CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Buổi tối, Lăng Duy Khiết gặp người phụ trách của công ty đối tác, cô Katie, sau đó lại đi tới Sí Duyên.

“Khiết, cậu còn uống à? Không sợ say rượu rồi lỡ mồm hả?” Hạ Dụng thấy Lăng Duy Khiết lại đến uống rượu, không khỏi trêu chọc anh.

“Tôi đã ở địa ngục rồi, còn gì mà phải sợ nữa chứ?” Lăng Duy Khiết cười cay đắng. Tệ hại nhất cũng không thể tệ hơn được nữa, anh còn gì mà phải sợ chứ?

“Hai người thật sự quyết định chia tay rồi à? Thế đứa trẻ phải làm sao đây?” Nhìn vẻ mặt của Lăng Duy Khiết, Hạ Dụng không khỏi thương tiếc, lấy ly rượu của Lăng Duy Khiết rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

“Phá chứ sao. Có lẽ đó chính là trò đùa của ông trời.” Lăng Duy Khiết chỉ cần nghĩ tới chuyện sắp mất đi đứa con, sắp mất đi Khanh Khanh, anh chỉ hận không thể giết chết kẻ đã đùa bỡn anh.

Hạ Dụng nghe thấy muốn phá thai, không khỏi trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới run giọng nói: “Có cần nghiêm trọng đến thế không? Nói thế nào thì đứa trẻ đều vô tội mà. Hai người đã nghĩ kỹ chưa? Khanh Khanh đồng ý không?”

“Chuyện này không phải là tôi có thể suy xét được. Khanh Khanh… Khanh Khanh rất có thể là… Là em gái của tôi.” Lăng Duy Khiết nói rồi ngửa đầu đổ rượu vào miệng.

“Gì cơ? Khiết, cậu đùa thế hơi quá trớn đấy. Sao có thể được chứ? Cậu họ Lăng, cô ấy họ Thẩm, huống chi nơi sinh của hai người cũng khác nhau. Khiết…” Hạ Dụng nghe vậy suýt nữa thì té ngã, nhìn anh như thể đang nhìn kẻ điên.

“Tôi thật sự mong rằng đây chỉ là trò đùa, ít nhất bây giờ tôi không cần phải đau khổ như vậy. Một tuần trước, Thẩm Hạo Trự nói với tôi rằng mẹ của Khanh Khanh chính là La Mị Quỳnh. Hơn nữa…”

“La Mị Quỳnh? Cậu nói là kẻ thù của cậu á?” Hạ Dụng trợn mắt há mồm. Nếu đây là truyện cười thì phải nói rằng sức tưởng tượng của người nghĩ ra câu truyện cười này quá con mẹ nó phong phú rồi.

“Tôi hỏi chú Phúc rồi. Trước khi ba tôi và mẹ tôi kết hôn, La Mị Quỳnh đã ở bên cạnh bố. Cho nên Khanh Khanh thật sự có thể là…”

Hạ Dụng nghe mà cảm thấy đau thay Lăng Duy Khiết. Nhưng khi nghe thấy chữ ‘có thể’ thì anh lại giống như là nhìn thấy tia hy vọng vậy, vội kêu lên: “Chờ đã! Ý cậu là còn chưa chắc chắn đúng không?


Lăng Duy Khiết nói bằng giọng rầu rĩ: “Chú Phúc nói không biết. Vốn dĩ tôi và Khanh Khanh đến Los Angeles tìm La Mị Quỳnh, nhưng chồng bà ta có mặt ở đó, La Tiêu Phụng cũng thế. Bà ta phủ nhận trực tiếp luôn.”

Hạ Dụng nghe vậy không khỏi trợn trắng mắt. Chỉ vì chuyện còn chưa chắc chắn kia mà biến mình thành thể thống này, xem ra thật sự là chuyện không liên quan tới mình, liên quan tới mình thì rối beng lên ngay.

“Nói cách khác, bây giờ cậu còn chưa chắc chắn?”

“Nhưng xem tình hình thì chắc ăn tới tám chín mươi phần trăm rồi. Nếu là thật thì tôi không biết phải làm thế nào để Khanh Khanh phá cái thai, làm thế nào để ly hôn nữa.” Lăng Duy Khiết đặt bình rượu xuống, nói như đang khóc.

Hạ Dụng nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói: “Thật ra thì cũng chẳng có gì to tát cả. Nếu cậu thật sự rất yêu rất yêu vợ mình, cùng lắm là hai người không sinh con thôi. Chỉ cần cậu không nói với cô ấy thì hai người còn có thể làm vợ chồng cả đời.”

Lăng Duy Khiết hung hăng trừng Hạ Dụng: “Nói vậy, cậu cho rằng Khanh Khanh sẽ vẫn ở bên cạnh tôi à? Nếu làm vậy thì cho dù cô ấy không biết, cô ấy cũng sẽ hận tôi chết mất.”

Hạ Dụng không sợ hắn, lại bất chấp nói: “Ừm… Nói có lý, nhưng nếu cậu không bận tâm tới chuyện có người nối dõi hay không thì anh có thể lặng lẽ đi triệt sản, sau đó nghĩ cách chế tạo ra chút tai nạn khiến đứa trẻ bị phá thai tự nhiên. Ở hiện đại này thì chuyện đó rất dễ. Nếu thật sự thích trẻ con thì đến lúc đó nhận nuôi một đứa cũng được mà. Ngoài kia có rất nhiều trẻ em cần giúp đỡ đấy.”

Hạ Dụng ra vẻ như không thấy sắc mặt Lăng Duy Khiết thay đổi, còn nói hăng say, thế nên Lăng Duy Khiết đứng dậy quát: “Hạ Dụng, cậu nói đủ chưa?”

“Thật mà, cậu có thể… Rồi rồi, tôi không nói nữa.” Hạ Dụng thấy Lăng Duy Khiết nâng nắm đấm lên, vội xua tay ngậm miệng.

“Có lẽ đó cũng là một cách. Cùng lắm thì chúng tôi rời khỏi nơi này, đến sống ở nơi không ai quen biết chúng tôi.” Lăng Duy Khiết đi đến cửa sổ, mở ra, dõi mắt nhìn ra xa nói.

“Khiết, so với việc ở đây mà xoắn xuýt thì không bằng dẫn Khanh Khanh đi xét nghiệm ADN, vậy thì muộn phiền nào cũng được giải quyết.” Lần này Hạ Dụng đích thân bưng rượu đưa cho Lăng Duy Khiết.

“Xét nghiệm ADN? Khanh Khanh sẽ không đồng ý đâu.” Lăng Duy Khiết giật mình, sau đó xua tay thở dài.


“Khiết, cậu ngốc thật đấy. Cậu đừng nói với cô ấy là được. Lúc cô ấy đi khám thai, cậu đi theo rồi lặng lẽ làm là được mà.” Hạ Dụng vỗ vai Lăng Duy Khiết, không ngờ hiện giờ phản ứng của anh lại ì ạch như thế.

“Xem ra cũng chỉ còn cách này thôi.” Lăng Duy Khiết gật đầu. So với việc đau khổ vì không biết đáp án thì biết được đáp án, bất kể có phải hay không, ít nhất cũng có thể biết bước tiếp theo phải làm gì.

“Thế tối nay còn nhậu nữa không?” Hạ Dụng nói rồi lại lấy một bình rượu đưa cho Lăng Duy Khiết.

“Không nhậu. Tôi về trước đây, ngày mai đưa vợ đi khám thai.” Trên mặt Lăng Duy Khiết cuối cùng cũng có ý cười.

Hạ Dụng lập tức nói: “Tôi gọi người đưa cậu về.”

“Cảm ơn.” Lăng Duy Khiết gật đầu, nói với vẻ cảm kích.

“Anh em với nhau nói thế thì khách sáo quá. Trước khi về nhớ tỉnh rượu trước đấy.”

Lúc Lăng Duy Khiết trở lại nhà cũ, tiếng chuông đêm khuya vừa kết thúc. Khanh Khanh đã sớm ngủ say sưa. Lúc vào phòng, anh vô tình nhìn thấy máy tính của Khanh Khanh không tắt, bỗng xúc động muốn mở ra nhìn xem một chút.

Tay anh đụng vào máy tính, chỉ cần chạm một chút thì có thể thấy Khanh Khanh đã làm những gì trước khi đi ngủ. Sau vài giây chần chờ, không ngờ anh lại đóng máy tính lại.

Thật ra anh có thể đoán được, ở Los Angeles hôm đó, Khanh Khanh đã muốn gọi điện thoại đến Italia. Nếu thật sự có liên lạc với ai đó thì chắc là nhà thiết kế người Italia.

Bất kể thế nào thì nửa năm qua, Khanh Khanh vẫn ở Trung Quốc. Nếu giữa họ thật sự có tình cảm thì chắc chắn không thể không liên lạc với nhau trong thời gian dài như vậy được. Cho nên trong giây phút cuối cùng, Lăng Duy Khiết đã đóng máy tính lại.


Giữa vợ chồng phải tin tưởng nhau, đây là lời anh đã từng nói với Khanh Khanh. Hiện giờ, anh phải làm được trước, nếu không thì đâu có tư cách nói câu đó.

Lúc Lăng Duy Khiết lên giường ôm Khanh Khanh, cô bỗng tỉnh lại, mở đôi mắt ngái ngủ ra, thấy Lăng Duy Khiết thì không nói chuyện mà xê dịch thân thể, vùi vào lòng Lăng Duy Khiết.

Hôm nay ngủ một mình hơi lạnh, mở điều hỏa lại không thoải mái cho lắm, có lò sưởi hình người như vậy mới là tốt nhất.

“Vợ, em tỉnh chưa?” Lăng Duy Khiết không ngủ được, thấy Khanh Khanh cựa mình bèn hỏi.

“Ừm, mấy giờ rồi?” Khanh Khanh vốn cũng chưa hoàn toàn tỉnh dậy, nhưng nghe thấy giọng nói của Lăng Duy Khiết, cô vẫn cố gắng mở mí mắt.

“Đã là một giờ sáng rồi. Em ngủ đi, ngài mai anh cùng đi bệnh viện với em.” Nói xong câu này, Lăng Duy Khiết cảm thấy sung sướng hơn nhiều.

Lời nói của Lăng Duy Khiết khiến Khanh Khanh bừng tỉnh. Cô ngồi dậy, cả kinh nói: “Anh muốn cùng em đến bệnh viện à? Chẳng lẽ…”

“Làm chồng thì vốn nên đưa vợ đi khám thai. Không chỉ là mai, sau này anh đều sẽ đưa em đi khám thai.” Lăng Duy Khiết biết Khanh Khanh hiểu nhầm nên vội giải thích.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh đến bệnh viện. Theo quy định thì phải xếp hàng, nhưng quy tắc cũng không phải dành cho tất cả mọi người.

“Khiết, bệnh viện mà em đến lần trước không phải là bệnh viện này mà?” Nhìn bốn chữ lớn ‘Bệnh viện Dương Quang’, Khanh Khanh vội xua tay nói.

“Bệnh viện này khá tốt, đây chính là bệnh viện tốt nhất Thượng Hải đấy, hơn nữa còn là nhà Hạ Dụng mở. Trang thiết bị chữa bệnh cùng với đội ngũ nhân viên y tế đều là đứng đầu.” Lăng Duy Khiết nói bằng giọng đương nhiên.

Đi bệnh viện khác thì phải xếp hàng. Nhưng ở đây, chỉ cần một cú điện thoại của Hạ Dụng, bác sĩ tốt nhất khoa phụ sản sẽ chờ sẵn sàng.

“Vậy à? Nhưng giờ còn chưa tới giờ làm việc mà.” Nghe nói là nhà Hạ Dụng mở, Khanh Khanh không do dự nữa. Bệnh viện thì đương nhiên là có người quen mới tốt.

“Em đừng lo lắng, đã gọi điện nói thu xếp xong từ lâu rồi. Bác sĩ đã chờ sẵn rồi, chúng ta chỉ cần đi vào là được.” Lăng Duy Khiết đỡ Khanh Khanh xuống xe nói.


Tất cả mọi chuyện, Hạ Dụng đã dặn dò từ trước rồi. Lăng Duy Khiết chỉ cần tranh thủ thời gian đi lấy hàng mẫu là OK. Đến lúc đó còn không cần tới lấy kết quả, trực tiếp một cú điện thoại là biết ngay.

Quá trình khám thai của Khanh Khanh đều bình thường, hơn nữa cũng rất nhanh. Hơn tám giờ đã khám xong. Buổi sáng Khanh Khanh nhịn ăn tới, giờ đã khám xong rồi, đương nhiên là dẫn Khanh Khanh đi ăn bữa sáng.

Bởi vì khẩu vị của Khanh Khanh không tốt lắm nên Lăng Duy Khiết dẫn cô đi ăn sáng ở một quán ăn kiểu Quảng Đông, khá là dịu nhẹ, lại đủ dinh dưỡng, có vẻ phù hợp với phụ nữ mang thai như Khanh Khanh.

“Khiết, lát nữa anh đi làm đi. Em muốn đi dạo trung tâm thương mại, xem thử đồ dùng của trẻ sơ sinh.” Lúc ăn cơm, Khanh Khanh nói với Lăng Duy Khiết.

Tối qua cô mới biết hai đứa trẻ đã tự đi đến Thượng Hải. May mà họ cầm giấy tờ của James, không thì ngay cả khách sạn cũng không thể bước chân vào. Dù thế nào đi nữa thì hôm nay cô cũng phải đi thăm con.

Hơn nữa cô rất lo vì bọn nhỏ ở tại khách sạn. Nhưng giờ đã thế này, cô cũng không dám nói cho Lăng Duy Khiết biết.

“Anh đi cùng với em. Một mình em…”

“Anh đã không đi làm rất nhiều ngày rồi, sợ là không có ông chủ nào vớ vẩn hơn anh đâu. Bây giờ em chỉ là ăn không ngon miệng tôi, những thứ khác cũng giống như người bình thường. Cùng lắm lát nữa em gọi chú Phúc tới đón em.” Khanh Khanh hứa với Lăng Duy Khiết.

“Không được, một mình em anh vẫn không yên lòng.” Lăng Duy Khiết vẫn không đồng ý.

“Chồng à, em chỉ muốn đi dạo một mình thôi mà. Mấy ngày nay bị anh nhốt trong nhà, cảm giác khó thở lắm. Huống hồ giấy tờ của em đều nằm trong tay anh, cho dù em muốn đi thì cũng không đi được mà. Chồng à…” Thấy Lăng Duy Khiết không đồng ý, Khanh Khanh dùng sự quyến rũ của phụ nữ, tựa đầu vào vai Lăng Duy Khiết làm nũng.

“Thế à? Vậy để anh gọi điện cho chú Phúc trước. Chờ chú ấy tới rồi anh mới yên lòng được.” Lăng Duy Khiết rất ít khi thấy Khanh Khanh mềm dịu như vậy, nhất thời mềm lòng đồng ý.

Khanh Khanh thầm vui vẻ, nhưng nếu có chú Phúc bên cạnh thì cô cũng không thể thăm con được. Cô lập tức nói: “Hay là thế này, lát nữa anh đưa em đến trung tâm thương mại, đến lúc đó bảo chú Phúc đi thẳng tới trung tâm thương mại chờ em được không?”

“Vậy cũng được. Thế thì em phải ăn no cái đã, đi dạo rất tốn sức lực đấy.” Lăng Duy Khiết ráng đồng ý. Ở trong trung tâm thương mại chắc là sẽ không có nguy hiểm nào đâu. Huống hồ chú Phúc tới đó chắc cũng sẽ không lâu lắm.

Ăn bữa sáng xong, Khanh Khanh còn gọi nhân viên gói rất nhiều điểm tâm, nói là lát nữa đi dạo có đói bụng thì ăn, thực tế là biết hai đứa trẻ còn đang ngủ nướng, chuẩn bị sẵn cho chúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui