Cô Dâu Của Diêm Vương


Là sinh viên ngành truyền thông, tôi từng đọc được mấy tin tức thế này trên báo, nhưng đây là lần đầu tiên tôi trải qua.

Bánh xe container bên kia đường trật ra, bay thẳng qua dãy phân cách và đang lăn lông lốc tới đây.

Tôi hốt hoảng la lên rồi lao tới Tống Thanh Vy, bánh xe lớn nện thẳng vào lưng người phụ nữ trung niên, bà ta bị đập mạnh ngã lăn ra đường.

Tôi và Tống Thanh Vy thoáng nhìn nhau, thật là thân phật hiển linh, ông trời cũng không đành lòng nhìn cảnh này sao? Trọng lượng và kình lực của bánh xe kinh người, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chắc rằng chẳng ai tin một chiếc bánh xe có thế đập người té xỉu như thế.

Tôi giật mình nhìn thấy nhân trên tay lóe sáng.

Mọi người xung quanh vội vã gọi điện thoại, tôi nhanh chóng kéo Tống Thanh Vy ra khỏi đám đông.

Lòng tôi hỗn loạn, người khác nghĩ rằng đây là chuyện ngoài ý muốn nhưng tôi thì không ——vừa rồi chiếc nhẫn chợt lóe đỏ, là do gã chồng quỷ làm sao? Tại sao lại trùng hợp như thế, có xe container chạy qua, bánh xe lật ra, rồi nện trúng người phụ nữ đang giương nanh múa vuốt.

"Ý, Lăng Lan, đây là gì vậy?"
Tống Thanh Vy nhìn thấy thẻ ngọc trên cổ của tôi.

"Là...!
đồ trang sức mà thôi."
Tôi nói dối.

Ở trường học tôi không có nhiều bạn, chỉ hợp cạ với mỗi Tống Thanh Vy, nếu để cô ấy biết cả nhà tôi làm bạn với ma quỷ thì chắc chắn sẽ dọa sợ cô ấy.

"Ừm?"

Cô ấy sờ thẻ ngọc để nhìn rõ hơn, nhăn mày nói: “Đế Quân Xích gì nhỉ? À, không đúng, phải đọc thế này: Đế Quân...!
Xích Thiên?” Cả người tôi chấn kinh, Bạch Vô Thường từng nói tôi không biết tốt xấu, còn nhấn mạnh câu "Đế Quân của chúng tôi không phải người có kiên nhẫn”, Đế Quân ấy là gã chồng quỷ kia à? "Sao cậu đọc được những chữ này?"
Tôi truy vấn.

"Bố của tớ là nhà thư pháp dân gian, đang dạy thư pháp hệ chuyên sâu ở đại học."
Tống Thanh Vy hơi đắc ý nói: "Trên đời này không có kiểu chữ gì mà tớ không đọc được cả"Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Đế Quân Xích Thiên, Đế Quân Xích Thiên, hình như tôi đã từng thấy mấy chữ này ở đâu rồi.

Lúc tôi trở về cửa hàng, anh hai đang đôi co với một người đàn ông, tôi nhìn thấy ông ta ôm một gói đồ bọc bằng giấy dầu đặt trên quầy, ông ta cứ đấy tới, bắt buộc anh hai phải nhận lấy.

"Đã nói tôi không nhận mấy thứ đồ nát này mà!"
Anh hai không dằn được quát lên.

“Cậu, sao cậu lại không nhận? Ba của cậu đặt mua từ tôi, từ sáng sớm tôi đã đi từ quê lên, giờ tại sao cậu lại không nhận chớ?” Người đàn ông nói một tràng tiếng địa phương.

Hai người họ đang không ngừng đôi co, tôi nhìn thấy một góc lộ ra từ giấy dầu, bên trong là đôi giày nữ được thêu tỉ mỉ, họa theo long kim phượng, điểm xuyến mấy hạt ngọc trai.

Vừa nhìn đã biết món này có thâm niên cao, chỉ có thợ tay nghề lâu năm mới tạo ra phục sức hoa mỹ tỉnh xảo như thế.

Nhưng không hiểu tại sao tôi lại thấy chán ghét, giống như lần trước bố tôi lấy chiếc váy cưới đỏ thâm ra vậy, chúng hôi mùi bụi mốc.

Nhớ lại trên người bố tôi có mặt quý màu đỏ máu, chắc chắn mấy món váy cưới, giày thêu này do mặt quỷ chiếm thân thể của bố mà đặt mua.

“Bố tôi về quê rồi, mấy người đợi ông quay về đi."
Anh hai đẩy ông ta, cố sức đuổi ông ta ra ngoài.

"Bố về quê tìm ông nội à?"
Tôi hỏi.

"Ừ, anh nói để anh đưa bố về nhưng bố lo cho em nên bảo anh ở lại trông cửa hàng, sẵn chăm sóc em luôn, haiz, em mau đi nấu cơm đi Lăng Lan."
..

Hừm, rốt cuộc là ai chăm sóc ai đây! Lúc tôi xắn tay áo nấu cơm, anh hai đến cửa phòng bếp hít hà nói: "Thơm quá đi, đáng tiếc rằng gã chồng quỷ của em không có lộc ăn."
"Đừng ở đây phá em, anh đi gọi về nhà hỏi bố đã đến nơi chưa."
Hiện tại giao thông thuận tiện, xe buýt đi đường cao tốc nên chỉ ba tiếng đã tới nơi, sau đó bắt thêm xe ô tô về nhà mất thêm bốn, năm tiếng nữa.

Lúc tôi bưng thức ăn lên, anh hai cầm điện thoại đi loanh quanh trong nhà.

"Đệt!"
Anh ấy đột nhiên mắng một câu.

Tôi giật mình, hỏi vội: "Sao vậy?” "Không liên lạc được với bố, anh gọi về nhà thì mọi người nói bố chưa trở về!"
Anh hai cắn răng gọi thêm lần nữa.


Điện thoại bên kia luôn đổ chuông nhưng không ai bắt máy.

Mặc dù bố tôi tính hơi trẻ con nhưng đó giờ không lấy tính mạng ra đùa giỡn.

"Ting."
Điện thoại của tôi vang lên tiếng tin nhắn từ Zalo.

Tôi lấy ra xem, là tin nhắn của bố tôi! Bố phát định vị cho tôi.

Anh hai lập tức gọi điện cho bố, tôi cũng nhủ thầm bố đang ở đâu, mau nghe máy đi.

Nhưng bố không nghe máy.

Tôi và anh hai đều hiểu rằng đã xảy ra chuyện, anh hai vội mặc áo khoác, vào phòng lấy thêm chiếc balo rồi chạy đi.

"Em đi nữa!"
Tôi đuổi theo anh hai vào nhà xe, không đợi anh ấy phản đối liền nhảy lên ghế lái phụ.

"Bố biết anh dẫn em theo chắc chắn sẽ mắng anh!"
Anh hai nóng nảy khởi động xe.

"Em ở nhà lo lắng chết mất, để em đi theo anh đi."
Tôi thắt dây an toàn, cánh tay hơi run lên.

Anh hai không nói thêm, nhấn mạnh chân ga lao đến nơi bố tôi phát định vị.

Vị trí kia năm ngoài cao tốc lân cận hơn trăm cây số, nơi đó ngược hướng với đường về quê, tại sao bố tôi lại đến đó?! "Anh hai, em nghỉ là..."
Da đầu tôi run lên: "Có phải bố bị mặt quỷ khống chế rồi không? Bình thường chúng ta không thấy nhưng mặt quỷ đó luôn xuất hiện trên lưng của bố —— "
"Đừng sợ, bố sẽ có cách đối phó, chúng ta tới gần đó rồi hẵng nói."
Hơn một trăm cây số, trong tình huống anh hai không thèm để ý cảnh sát tuýt còi bắn tốc độ nên nhanh chóng tới nơi, ở đó rải rác đầy linh kiện, xa xa có một chiếc xe buýt nát thành đống sắt vụn.


Cảnh sát bảo vệ hiện trường thấy chúng tôi liền nói: "Gia quyến đúng không? Nạn nhân được đưa đến bệnh viện gần nhất, mau đến đó xem."
Anh ta chỉ một hướng, nói chúng tôi đổ hết cao tốc phía trước, chạy theo chỉ dẫn của anh ta, chúng tôi đã đến một bệnh viện thị trấn.

Bệnh viện vừa nhỏ vừa cũ bấy giờ tràn ngập người, một người y tá bận đến quýnh quáng đầu óc, nói chuyện với ai cũng rống to.

"Xin hỏi ——"
Tôi vừa mở miệng.

Cô ta quát: "Trọng thương ở lầu hai, vết thương nhẹ ngồi ở sảnh lớn, chết thì ở nhà xác dưới lâu! Tự tìm đi!"
Thấy cô ta bận rộn như thế, tôi và anh hai thoáng nhìn nhau rồi tự chia nhau đi tìm.

Tôi tìm một vòng ở sảnh lớn cho người bị thương nhẹ nhưng không thấy bố, tôi không tuyệt vọng mà tìm từng phòng một nhưng đều không thấy.

Anh hai từ lầu hai đi xuống, vẻ mặt u ám: "Không có."
Y tá kia quát: Không có thì thử tìm dưới lầu đi! Hai chúng tôi không tình nguyện đi đến cầu thang, cầu thang thông đến tầng hầm vừa tối tăm vừa cũ kỹ, tôi thực sự không muốn xuống đó.

Tôi sợ hãi khi nhìn thấy bố tôi ở dưới đó.

Anh hai học ngành y, vào kho đông lạnh nhìn thi thể thành thói quen, anh ấy vỗ nhẹ vai tôi: "Sợ thì đứng đợi ở đây, anh xuống nhìn thử."
Tôi gật đầu, anh ấy lập tức đi xuống, tôi nghe thấy tiếng anh nói chuyện với ai đó, trong lòng hơi nhẹ nhõm.

Bất thình lình có người vỗ mạnh vai tôi, tôi quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ trung niên, bà ta hỏi: "Là Mộ Lăng Lan à”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui