Cô Dâu Của Trung Tá

Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Mỗi ngày đều là Sở Lăng Xuyên chăm sóc Tố Tố, sáng anh dậy sớm chuẩn bị điểm tâm, sau đó đưa cô đi làm, đến trưa lại đưa cơm đến, chiều đến đón cô về rồi chuẩn bị bữa tối, gần như tất cả việc nhà đều là anh làm.

Cho dù là ai thấy đều cho rằng hai người là một cặp vợ chồng hạnh phúc, đồng nghiệp cảm thấy cô là người phụ nữ tốt số, có một người chồng yêu thương cô như vậy chắc phải tu từ kiếp trước.

Nhưng họ lại không biết, đằng sau sự hạnh phúc đó là biết bao sự thống khổ, trải qua cuộc sống giống như Ngưu Lang, Chức Nữ, vốn dĩ đã không dễ, lại còn chịu sự đả kích từ nhiều phía, nên hạnh phúc của hai người như hoa phù dung dù đẹp, nhưng lại sớm nở tối tàn.

Chỉ có bọn họ biết, cuộc sống của họ đã tràn ngập nguy cơ, anh đang vùng vẫy giãy giụa, cố gắng giúp cả hai người thoát ra, nhưng Tố Tố lại nghĩ đây là việc làm cuối cùng của hai người trước khi đường ai nấy đi mà thôi.

Trong thời gian này Triệu Đình Phương có điện thoại cho cô, nhưng cô đặc biệt chán ghét, kể cả giọng nói cũng không muốn nghe,  bởi vì hôn nhân của cô và Sở Lăng Xuyên đi đến ngõ cụt cũng một phần là do bà. Chính bà khiến cô có cái ý nghĩ từ bỏ cuộc hôn nhân của bọn họ.

Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của Tố Tố, nhưng lại là ngày nghỉ thứ chín của Sở Lăng Xuyên, Sở Lăng Xuyên bắt đầu bận rộn từ sáng sớm, làm điểm tâm, thu dọn đồ đạc, sau đó mới gọi Tố Tố dậy.

“Bảo bối, dậy!” Sở Lăng Xuyên xốc hết chăn lên, cúi người xuống hôn lên vai, lên cổ, sau cùng là cánh môi hồng nhuận của cô, khiến cô không thể tiếp tục ngủ nướng.

Bây giờ Tố Tố được anh hôn, cưng chiều thành thói quen, hai người chung đụng trong hòa bình, giống như thật sự quên mất chuyện ly hôn, chỉ là cách nói chuyện đầy gai nhọn của cô, mang theo phiền não, đẩy anh ra, mắt cũng không thèm mở, “Anh thật đáng ghét, mau tránh ra, em còn chưa ngủ đủ.”

“Hôm nay phải ra ngoài, nhanh.” Sở Lăng Xuyên lôi cô dậy đi đánh răng rửa mặt, sau đó mơ màng ăn sáng, thay quần áo, lên xe. Tố Tố nhìn vật dụng chất đầy xe thì vô cùng tò mò: “Chúng ta đi đâu đây?”

Sở Lăng Xuyên vuốt đầu Tố Tố theo thói quen, cười nói: “Đi dã ngoại.”

“Đi dã ngoại?” Tố Tố tròn mắt, không tệ, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy tuy nhiên cũng không nói ra, cô không cần để cho anh đắc ý.

Xe chuyển bánh, anh rất chuyên chú lái xe, còn cô thì mơ màng ngủ, không biết đã trải qua bao lâu, cho đến khi xe dừng hẳn, cô mới tỉnh lại, dụi mắt, mơ màng nhìn cảnh vật xung quanh.

Phong cảnh như thế này thật khiến người ta quên hết sầu lo, cô không nhịn được mà than thở, nơi này thật là đẹp, mở cửa xuống xe, ánh mặt trời ấm áp thật thoải mái, cô hít sâu một hơi, không khi thật là tốt.

Sở Lăng Xuyên xuống xe ngay sau cô, anh nhìn bộ dáng say mê của Tố Tố, khóe môi khẽ cong lên, Tố Tố quay đầu lại đúng lúc anh cười, cô ngây ngẩn cả người, anh cười rất đẹp, hơn nữa cặp kính đen kia càng làm cho anh trở nên hấp dẫn hơn. [dienn""dan.lquydooon]

“Bà xã, em có thích anh như thế này không? Em có thể đi gần đây xem phong cảnh, nhưng đừng đi xa.” Sở Lăng Xuyên nói xong làm mặt cô đỏ bừng lên, quay đầu tự mình đi bộ.

Nơi xa kia là Thanh Sơn, ngọn núi hùng vĩ có sông lượn lờ chảy qua, bây giờ chân cô đang đứng cũng chính là bờ sông, xung quanh một màu xanh biếc của cỏ trải dài bao la, cách đó không xa là rừng thông, quá đẹp! 

Cô nhìn mọi thứ đang diễn ra, tâm tình cũng trở nên vui vẻ. Cô vừa đi dạo, vừa hái được rất nhiều hoa, sau đó mới quay trở về, nơi này đẹp như vậy mà không có một bóng người, thôi về chỗ anh cho anh toàn.

Khi cô quay trở lại thì phát hiện anh đã dựng xong lều, cách đó không xa để một cái bếp nướng nhỏ.


“Đây là sao? Tối nay anh định ở đây à?” Tố Tố tròn mắt nhìn anh, nhìn xung quanh, đây chỉ là cánh đồng hoang vu hẻo lánh, cô lần đầu được ở một nơi như thế này, nghĩ đến đã thấy có phải quá kích thích rồi không.

Sở Lăng Xuyên thân mật ôm lấy cô, “Thế nào? Không dám sao?”

“Thôi đi, sao em lại không dám chứ.” Cô đẩy anh ra đi vào lều, cái lều này đối với cô hết sức mới lạ, nói thật, cô rất ít khi mạo hiểm, xe đạp cũng không học được, mẹ của cô quả thật quản rất nghiêm.

Lúc này Sở Lăng Xuyên đang chuẩn bị cơm trưa, Tố Tố thấy anh mang theo rất nhiều đồ tươi ngon, cánh gà, xâu thịt, cá, cà rốt, còn có cả bánh màn thầu.

Chốc lát cô đã chảy nước miếng, tuy nhiên cô vẫn cố gắng dè dặt, chăm chú nhìn một lúc mới rời tầm mắt, lấy chiếu trải lên cỏ, nằm xuống ngắm trời xanh, mây trắng.

Cô nằm thoải mái đến mức ngủ thiếp đi, sau đó lại bị mùi thơm “gọi” tỉnh dậy, cô không nhịn được ra chỗ anh xem, anh quay đầu nhìn lại thì cô ngượng ngùng nói, “Để em...em giúp một tay.”

Sở Lăng Xuyên cưng chiều nhìn cô, đưa cho cô mấy cánh gà nướng, Tố Tố học anh, rắc gia vị lên thức ăn, phết thêm mật ong, cảm thấy rất ngon, cô quay lại nhìn xung quanh, không biết lúc nào một cái lều nữa cũng được dựng lên, có lẽ bọn họ cũng đi dạ ngoại như hai người.

Ngửi thấy mùi thơm, Tố Tố bốc ngay một cái cánh gà cho vào trong miệng, nhưng chưa ăn được đã bị Sở Lăng Xuyên cướp đi, “Chú mèo ham ăn, còn chưa xong đâu đấy.”

Tố Tố không thể làm gì khác hơn là nuốt nước miếng một cái, tiếp tục chờ đợi, Sở Lăng Xuyên bảo cô lấy đồ ăn xếp ra rồi mới được ăn, cô vội vàng làm theo.

Nước, trái cây, đồ ăn vặt, sau khi cô xếp xong thì Sở Lăng Xuyên cũng mang thịt nướng lại, đôi mắt Tố Tố tỏa sáng, rốt cuộc thì cũng được ăn.

Không biết có phải do đi dã ngoại ở bên ngoài hau không, cô cảm thấy thịt nướng đặc biệt ngon, cô ăn rất nhiều cho đến khi no, sau đó mới dọn dẹp rồi cất vào cốp xe. Hai người ăn xong nằm cạnh nhau ngắm phong cảnh, Sở Lăng Xuyên không nói gì, xung quanh chỉ có tiếng của thiên nhiên.

Đã rất lâu rồi tâm tình Tố Tố mới tốt như vậy, cô nghiêng đầu, xa xa là là một số người theo chân bọn họ đến đây dã ngoại, cô đột nhiên giật mình, có chút hít thở không thông, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Đó là một nhà ba người, cách đó không xa có một đứa trẻ chừng ba bốn tuổi đang tập tễnh chạy, sau đó người cha nâng lên vai, còn người mẹ ngồi trên cỏ nhìn hai cha con. 

Mặc dù Tố Tố chỉ thấy bóng lưng, nhưng cô có thể tưởng tượng người mẹ kia nhất định vô cùng hạnh phúc.

Cô không che giấu được sự hâm mộ trong lòng, nhưng đan xen với nó là sự chua xót, cô nghĩ, nếu đứa trẻ thứ nhất của cô vẫn còn, bây giờ cô đã được làm mẹ, nếu đứa thứ hai… thì bây giờ cô cũng sắp được làm mẹ. … Cô càng nghĩ đến nước mắt càng rơi dữ dội hơn.

Sở Lăng Xuyên nhận ra Tố Tố có chút không thích hợp, anh xoay người thì cô vội vàng nghiêng mặt, hai tay anh bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã giàn dụa nước mắt của cô.

Nước mắt thấm vào lòng bàn tay anh khiến trái tim đau nhức, anh ngồi dậy, nhìn về phía xa, vừa vặn bắt gặp cảnh một nhà hạnh phúc, anh kéo cô dậy ôm chặt  vào lòng.

Anh biết Tố Tố nhìn thấy cảnh tượng ấy sẽ thương tâm, nhưng làm sao anh có thể không đau, nhưng anh vẫn cố gắng an ủi người phụ nữ trong ngực: “Bảo bối, đừng khóc nữa, cái gì qua rồi thì hãy cố quên đi.” [dienn"n"daan.lquydooon]

Khuôn mặt của cô vùi sâu vào vòm ngực của anh, cô vẫn nức nở khóc, nước mắt thấm ướt áo anh, tại sao, rõ ràng bọn họ yêu nhau như vậy lại đi đến bước đường này.


Qua một lúc lâu, rốt cuộc Tố Tố cũng ngừng khóc, thoát khỏi cái ôm của anh, ra bờ sông đi rửa mặt, sau đó ngồi thất thần nhìn nước chảy xuôi sông.

Sở Lăng Xuyên đứng ngay sau lưng cô một cách lặng lẽ, anh là đàn ông, có đau cũng phải cố mà nhịn, không thể động một chút là rơi lệ.

Anh muốn mang cô ra ngoài giải sầu, nhưng không nghĩ rằng vẫn làm cô khóc, hai người im lặng một lúc, anh không đành lòng nhìn cô như thế, bước đến, kép cô dậy, “Bảo bối, em có muốn vào trong rừng một chút không?”

Tố Tố không lên tiếng, mặc cho anh ôm cô vào trong rừng, hai người chỉ đi vài phút đã đến nơi, ở đây cỏ dại rậm rạp, trên đầu có nắng chiếu qua những khe hở của tán thông, sáng tối đan xen, vô cùng đẹp. 

Trên một tán cây không cao lắm, Sở Lăng Xuyên phát hiện có một tổ chim, anh nâng Tố Tố lên cao hơn rồi chỉ, “Bảo bối, tổ chim ở trên đấy, lên xem đi.”

“À?” Tố Tố sửng sốt, “Nhưng mà bắt tổ chim làm gì?”

“Vậy em đi xem một chút bên trong có chim non hay không?”

Tố Tố kinh hãi, cô sợ bị rơi xuống, hai tay nắm chặt một cành cây, run rẩy nói: “Em không với tới, anh thả em xuống đi.”

“Leo lên đi, chuẩn bị xong chưa?” Sở Lăng Xuyên lại nhấc Tố Tố lên cao hơn, Tố Tố chưa từng được trèo cây, cô dùng cả hai tay hai chân, trèo lên bằng bất cứ giá nào, chân cô đạp trên vai anh, cuối cùng cũng thành công ngồi trên một cành cây to, nội tâm kích động, khuôn mặt trở nên tươi tắn hơn rất nhiều, “Để em trèo lên.”

Sở Lăng Xuyên cười cười, anh ngồi khoanh chân ở dưới gốc, “Bảo bối, cảm giác ở trên cao như thế nào?”

Tố Tố nhìn về phía xa, cảm khái: “Ở đây nhìn được thật xa.” Sau đó cô cúi đầu nhìn anh: “Em cảm giác anh là người tí hon rồi.”

“Cái người này lại đổi phương pháp mắng chửi rồi đây.” Sở Lăng Xuyên hậm hực nói, Tố Tố không để ý đến anh, cô chăm chú nhìn vào tổ chim, nhíu mày, “A, sao trong tổ chim lại có một hộp sắt?”

“Không thể nào, An Nhược Tố, em đừng đùa.” Sở Lăng Xuyên muốn leo lên, Tố Tố bị dọa sợ mà hét ầm lên: “A, Sở Lăng Xuyên, anh đừng lên đây, anh mà lên thì cái cây này khẳng định là gãy mất, đừng lên!”

Sở Lăng Xuyên đành phải tạm thời lui ra, Tố Tố nhấc hộp sắt ra, nhưng cô phát hiện không thể mở được chiếc hộp này, “Ơ sao lại khóa lại, là người nào đó bỏ vào sao?”

Tố Tố nhìn vào cái hộp, chỉ thấy trên đó viết một dòng chữ, cô đọc lên: “Ai thấy hộp này thì chính là người có duyên, xin mang đi, bên trong chắc chắn có bí mật.”

“Ném xuống đây cho anh xem một chút.” Sở Lăng Xuyên hiếu kì, nóng nảy thúc giục, Tố Tố nghi ngờ nhìn anh, “Không phải trò này là do anh bày ra đó chứ?”

Sở Lăng Xuyên nghi hoặc: “Anh? Anh làm cái này để làm gì?” 

Tố Tố còn lâu mới bị anh lừa, “Có phải cái hộp này là anh để đây hay không? Nếu không phải tại sao anh vô duyên vô cớ dẫn em đến đây làm gì? Còn nhất định bảo em trèo cây trước, nói đi, mục đích của anh là gì?”


“Không liên quan đến anh, anh đưa em đến đây bởi vì…. anh mót quá rồi...” Sở Lăng Xuyên vừa dứt lời Tố Tố suýt chút nữa thì té từ trên cây xuống, người đàn ông này thật khiến người khác không còn lời nào để nói.

Sở Lăng Xuyên cười nói: “Bảo bối, ở phía trên trông cho anh đi.”

“Em không trông đấy!” Tố Tố muốn trèo xuống, nhưng cô phát hiện mình không xuống được, cô nóng nảy, “Sở Lăng Xuyên, anh...anh cho em xuống đi.”

Sở Lăng Xuyên vẫn thản nhiên ngồi dưới đất, “Em phát huy công phu trèo tường của mình mà xuống.”

Tố Tố thật muốn chửi thề, cô thử xuống, nhưng không dám, “Sở Lăng Xuyên, sao anh nhỏ mọn như vậy, anh cố ý lừa em lên đây có đúng không, bây giờ anh mặc kệ em để cười nhạo em có đúng hay không?”

“Em gọi một tiếng ông xã, anh sẽ đưa em xuống.” Sở Lăng Xuyên ở trong mắt Tố Tố vô cùng đáng đánh đòn, cô cắn răng nghiến lợi hét lên: “Anh đưng mơ!”

Sở Lăng Xuyên đá lông nheo, “Không gọi ông xã thì có thể khen anh.”

“Sở Lăng Xuyên, anh điên rồi, chị đây không cần anh, tự em nhảy cho anh xem.” Tố Tố nói xong thả lỏng tay, thả người nhảy xuống đất.

Sở Lăng Xuyên chạy lại đỡ lấy cô, Tố Tố đã nhắm mắt để nhảy xuống, anh ôm lấy Tố Tố, mặt tức giận hôn cô một cái, “Em thật là có can đảm, dám nhảy từ trên đó xuống.”

Tố Tố lườm anh, hừ lạnh một tiếng, bởi vì anh ở đây nên cô mới tự tin nhảy như vậy, cô tự tin anh sẽ đỡ được cô, cô đâu phải đồ ngốc mà tự đi làm khổ mình.

“Bà xã xuống thật dễ dàng, em ở đây chờ anh.” Anh nói xong thì chạy vào chỗ rừng cây rậm rạp gần đó, Tố Tố không biết nói gì, tựa vào thân cây chờ anh.

Đợi khoảng tầm hai phút thì di động có tin nhắn gửi đến, cô mở ra xem, không ngờ là Sở Lăng Xuyên, anh lại làm gì đây?

Cô mở ra xem: Bà xã, anh không có giấy, mau giúp anh.

Trời!

Tố Tố cười phá lên, cuối cùng là bất đắc dĩ, cô sờ trên người, mình cũng không mang theo giấy, làm thế nào bây giờ, cô là người tốt, tìm cho anh một chút.

Sở Lăng Xuyên đợi rất lâu mới thấy Tố Tố đến, nhưng cô lại ném cho anh vài hòn đá, anh nổi giận: “An Nhược Tố, em có ý gì?”

Tố Tố bịt mũi: “Đây là do không có giấy, anh dùng cái này cho tiện đi.”

Sở Lăng Xuyên tái mặt, mệt cô nghĩ ra, “Bà xã, cái này không dùng được, ngoan, giúp anh một lần.”

Tố Tố lại ném lá cây cho anh, khuôn mặt của Tố Tố lại càng đen hơn, “An Nhược Tố, chúng ta còn ở đây cả chiều, em định cứ để anh như vậy sao, em thật tốt.”

“A, để em tìm trong xe, đưa chìa khóa cho em.” Tố Tố nhận được chìa khóa từ Sở Lăng Xuyên, chạy ra khỏi rừng cây, đến bên cạnh xe lấy được giấy rồi nhưng lại phát hiện hai tay cô toàn là bùn đất, cô đến bờ sông rửa tay, đặt giấy vào trong ngực.

Tay rửa sạch rồi, cô đứng dậy để đi thì cuộn giấy hoa lệ rơi xuống nước, ướt hoàn toàn, cô có chút buồn bực, Sở Lăng Xuyên, ông trời cũng hại anh rồi, làm thế nào đây?

Tố Tố chạy lại xe tìm lần nữa nhưng không còn giấy, cô buồn bực nhìn xung quanh, thấy một nhà ba người kia, đành đánh liều đi mượn giấy của họ.


Cô mượn được giấy rồi nhưng trong lòng rất rối rắm, chỉ cần nghĩ đến mượn giấy cho anh đi vệ sinh thôi đã cảm thấy rất xấu hổ rồi, quả thật cô chỉ muốn mặc kệ để chỉnh chết anh.

Cô đến gần chỗ họ, người đàn ông ngồi trên tảng đá, còn người phụ nữ đang ôm đứa bé chơi đùa, đứa trẻ thấy cô đến còn vẫy tay cười, cô không nhịn được nói: “Thật đáng yêu, cháu mấy tuổi rồi?” /Truyện được đăng tại dđan leqydon/

Nó không trả lời cô mà giơ ba ngón tay lên trước mặt, Tố Tố trò chuyện cùng với cả mẹ của đứa bé, hơn nữa thấy bộ dáng dễ thương của nó nên hoàn toàn quên chuyện của Sở Lăng Xuyên.

“Lúc tôi đến còn thấy cả chồng cô đi cùng mà, bảo anh ấy đến đây chơi, có thể cùng nhau đánh bài nữa.”

“A!” Tố Tố vừa nghe thấy người phụ nữ hỏi thì giật mình, lúc này mới nhớ ra Sở Lăng Xuyên đang trong rừng đợi cô, “Tối quên mất, cô có thể cho tôi mượn chút giấy, anh ấy, anh ấy bị chảy máu mũi…, tôi,.... cái đó….”

Người phụ nữ nhìn Tố Tố ấp úng, nở nụ cười, đưa cuộn giấy cho cô, “Cầm đi mà dùng, một chút thế này làm gì mà có cho mượn hay không.”

“Cảm ơn.” Tố Tố đỏ mặt, hôn một cái lên má thằng bé rồi rời đi, cô nhanh chóng chạy về phía rừng cây, trong lòng oán thầm, Sở Lăng Xuyên, anh thật biết cách hành hạ người khác.

Cô đưa giấy cho anh rồi hai người mới trở về, anh ra bờ sông rửa tay, Tố Tố đi theo bên cạnh trừng anh, còn Sở Lăng Xuyên vẫn giữ nụ cười ngả ngớn, thậm chí còn lấy tay xoa mặt cô, Tố Tố đẩy ra, ánh mắt như nhìn thứ gì đó rất bẩn.

Sau đó hai người quay lại chỗ một nhà ba người kia, Sở Lăng Xuyên đánh bài cùng với họ, Tố Tố thì chơi đùa cùng đứa trẻ, lúc đầu cô rất ưu sầu, chỉ là không bao lâu tiểu tử đáng yêu này đã chiếm lấy hết sự chú ý của cô.

Trời dần dần tối, ba người kia phải trở về vì đứa bé đang còn nhỏ, cho nên không có ý định ở lại qua đêm ở chỗ này. sau khi cô và Sở Lăng Xuyên tiễn gia đình họ, nơi đây chỉ còn mình cô và anh.

Cơm tối là anh làm, trừ bếp nướng ra, anh còn lấy thêm một cái móc để được nồi, bên dưới đốt lửa nấu nước, pha mì ăn.

Cô phát hiện anh có rất nhiều đồ tốt nha.

Sau bữa cơm tối, màn đêm dần buông xuống, Tố Tố rất sợ, cô như cái đuôi bám theo anh thật chặt, bởi vì cô không dám ở một mình.

Trên bầu trời đêm có rất nhiều sao sáng, hi người ngồi trước lều, yên tĩnh nhìn bóng đêm xinh đẹp, giờ phút này họ cách xa tất cả ồn ào, nào nhiệt, núi sông dường như chỉ còn hai người, cảm giác tất cả đau buồn như đã quên hết.

Tố Tố đột nhiên cất tiếng, chỉ vào một vì sao hỏi: “Anh có biết chuyện xưa của sao băng không?”

“Cái gì?” Sở Lăng Xuyên hỏi lại, ngồi gần hơn, anh ôm cô vào lòng, cô cũng không tránh né, “Sao Tinh chính là một câu chuyện tình yêu, truyền thuyết kể rằng từng có một đôi tiên lữ phạm vào tội, bị đày xuống trần gian, mỗi người ở một phương trời, thiên thần phạt họ mãi mãi không được ở bên nhau, không được gặp nhau.

Nhưng cho dù thế, bọn họ vẫn yêu nhau như cũ, cô gái ngày nhớ đếm mong người đàn ông, lấy nước mắt rửa mặt, còn người đàn ông ngày nào cũng gọi tên một người con gái.

Một tiên tử thấy họ đáng thương, nên lén nói cho hai người biết một lúc nào đó sẽ xuất hiện dải ngân hà xuất hiện, hai người cùng cầu nguyện thì bọn họ sẽ có thể được ở bên nhau mãi.

Cho nên, mỗi người đều đi tìm dải ngân hà ấy, khi hai người tìm được nhau mái tóc đều đã thành màu hoa râm.

Bọn họ ôm chặt nhau, hai người hôn nhau thật sâu, một khắc kia, kì tích xảy ra, hai người hóa thành một vệt ánh sáng bay về phía bầu trời, biến thành ánh sao không xa không rời, người ta gọi là song yêu, đây chính là câu chuyện xưa của song yêu.”

Tố Tố vừa mới kể xong thì đột nhiên cô kích động kêu lên: “Sao băng! Sao băng!” Cô vừa gọi vừa vỗ vai anh, nhìn những ngồi sao băng từ từ vụt qua, “Sở Lăng Xuyên nhìn kìa, sao băng đó.”

Sao băng đến đúng vào lúc này sao, Sở Lăng Xuyên cúi đầu hôn lên môi Tố Tố, cô muốn tránh ra nhưng anh vẫn giữ chặt gáy cô, một tay ôm lấy eo cô, nụ hôn dần sâu hơn, khi cô ngừng phản kháng, anh lập tức đẩy cô ngả xuống lều, quấn lấy nhau….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui