Cô Dâu Của Thiếu Gia

Đúng, không sai!
Lại là một buổi hôn lễ.
Nhưng mà, vì dự phòng cô dâu sẽ lại chạy trốn lần nữa, lần này, trải qua sự đồng ý của các trưởng bối, đã quyết định để cho chú rể đi theo cô dâu từ đầu tới cuối, liên tục đến khi nghi lễ công chứng kết thúc mới thôi.
Lúc này, ngoài cửa bắt đầu truyền đến tiếng nhạc, chứng tỏ nghi thức cũng đã sắp bắt đầu rồi. Lệ Du Tư mỉm cười nhìn cô dâu của mình, dáng vẻ giống như có lời muốn nói.
"Anh Tư, rốt cuộc là anh muốn nói cho em biết cái gì?" Dù gì cũng đã ở chung với nhau quanh năm, Phó Sồ Nhi cho dù không thể đoán được suy nghĩ trong lòng Lệ Du Tư, thì cũng có thể biết sơ sơ một hai điều.
Anh mỉm cười nhún vai một cái: "Không có gì, anh chỉ muốn nói cho em biết, nếu như em lại quyết định muốn chạy trốn trong hôn lễ một lần nữa, thì xin hãy báo trước cho anh biết một tiếng."
"Tại sao?" Cô kinh ngạc.

"Để cho anh cũng có thể cùng bỏ chạy theo em." Anh nhướng mày cười nheo mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kinh ngạc của cô: "Mùi vị một mình bị bỏ lại trong hôn lễ không dễ chịu chút nào."
"Ừ. . . . . ." Sau khi lặng lẽ trả lời xong, Phó Sồ Nhi thình lình bật cười một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy biểu tình vui mừng: "Anh Tư, đã bao lâu rồi chúng ta không đi ăn chợ đêm?"
"Năm năm lẻ ba tháng lẻ tám ngày."
Khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm xinh đẹp lại càng kinh ngạc hơn: "Anh nhớ rất kỹ, anh Tư, anh biết không? Hôm nay một chút em cũng không muốn ăn bữa tiệc lớn, lại càng không muốn bị người ta thưởng thúc giống như xiếc thú ở trên tiệc cưới."
"Trong lòng anh rất cảm thông." Anh gật đầu mỉm cười than thở.
"Thật ra thì, em tương đối muốn ăn món đá bào."
"Thuận tiện ăn hoa đậu luôn sao?"
Cô lắc đầu: "Không, muốn ăn cái đó phải bỏ thêm rất nhiều nước đá."
"Em không sợ đau đầu, không sợ anh sẽ mắng em sao?" Anh không nhịn được mỉm cười nhéo cái mũi nhỏ đang hất lên của cô một cái.
"Không đâu, anh Tư sẽ giúp em rót nước, sẽ cho em uống thuốc." Cô hùng hồn nói lý, dáng vẻ quả đúng là không biết sợ gì cả.
"Còn em thì sẽ nằm trên giường cười rất vui vẻ, cảm thấy mình vĩ đại giống như anh hùng đồ long, có phải không?" Anh xấu xa giễu cợt cô.
Cô cong môi hồng nhỏ nhắn, giận! "Rốt cuộc thì anh có muốn hay không?"
"Em cứ nói đi?" Anh nhướng mày mỉm cười nhìn cô.

Lúc này, Hạ Tiểu Tụ đảm nhiệm vị trí tiếp đãi kiêm phù dâu gõ cửa ló đầu vào: "Hai vị cô dâu chú rể, đã đến giờ rồi! Hãy mau chóng đi ra một chút!"
"Chúng tôi biết rồi." Lệ Du Tư ôn văn lễ độ mỉm cười gật đầu, trong nụ cười lộ ra một tia quỷ dị, thình lình hỏi lại: "Xin hỏi một chút, cô có biết. . . . . ."
"Không thấy nữa? !"
"Đúng vậy! Chú rể và cô dâu đều không thấy!"
Xảy ra chuyện như vậy, khiến cho tất cả những người đã trù họa cho buổi hôn lễ này đều ngạc nhiên, bọn họ đã chuẩn bị chu đáo không để cho cô dâu chạy trốn, không ngờ, bây giờ ngay cả chú rể cũng không thấy!
"Tiểu Tụ, cô là người cuối cùng nhìn thấy hai người bọn họ, lúc đó bọn họ có bất kỳ điểm gì bất thường không?" Sắc mặt Phó Thiểu Kỳ trở nên nghiêm túc, cực kỳ nghiêm cẩn hỏi Tiểu Tụ.
"Không có!" Hạ Tiểu Tụ vội vàng lắc đầu phủ nhận mình có liên quan tới chuyện này, nhưng mà, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện rất không bình thường, cho nên hét to một tiếng: "Tôi nhớ ra rồi! Bọn họ đã hỏi tôi, trong chợ đêm có chỗ nào bán nước đá bào ngon. . . . . ."
Nói đến một chữ cuối cùng, âm lượng của cô quả thật không khác gì tiếng muỗi kêu. Không, phải, chứ? ! Sự kiện chú rể và cô dâu cùng nhau đào hôn, thật sự liên quan tới cô sao?

"Cái cửa hàng kia ở chỗ nào?" Một câu nói của Phó Thiểu Kỳ thình lình bay tới từ nơi xa xôi.
"Họ Phó kia, anh muốn làm gì?" Cô bị anh làm cho hồ đồ rồi.
"Ăn rất ngon, phải không?"
"Ừ." Hạ Tiểu Tụ ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại nghi ngờ hỏi: "Cuối cùng thì anh muốn làm cái gì?"
"Chúng ta cũng đi ăn đi!" Phó Thiểu Kỳ kéo tay của cô, sải bước đi ra ngoài: "Tôi thật sự không muốn phải quay lại nói cho tất cả tân khách biết, buổi hôn lễ này chú rể và cô dâu chỉ vì ‘ hai chén nước đá bào ’ mà vứt bỏ bọn họ, cho nên, chúng ta cũng đi ăn một chén đi!"
Chuyện này. . . . . . Lời này là sao? Hạ Tiểu Tụ ở sau lưng anh trừng lớn hai mắt, bị sự phát triển của tình huống chuẩn bị cuối cùng làm cho luống cuống tay chân, nhưng mà, thôi đi! Công phu làm món nước đá bào của ông chủ cửa hàng kia đúng là ăn rất ngon, rất lâu rồi không được ăn, thật sự là cũng rất hoài niệm . . . . . .
- Hết trọn bộ -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui