố mới ý thức được đã vắng vẻ Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn, vội vàng nhiệt tình giới thiệu để bọn họ nhận biết nhau. Sau khi mọi người khách sáo liền rất nhanh nói chuyện với nhau, sau đó thức ăn cũng được đưa lên liền vừa ăn uống và trò chuyện.
Những người đàn ông đều lái xe cho nên cũng không uống rượu, Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên cũng không uống. Không khí bữa tối rất hài hòa, cũng rất sôi nổi, một bàn ba cô gái đùa giỡn nhau, ba người đàn ông liền được hiểu biết nguyên vẹn.
Sau bữa tối là 9 giờ, Tố Tố không định quay về chỗ ba mẹ. Đi ra từ nhà hàng món cay Tứ Xuyên, ba người đàn ông phát huy phong độ quý ông muốn đưa các cô gái về nhà. Cao Tường đứng ở bên cạnh Tố Tố, quay đầu nhìn cô : "Cậu ở chỗ nào, mình đưa cậu về."
Thiệu Minh Thành đi qua đó nói "Cao tiên sinh, Vĩ Khôn, phiền toái hai người đưa Hàm Hàm và Tiểu Nhiên trở về. Mình phụ trách đưa chị dâu về nhà. Chỗ đó mình biết, hơn nữa cũng tiện đường." Anh cũng có một mặt mạnh mẽ.
Mạc Tiểu Nhiên thì nhất định phải về nhà, Hàm Hàm lại chạy đến ôm lấy Tố Tố : "Tố Tố, cậu về nhà cậu đi, mình theo cậu về nhà cậu bầu bạn, đúng lúc trễ như vậy mình cũng lười quay về."
"Đi thôi Cao Tường, cậu đưa mình về nhà, mình buồn ngủ muốn chết rồi. Mọi người ngủ ngon." Mạc Tiểu Nhiên nói xong kéo cánh tay của Cao Tường bước đi, trước khi Cao Tường xoay người thì tầm mắt dừng ở trên người Tố Tố : "Tạm biệt."
Tố Tố dơ tay chào, cười nói : "Tạm biệt, về nghỉ ngơi sớm một chút nhé."
Cao Tường bị Mạc Tiểu Nhiên túm đi, Tố Tố bọn họ cũng đi đến chỗ xe của Thiệu Minh Thành đỗ xe, mới vừa lên xe thì La Vĩ Khôn liền chạy tới, mở cửa phụ xe rồi lập tức ngồi lên : "Xe mình hỏng rồi."
Thiệu Minh Thành liếc mắt nhìn La Vĩ Khôn không nói chuyện, khởi động xe, rời đi.
Sau khi đưa Tố Tố và Hàm Hàm trở về, trên đường Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn trở về, Thiệu Minh Thành hỏi : "Xe của cậu thật sự bị hỏng sao ?"
La Vĩ Khôn trừng mắt liếc Thiệu Minh Thành một cái rồi nói sang chuyện khác : "Cậu có phát hiện hay không, ánh mắt của tên Cao Tường kia vẫn luôn xoay quanh vợ của tiểu Xuyên."
"Mình thì chú ý tới ánh mắt của cậu vẫn luôn xoay quanh Hàm Hàm."
"Đi chết đi, đừng nói nhiều,ánh mắt mình nhìn xung quanh không được sao ? Mình nghĩ mình cần phải cảnh báo cho tiểu Xuyên một cái."
La Vĩ Khôn nói xong lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, tắt máy, cuối cùng đành phải gửi tin nhắn, Thiệu Minh Thành đối với hành động bà tám của La Vĩ Khôn cũng không ngăn cản, chỉ cười cười "Có người anh em như vậy không biết là hạnh phúc hay bất hạnh."
La Vĩ Khôn cũng không để ý Thiệu Minh Thành nói cái gì, cười xấu xa gửi cho Sở Lăng Xuyên một tin nhắn : Anh trai, đừng trách làm anh em không nhắc nhở anh, tình địch của anh xuất hiện. Nhất cấp chuẩn bị chiến đấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...