CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Còn chưa tới giờ tan tầm Lăng Duy Khiết đã rời đi trước, tới nhà hàng đã hẹn từ trước. Vốn tưởng rằng La Tiêu Phụng cũng sẽ ở đó, không ngờ lại chỉ có mình La Mị Quỳnh.

“Anh Lăng, mời ngồi, tôi có mấy câu hỏi muốn hỏi anh.” Không ngờ lần này La Mị Quỳnh lại khách khí như thế.

Nhìn vẻ mặt của bà ta, Lăng Duy Khiết cũng thoáng hiểu được. Xem ra bà ta không chỉ bàn chuyện cưới xin mà chắc là muốn hỏi chuyện liên quan tới Khanh Khanh.

Lăng Duy Khiết lạnh lùng nói: “Nói đi, tối nay tôi còn bận việc, hãy nắm bà.”

“Thật ra tôi về nước, không chỉ bàn về chuyện cưới xin của Phụng Nhi, mà còn về chuyện lần trước anh đã nói trong điện thoại.”

La Mị Quỳnh hắng giọng, nói với vẻ nghiêm túc.

Lăng Duy Khiết còn chưa quên, “Tôi không nhớ rõ lần trước có gì đáng để nói cả. Nếu tôi nhớ không lầm thì bà La đã từng nói là hoàn toàn chưa từng có đứa con nào khác.”

“Anh Lăng, rất xin lỗi, mặc dù tôi đã có Tiêu Phụng trước khi kết hôn với ông nhà tôi rồi, nhưng còn có một số chuyện tôi chưa từng nói với ông ấy. Thật ra thì Tiêu Phụng hẳn là còn có một người chị. Khi đó tôi còn trẻ, xao động, làm việc không suy nghĩ, từng phạm chút lỗi lầm…”

Nếu là trước kia thì Lăng Duy Khiết nhất định sẽ rất thích nghe. Nhưng giờ kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi, anh ta hoàn toàn không còn hứng thú nào nữa. Chỉ cần Khanh Khanh không có quan hệ máu mủ với mình là đủ rồi, những thứ khác Lăng Duy Khiết không hứng thú.

Nếu có thể lựa chọn thì anh không hy vọng biết Khanh Khanh là con gái của La Mị Quỳnh.

“Chẳng lẽ anh Lăng hỏi tôi chuyện đó là vì con gái tôi…”


“Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.” Lăng Duy Khiết hơi mất kiên nhẫn, nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của La Mị Quỳnh, anh càng thấy ghê tởm hơn. Không biết năm đó cha mình coi trọng bà ta điểm nào nữa.

“Ờ… Thế… Anh có yêu Tiêu Phụng nhà tôi không?” La Mị Quỳnh hơi lúng túng, thế mới nói.

“Không yêu.” Lăng Duy Khiết nói dứt khoát.

La Mị Quỳnh ngây người nhìn Lăng Duy Khiết một lúc rồi khẽ thở dài: “Thế anh có biết Tiêu Phụng nhà tôi rất yêu anh không?”

“Đó là chuyện của cô ta. Chẳng lẽ mỗi cô gái yêu tôi, tôi đều phải cưới hết à?” Lăng Duy Khiết ngẩng đầu nói.

Lăng Duy Khiết còn tưởng rằng làm thế có thể xua đuổi mẹ con La Mị Quỳnh, nhưng không ngờ La Mị Quỳnh lại nói một đoạn khiến anh ta vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.

“Nói cũng đúng, tuy rằng nói là gả cho người yêu mình thì sẽ hạnh phúc hơn, nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì gả cho người mình yêu, có lẽ sẽ càng hạnh phúc hơn nữa. Nếu gả cho người không yêu mình, ngủ trên cùng một chiếc giường cũng sẽ cảm thấy là cực hình. Cho nên nếu hai người thật sự muốn kết hôn, tôi sẽ không can ngăn. Nhưng dù sao thì chúng ta vẫn là người Trung Quốc, cho nên lễ cưới phải tổ chức theo phong tục Trung Quốc.”

“Ý bà là, chỉ cần tôi chịu cưới La Tiêu Phụng thì tôi có thích cô ta hay không đều không quan trọng à?” Vẻ mặt Lăng Duy Khiết bình tĩnh. Suy nghĩ của người phụ nữ này khiến Lăng Duy Khiết càng phẫn nộ hơn. Năm đó bà ta ôm suy nghĩ này để chen chân vào hôn nhân của bố mẹ mình à? Cho dù đuổi mẹ đi, hại chết người cũng không sao cả à?

“Tiêu Phụng thật sự rất yêu anh. Bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng thấy con bé đau lòng vì người đàn ông nào đến vậy. Nhất là khoảng thời gian nó về nước Mỹ… Anh đừng nhìn con bé có vẻ rất sáng sủa, nhưng là vì chuyện tình cảm, nó đã tự sát mấy lần rồi. May mà chúng tôi phát hiện kịp thời, không thì… Cho nên nếu anh thật sự muốn cưới con bé, cho dù không yêu nó, cũng xin anh đừng làm nó tổn thương. Tôi thua thiệt nó rất nhiều, nó sinh ra đã không có cha, bôn ba khắp nơi với tôi, mãi cho tới khi tôi gặp ông xã bây giờ, chúng tôi mới coi như yên ổn…”

Lăng Duy Khiết khó tin nói: “Bà lại muốn gả con gái cho một người đàn ông không yêu cô ta à? Bà không sợ cô ta không hạnh phúc sao?”

“Con cái đều có phúc của con cái. Nếu nó thích, khăng khăng đòi gả cho anh, thế thì chúng tôi làm cha mẹ cũng đành phải chiều nó.” La Mị Quỳnh nói với vẻ hiền hòa.


Nhìn bà ta yêu thương La Tiêu Phụng như thế, lại nghĩ tới chuyện bà ta vứt bỏ Khanh Khanh, lửa giận trong lòng Lăng Duy Khiết nhanh chóng dấy lên.

Đều là do bà ta sinh ra, khác biệt lại lớn như thế. Tuy rằng Khanh Khanh có một gia đình đầy đủ, nhưng bà mẹ của Thẩm Hạo Trự… Có lẽ cũng vì thế nên Khanh Khanh mới muốn tìm bố mẹ ruột của mình.

Người đàn bà này thật là đáng giận. Vào lúc này, ngọn lửa báo thù trong Lăng Duy Khiết lại dấy lên hừng hực. Anh không chỉ muốn báo thù thay mình mà còn vì Khanh Khanh nữa. Nếu họ đã tự đưa lên cửa thì anh tác thành cho tâm tư của hai mẹ con họ vậy.

“Thế ý bà là muốn gả con gái bà cho tôi?” Lăng Duy Khiết cười khẩy. Loại mẹ này, trên đời này đúng là hiếm thấy. Anh đã biểu hiện rõ ràng như thế rồi mà còn muốn gả con gái lại đây.

“Không, tôi chỉ nói nếu Tiêu Phụng khăng khăng đòi gả cho anh thì tôi sẽ không phản đối thôi. Tuy rằng ngoại hình và gia cảnh của anh đều rất tốt, nhưng chưa chắc đã là một người đàn ông tốt. Nếu cho tôi lựa chọn thì tôi sẽ không đồng ý, cho nên…” La Mị Quỳnh bất mãn nhìn Lăng Duy Khiết, nhíu mày nói: “Nếu được thì tôi mong anh có thể từ chối con gái tôi mà không gây tổn thương cho nó.”

Nếu không phải con gái liều chết cũng đòi gả cho Lăng Duy Khiết thì bà ta sẽ không bao giờ đồng ý.

Bà ta biết tính cách ngang bướng của con gái mình. Nếu không đồng ý thì chắc chắn nó sẽ tự sát. Cho nên cách tốt nhất là Lăng Duy Khiết từ chối. Đương nhiên, cách từ chối cũng phải làm cho con gái mình có thể tiếp thụ được, nếu không thì anh ta chính là hung thủ giết người.

“Bà kỳ quặc thật đấy. Vừa rồi còn nhờ tôi cưới con gái bà, giờ lại muốn tôi từ chối. Bà nói cho rõ ràng đi, thời gian của tôi đây rất quý giá đấy.” Tuy rằng Lăng Duy Khiết đã có ý tưởng, nhưng giờ anh muốn người đàn bà này phải van nài mình cưới La Tiêu Phụng. Khiến bà ta bắt đầu đau khổ từ giờ phút này đi.

La Mị Quỳnh vừa hé miệng, điện thoại lại reo lên. Lăng Duy Khiết vừa thấy biểu cảm của bà ta thì không cần đoán cũng biết là La Tiêu Phụng. Nói thật, anh ta còn mong chờ bước tiếp theo của bà ta sẽ là gì.




“Mẹ biết rồi, con cũng đến đây đi.” Lúc nói chuyện điện thoại, La Mị Quỳnh nhìn Lăng Duy Khiết thở dài rồi nói.

Lăng Duy Khiết gọi nhân viên phục vụ tới: “Phiền anh thanh toán giúp tôi một chút.”

“Anh muốn đi à?” La Mị Quỳnh vừa gọi điện thoại xong, nghe thấy Lăng Duy Khiết muốn tính tiền, không khỏi sốt ruột.

“Tôi đã nói rồi, tôi còn có việc khác, đi trước.” Lăng Duy Khiết đã có ý tưởng rồi, nhất định người đàn bà này sẽ van xin mình. Nếu La Tiêu Phụng thật sự đáng sợ như lời bà ta thì chắc chắn bà ta sẽ làm thế.

Cứ vậy thì kế hoạch trả thù này sẽ càng thú vị hơn. Năm đó bà ta hại chết mẹ mình, giờ dùng mạng của con gái bà ta để đền lại đi. Đương nhiên, thế còn chưa đủ, còn phải bồi thường cả gia đình của bà ta nữa.

“Có thể chờ chút được không? Tiêu Phụng sắp tới rồi, chí ít, anh cũng phải từ chối ngay trước mặt nó mới được.” La Mị Quỳnh đứng dậy muốn ngăn Lăng Duy Khiết lại.

“Đây chính là bà nói đấy nhé. Sau này xin bà hãy trông coi con gái mình cho thật tốt, đừng khiến cô ta đến gây rối tôi nữa.” Lăng Duy Khiết cười nhếch mép, nụ cười trông như quỷ sa tăng đoạt mạng người.

La Mị Quỳnh ngơ ngác nhìn Lăng Duy Khiết, dường như nhớ tới điều gì đó, giọng nói run rẩy: “Xin hỏi, bố… Bố anh là… Có phải tên là Lăng…”

“Xin lỗi, bố mẹ tôi đều khuất cả rồi.” Lăng Duy Khiết biết bà ta muốn hỏi gì nên ngắt lời bà ta ngay lập tức.

Trước khi vạch ra kế hoạch này, anh sợ nhất chính là điểm này. Nếu La Mị Quỳnh biết mình là ai thì kế hoạch này không thể tiến hành được.

Năm năm trước khi bố vừa qua đời, công ty chỉ còn lại một cái xác rỗng. Trong lúc bố đang nằm viện, Hồ Tiêu Lương đã bày mưu cuỗm sạch tiền mặt trong công ty, hơn nữa còn để lại một đống rối beng. Nhân viên bỏ chạy tứ tán, còn lại không được mấy người.

Trước kia công ty tên là Hoa Mị. Sau khi tiếp nhận, anh đã sửa tên công ty thành Lăng Vân. Cũng chính vì thế nên La Mị Quỳnh mới không liên tưởng tới chuyện đó. Nhưng chỉ cần nói ra tên bố thì bà ta chắc chắn sẽ biết. Cho nên bây giờ dù thế nào đi nữa Lăng Duy Khiết cũng sẽ không cho bà ta biết được.

“Vậy à? Thế nếu Tiêu Phụng gả vào nhà Anh thì chắc sẽ không bị bố mẹ chồng bắt nạt.” La Mị Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chứa ý cười, khẽ lẩm bẩm.


Lăng Duy Khiết nhìn đồng hồ, kéo cửa đi ra ngoài. Không ngờ cửa vừa mở ra, một thân thể mềm mại nhào vào lòng anh.

Anh lập tức đẩy ra rồi lạnh lùng nói: “La Tiêu Phụng, cô đã đủ chưa hả?”

“Khiết, lần trước ở Los Angeles anh nói thế là để đối phó với em à?” Cảm nhận được sự lạnh lùng của Lăng Duy Khiết, sắc mặt La Tiêu Phụng đen sì, nức nở nói.

“Cũng không hoàn toàn, chỉ là lúc đó khác bây giờ. Thôi, tôi còn có việc, đi trước đây.” Lăng Duy Khiết đi vòng qua La Tiêu Phụng, vừa bước chân ra thì eo đã bị một đôi tay mềm mại ôm lấy.

“Đừng đi mà, tổng giám đốc, anh vẫn luôn đã nói là làm. Anh đã nói là sẽ cưới em, anh không thể nuốt lời đâu, không thể, em đã nói với bạn bè rồi…” Lăng Duy Khiết muốn gỡ tay cô ta ra bỗng khựng lại. Hình như kế hoạch này càng thú vị hơn thì phải.

Thấy Lăng Duy Khiết không nói gì, La Tiêu Phụng lại khóc lên: “Là vì cô ta à? Chẳng lẽ cô ta tốt hơn em?”

“Nếu tôi đã hứa với cô thì tôi chắc chắn sẽ làm được. Cô chọn ngày đi.” Sự nhẫn nại của Lăng Duy Khiết đã đến cực hạn, bỏ tay cô ta ra, nói bằng giọng rất khó xử.

“Khiết, anh đồng ý rồi à? Anh thật sự đồng ý cưới em à?” La Tiêu Phụng kinh ngạc, sau đó vui sướng, đôi tay vừa bị Lăng Duy Khiết đẩy ra lại dính lên.

Thấy dáng vẻ mất hết liêm sỉ này của con gái, La Mị Quỳnh tức giận đến mức siết chặt hai tay, chỉ hận không thể đóng gói con gái lại rồi mang về nước Mỹ. Nhưng đã từng trải qua con gái tự sát mấy lần, cuối cùng bà ta vẫn thả lỏng hai tay, chỉ buồn bực quát lên: “Tiêu Phụng, con ra dáng cho mẹ xem nào. Con làm thế khiến mẹ cảm thấy rất mất mặt! Chẳng lẽ đàn ông trên thế giới này đều chết hết rồi hay sao? Làm gì mà phải bám lấy người ta thế?”

“Mẹ, không phải mẹ đã từng nói với con là gặp được người mình thích thì nhất định phải dũng cảm theo đuổi à? Mẹ còn nói năm xưa mẹ không có dũng khí nên mới…”

“La Tiêu Phụng, mày câm miệng cho tao! Nếu mày thật sự muốn gả thì mẹ không can ngăn mày, nhưng mày cũng thấy rồi đấy, người đàn ông này, người đàn ông này hoàn toàn không thích mày một chút nảo cả! Mày nhìn dáng vẻ như đang bố thí của hắn kìa, mắt mày mù rồi hả?” La Mị Quỳnh vốn cho rằng con gái mình và Lăng Duy Khiết là cấp trên cấp dưới, chắc hai người là lâu ngày nên yêu nhau, hơn nữa hai lần trước Lăng Duy Khiết biểu hiện còn đáng khen thưởng, tạm chấp nhận được. Nhưng hôm nay trông dáng vẻ của anh ta không có chút tình nghĩ nào, chỉ còn lại lạnh như băng.

Không ngờ La Tiêu Phụng lại vẫn say mê kéo tay Lăng Duy Khiết, nói bằng giọng ngọt ngào: “Anh ấy không thích con cũng không sao, chỉ cần con yêu anh ấy là được. Có thể gả cho người mình yêu mới là hạnh phúc nhất. Con không muốn giống mẹ gả cho người đàn ông mà mình không thích đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui