Tuy đứng ở ngoài nghe cả nửa ngày thì cũng đoán ra được đầu mối, nhưng bây giờ nghe họ bảo thế thì Hạ Dụng vẫn cảm thấy buồn cười: “Bé trai, bé gái? Tổng giám đốc Lăng, phó giám đốc Đoan Mộc, hai người đều là đàn ông trưởng thành rồi, sao lại ở đây tranh chấp đến đỏ mặt tía tai vì vấn đề này chứ?”
“Tranh chấp đỏ mặt tía tai thế này là do Khiết động kinh. Chẳng qua là vợ mới mang thai mà anh ta cứ như con gái bảo bối của mình đã gọi tiếng bố ơi rồi ấy. Anh nhìn cái khuôn mặt đần đần này đi.” Đoan Minh Dũng vừa nghe xong thì cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vì thế trừng mắt nói Lăng Duy Khiết.
“A… Khiết, tôi đã nói gì ấy nhỉ, thế mà cậu không tin.” Hạ Dụng nghe thế cũng vui theo. Ngày đó anh ta nhắc Lăng Duy Khiết mà anh còn không tin, lần này quả nhiên là có rồi. Đúng là tin tốt mà, đứa bé này đến thật sự đúng lúc quá, nó có thể xoa dịu tình cảm của hai người.
“Tôi cũng mới biết cách đây không lâu, nhưng mà Khanh Khanh hình như không vui lắm.” Lăng Duy Khiết gác chân lên bàn làm việc, nhớ đến biểu cảm khi trở về của Khanh Khanh thì lông mày dần nhíu lại.
“Mang thai mà không vui à? Đại ca, có phải chị dâu không giống như muốn có con phải không?” Đoan Minh Dũng vừa nghe thế xong thì phỏng đoán hỏi.
“Khiết, các cậu cãi nhau chưa làm lành sao?” Hạ Dụng cũng chen vào.
“Chưa nữa, sáng nay… Thôi quên đi, con gái mà, đúng là không thể hiểu nỗi. Nhưng thế nào đi nữa thì cũng đã có con rồi, cô ấy không đến nỗi sẽ đòi ly hôn chứ?” Nhớ đến chuyện sáng sớm nay, Khanh Khanh nói muốn ly hôn thì Lăng Duy Khiết bỗng thấy bất an.
“Ly hôn? Sao các cậu lại làm nghiêm trọng đến thế chứ? Phụ nữ đang mang thai thì cảm xúc không ổn định như người thường đâu, cậu phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn nữa. Còn nữa, không được làm những chuyện không nên làm, vào lúc này thì vợ con mới là quan trọng nhất.” Hạ Dụng ra hiệu ngầm.
“Nếu tôi biết cô ấy mang thai thì tôi đã không nói cho cô ấy biết mọi chuyện rồi. Cũng sẽ không làm ầm ĩ với cô ấy như vậy.” Sắc mặt của Lăng Duy Khiết khẽ biếm hồng, lúng túng nói.
Đoan Minh Dũng lắc đầu không ngừng, biểu hiện như thể trẻ con không dạy được: “Lão đại này, coi như anh chưa từng ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo đi rồi chứ. Phụ nữ hay thích dỗ dành mà, sao anh lại làm ầm lên với chị dâu chứ? Thế lúc trước gặp lại chị dâu có nhận lỗi chưa?”
“Lúc tôi đến bệnh viện thì thấy cô ấy đứng trước cổng rồi. Tôi tưởng là cố ý, lúc đó trong lòng còn thấy bực, sau đó biết cô ấy mang thai thì lại quá kinh ngạc nên không nói lời nào cả, sau đấy…” Lăng Duy Khiết nói đoạn thì sắc mặt bỗng thay đổi, bất an bảo: “Cậu nói xem có khi nào Khanh Khanh giận tôi không?”
“Có.”
“Chắc chắn có.”
Đoan Minh Dũng cùng Hạ Dụng đồng thanh nói.
“Cậu mau về xem đi, tôi có thể chắc chắn vẻ mặt lúc đó của cậu sẽ khiến người ta tổn thương lắm, mau về đi.” Hạ Dụng bất đắc dĩ lắc đầu. Về mặt tình cảm, Lăng Duy Khiết cũng thật là tên ngốc mà, EQ với IQ vốn không thể so với nhau được mà. EQ của tổng giám đốc Lăng chắc chắn là âm một trăm.
“Chuyện này không sao đâu đúng chứ? Tối nay tôi về xin lỗi thì cũng thế thôi.” Bị anh em nói như thế thì Lăng Duy Khiết thấy hơi xấu hổ. Huống hồ lúc trước thái độ của anh rất tồi, giờ mà trở về thì chắc chắn Khanh Khanh sẽ không vui, không chừng còn mượn cớ này hành tội mình.
Hạ Dụng lắc đầu rồi khuyên nhủ: “Không giống nhau đâu, bây giờ cậu trở về nói tiếng xin lỗi, dỗ dành một chút thì đảm bảo không có chuyện gì. Nhưng tối mới về thì lại là chuyện khác.”
“Đúng vậy đó, lão đại, cho dù bây giờ anh không về thì ít nhất cũng gọi một cuộc đi chứ.” Đoan Minh Dũng cũng khuyên nhủ theo.
“Giữa vợ chồng chắc không có nhiều chuyện như vậy đâu, tối rồi tôi nói.” Lăng Duy Khiết đỏ mặt bướng bỉnh nói.
“Đúng là ngang như cu, em bấm số giúp anh cho.” Đoan Minh Dũng nói xong rồi cầm lấy điện thoại trên bàn mà bấm số.
Đầu tiên là gọi đến điện thoại bàn ở nhà Lăng Duy Khiết, điện thoại vang lên rất lâu mà chẳng ai bắt máy. Sau đó lại bấm số của Khanh Khanh, thế mà lại tắt nguồn.
Hạ Dụng thấy sắc mặt của Lăng Duy Khiết càng ngày càng khó coi thì lập tức chủ động bấm số nhà của Lăng Duy Khiết, nói: “Chắc do Khanh Khanh biết số nên không bắt máy đấy, không thì lấy điện thoại tôi gọi thử.”
Nhưng vẫn không có ai nhận điện thoại cả, Hạ Dụng rút điện thoại lại rồi khuyên Lăng Duy Khiết: “Xem ra lần này Khanh Khanh giận không ít đâu, hay là giờ cậu về đi.”
“Khanh Khanh không dễ giận như vậy đâu, có phải là…”
Không đợi Đoan Minh Dũng nói xong thì Lăng Duy Khiết đã cầm chìa khóa lập tức chạy ra ngoài.
“Á…” Tiếng thét chói tai của Lý Trình ở ngoài phòng Tổng giám đốc vang lên, thì ra Lăng Duy Khiết lại đụng trúng cậu ta. Hơn nữa lần này là ba cốc cà phê nóng, có thể tưởng tượng được lần này không nhập viện thì không được rồi.
“Đoan Minh Dũng, Khiết làm sao thế?” Hạ Dụng nhìn Lý Trình ngã sấp trên mặt đất mà buồn bực nói.
Cho dù Khiết có vội đi về thì cũng không gấp đến thế được.
“Chắc là đột nhiên khai sáng, hoặc là…” Đoan Minh Dũng nhún nhún vai, tỏ vẻ sao tôi biết.
Hạ Dụng thở dài bảo: “Hy vọng không có chuyện gì.”
Nghe được câu này của Hạ Dụng thì hình như Đoan Minh Dũng đã nhớ ra được điều gì đó, lập tức kêu lên đầy kinh hãi rồi chạy thẳng ra ngoài: “Trời ạ, không phải là…”
“Đoan Minh Dũng, xảy ra chuyện gì thế?” Hạ Dụng vội chạy ra, may là thang máy còn chưa đến, không thì e là đã không đuổi kịp rồi.
“Có thể chị dâu lại bỏ nhà ra đi, lần trước tắt máy như thế thì chính là vậy đấy. Chúng ta có cần đến đó xem thử không?” Đoan Minh Dũng cả kinh nói.
Thì ra anh ta nhớ đến lần trước khi Khanh Khanh bỏ đi thì điện thoại tắt nguồn, điện thoại trong nhà không ai bắt, đều giống như tình cảnh hôm nay vậy.
“Không nghiêm trọng đến thế chứ?” Hạ Dụng còn đang sững sờ thì Đoan Minh Dũng đã vào thang máy rồi.
“Chúng ta cứ đến xem thử đi. Với EQ của Khiết thì cho dù Khanh Khanh chưa đi thì chưa chắc gì anh ta đã dỗ được.” Đoan Minh Dũng đẩy mạnh Hạ Dụng vào trong tháng máy.
Hai người đi thẳng đến nhà của Lăng Duy Khiết, đi được nửa đường thì thấy Lăng Duy Khiết điện đến.
“Đoan Minh Dũng, Khanh Khanh không ở đây. Cậu đến sân bay đi, tôi sẽ chặn trên đường, nếu cô ấy ở sân bay thật thì cậu nhất định phải cản lại giúp tôi đấy.” Lăng Duy Khiết vừa giận vừa gấp.
Đúng là Khanh Khanh không ở nhà, hơn nữa còn đặt lên trên bàn tờ giấy chứng nhận ly hôn đã ký sẵn lên, cô lại muốn bỏ chạy. Cô gái ngốc này, lần này bắt được về rồi thì anh chắc chắn sẽ cho cô một trận cho chừa.
“Biết rồi, Khiết anh bình tĩnh lại đi. Em với Hạ Dụng đến sân bay đây, anh phải chú ý an toàn đấy.” Đoan Minh Dũng nhắc nhở Lăng Duy Khiết, chỉ sợ anh quýnh quáng tăng nhanh tốc độ.
Sau khi Hạ Dụng biết thì cũng vội vàng tăng tốc chạy về phía sân bay: “Đoan Mộc, cậu đúng là thần bói đấy. Nếu lần này để Khanh Khanh đi mất thì không chừng Khiết sẽ buồn đến chết đấy chứ.”
“Hạ Dụng, anh nói xem sao phụ nữ lại phiền phức thế chứ, cứ hở một chút là bỏ nhà ra đi. Nếu phụ nữ nào cũng thế thì tôi thà độc thân còn hơn.” Đoan Minh Dũng thở dài bảo.
“Cũng không phải phụ nữ nào cũng vậy đâu, có điều so với mấy cô một khóc hai nháo ba treo cổ thì Khanh Khanh thân thiện hơn nhiều. Huống hồ chuyện lần này tôi dám khẳng định rằng là lỗi của Khiết.” Hạ Dụng biết một chút chuyện liền nói giúp Khanh Khanh.
Đoan Minh Dũng lắc đầu, anh ta vẫn đứng ở lập trường của Lăng Duy Khiết: “Ôi, mong là tới kịp, đây là lần đầu tôi thấy Khiết để tâm đến một cô gái như vậy đấy. Năm đó với Hồ Tiêu Lương thì anh ta cũng không căng thẳng như thế. Đáng tiếc là Thẩm Khanh Khanh lại không biết.”
Hạ Dụng lại có cảm giác như hiểu được: “Cái này phải nói sao đây? Hai người này về mặt tình cảm hình như cùng có chút chậm chạp, hơn nữa phương diện câu thông lẫn nhau cũng có vấn đề. Còn Khiết thì cứng rắn, gặp trắc trở là chuyện sớm hay muộn thôi, chuyện này sớm phát hiện ra trở ngại thì tốt hơn là phát hiện muộn đấy.”
Đoan Minh Dũng gật đầu, nghĩ đến sự chờ đợi đứa con của Lăng Duy Khiết thì thở dài nói: “Nói cũng đúng, song chuyện Khanh Khanh mang thai là điều tốt.”
Tuy Hạ Dụng với Đoan Minh Dũng đến sân bay sớm hơn Lăng Duy Khiết một bước, thế nhưng bọn họ tra khắp tất cả các chuyến bay thì không thấy Khanh Khanh đi đâu cả, hơn nữa trên sân bay cũng không có ai.
Lăng Duy Khiết không yên lòng, chỉ một mực đứng đợi ở sân bay, nhưng đợi đến tối rồi mà Khanh Khanh cũng không xuất hiện ở sân bay. Đoan Minh Dũng cùng Hạ Dụng khuyên anh nên trở về đi.
“Khiết, hay là chúng ta trở về thôi, có lẽ Khanh Khanh chỉ đi đâu đó thôi?”
“Không phải thế đâu, cô ấy chắc chắn là bỏ đi rồi. Cô ấy còn đặt đơn ly hôn lên bàn nữa, chắc chắn là bỏ đi rồi.” Lăng Duy Khiết lắc đầu, ngay lúc anh thấy được tờ đơn ly hôn thì suýt nữa đã ngất lịm. Sáng sớm anh còn cảnh cáo cô sẽ không ly hôn, đến trưa cô đã vứt đơn ly hôn lại trong nhà, đây rốt cuộc là vì sao chứ?
Giờ cũng đã có thai rồi, lẽ nào, cô muốn tự nuôi con lớn sao? Lẽ nào cô không biết con lớn lên phải cần có bố sao? Lẽ nào…
“Này Khiết, cậu chắc chắn Khanh Khanh không ở nhà sao?” Đoan Minh Dũng nhìn Lăng Duy Khiết, cứ có cảm giác anh đã bỏ quên thứ gì đó
“Đơn ly hôn để lên bàn thì rất nhiên là đi rồi. Nếu không cô ấy sẽ không làm như vậy đâu, chẳng lẽ là do mấy tấm ảnh chụp kia?” Lăng Duy Khiết rất muốn bình tĩnh, nhưng bình tĩnh không nổi.
“Ảnh chụp gì?”
“Khiết, vậy có chắc chắn Khanh Khanh không ở nhà không? Hành lý của cô ấy có mang đi không?” Hạ Dụng cùng Đoan Minh Dũng giúp anh phân tích.
Lăng Duy Khiết sững sờ một lúc rồi ra sức nhớ lại, nhưng lúc thấy đơn ly hôn thì đầu anh đã trống rỗng, cái gì cũng không nhớ được. Nào còn quan tâm xem Khanh Khanh có ở nhà hay không, càng không để ý cô có đem đồ của mình đi đâu không nữa.
“Chuyện này, tôi không thấy, nhưng điện thoại của cô ấy tắt máy, nếu như không phải muốn đi thì cô ấy sẽ không tắt điện thoại đâu.”
Hạ Dụng lắc đầu, kẻ trong cuộc thì u mê, cho đến tận bây giờ anh ta còn chưa thấy Lăng Duy Khiết bất thường như thế bao giờ. “Đấy chỉ là suy đoán của cậu thôi, chúng ta trước hết cứ trở về xem xem. Ở sân bay này thì tôi đã liên lạc với bạn tôi rồi, có tin tức gì về Thẩm Khanh Khanh thì cậu ta sẽ báo cho chúng ta biết.”
Để tránh Lăng Duy Khiết lái xe phân tâm nên xe Đoan Minh Dũng chở ba người. Lúc cả ba chạy về nhà Lăng Duy Khiết thì đã là tối khuya. Mở cửa, Lăng Duy Khiết chạy thẳng lên trên lầu, mà Hạ Dụng thì ở lại nhìn tủ giày.
Bên trong không có giày nữ, nhìn qua thì hình như Khanh Khanh đúng là đã đi thật.
“Không có, Khanh Khanh không có ở nhà. Cô ấy đi thật rồi, tôi xem tủ quần áo thì đồ của cô ấy đã biến đâu hết, đi thật rồi?” Lăng Duy Khiết chạy xuống dưới lầu, hồn bay phách lạc nói.
“Anh cũng đừng gấp gáp quá, chắc là Khanh Khanh về nhà mẹ đẻ thôi?” Đoan Minh Dũng nói xong còn chủ động giúp Lăng Duy Khiết gọi đến nhà họ Thẩm. Nhưng Khanh Khanh không có về nhà.
Lần này thì tốt rồi, chẳng những không có tin tức của Khanh Khanh mà còn khiến người nhà họ Thẩm nghi ngờ thêm.
“Khiết, cậu đừng có vội, vội cũng không phải biện pháp. Có lẽ cô ấy muốn yên tĩnh một chút nên ra ngoài đi đâu đó?” Hạ Dụng cũng đau cả đầu, ở phương diện này thì họ không có kinh nghiệm, vẫn không biết Khanh Khanh đi đâu cả.
“Có thể là Khanh Khanh nghĩ rằng anh không muốn đứa con cho nên…” Đoan Minh Dũng vốn muốn nói rằng có phải Khanh Khanh đến bệnh viện hay không, nhưng nhìn ánh mắt Lăng Duy Khiết trợn đỏ cả lên nhìn mình thì không dám nói tiếp.
“Đoan Minh Dũng, cậu đừng có nói bậy, chúng ta cứ chờ một chút. Có khi nào khuya rồi cô ấy sẽ mở máy chăng? Nếu không… cũng có thể gọi điện cho anh của cô ấy, không phải anh ta cũng ở chỗ này sao? Không chừng cô ấy đi tìm anh mình?” Hạ Dụng cùng Đoan Minh Dũng chủ ý muốn an ủi Lăng Duy Khiết, nhưng lời nói ra lại khiến Lăng Duy Khiết càng thêm lo lắng, càng thêm điên cuồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...