“Ly... ly hôn? Khanh Khanh, đây thật là quyết định của em sao?” Lăng Duy Khiết không ngờ Khanh Khanh lại dễ dàng nói ra hai chữ ly hôn như vậy.
Khanh Khanh lấy hết can đảm, nghiêm túc nói với Lăng Duy Khiết: “Phải, hôn nhân của chúng ta vốn chính là... một sai lầm. Lần này em về nước chủ yếu là muốn sửa chữa sai lầm ấy.”
“Thật ư? Vậy vì sao em không nói ngay từ đầu?” Lăng Duy Khiết mặt mày tái xanh, anh vốn muốn Khanh Khanh ghen nhưng không ngờ cô lại đề xuất ly hôn.
“Thật xin lỗi, hôm nay em sẽ đến văn phòng luật sư xin tư vấn thử xem, thủ tục sẽ rất đơn giản. Ngày mai...”
“Thẩm Khanh Khanh, anh sẽ không ly hôn, nếu là vì La Tiêu Phụng, em cứ nói ra hết đi, thế nhưng ly hôn thìtuyệt đối không thể!” Lăng Duy Khiết mặt mày xanh mét, giận dữ hét lên.
Mặc kệ sắc mặt Lăng Duy Khiết khó coi thế nào, Khanh Khanh cũng không nhìn đến nữa, cô vẫn luôn cúi đầu: “Anh nghĩ kĩ lại xem, cho cả hai bên một không gian riêng, như vậy cô La cũng không phải chịu thiệt nữa.”
“Thẩm Khanh Khanh, em nói thật cho anh nghe, là vì La Tiêu Phụng sao?” Lăng Duy Khiết giận dữ, bước lên ép Khanh Khanh phải ngẩng đầu.
“Đây chỉ là một phần nguyên nhân, chúng ta hiểu về nhau quá ít, có quá nhiều... Đau quá...” Khanh Khanh muốn trốn tránh ánh mắt dữ dội của Lăng Duy Khiết. Thế nhưng, anh lại càng siết chặt tay, không cho Khanh Khanh giãy ra, cũng vì vậy mà bất cẩn dùng sức quá mạnh, làm đau Khanh Khanh.
Nghe thấy Khanh Khanh kêu đau, Lăng Duy Khiết lập tức buông lỏng tay ra. Anh đưa lưng về phía Khanh Khanh, tức giận nói: “Thẩm Khanh Khanh, em nghe cho kĩ đây, anh sẽ không ly hôn. Anh cũng đã nói với em, giữa anh và La Tiêu Phụng không có gì cả. Chỉ cần hai tháng, hai tháng sau, anh sẽ để cho cô ta vĩnh viễn cút khỏi tầm mắt của anh.”
Khanh Khanh sửng sốt một chút, nhìn sắc mặt của Lăng Duy Khiết. Anh và La Tiêu Phụng dường như không giống tình nhân, trái lại còn có vẻ hận thấu xương, lẽ nào cô có hiểu lầm gì trong chuyện này sao?
“Khiết, anh... rốt cuộc quan hệ giữa anh và La Tiêu Phụng là gì?” Khanh Khanh dè dặt hỏi, cô cảm thấy cần phải biết rõ ràng, trước nay cô dường như đều là suy đoán.
Lăng Duy Khiết quyết định nói thật với Khanh Khanh, tránh cho cô suy đoán lung tung, càng không muốn vì một ả đàn bà không xứng đáng mà ảnh hưởng đến hôn nhân của bọn họ: “Anh... Khanh Khanh, anh vẫn chưa từng kể về chuyện gia đình mình. Lúc anh còn rất nhỏ, tình cảm của bố mẹ anh xảy ra chút ít vấn đề, mẹ bỏ nhà đi, sau đó lại gặp bất trắc, hết thảy điều này đều là vì một ả đàn bà.”
“Kẻ thứ ba?” Khanh Khanh kinh ngạc, khẽ lẩm bẩm nói, thế nhưng lại không rõ chuyện này có liên quan gì đến La Tiêu Phụng. La Tiêu Phụng thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi, không thể nào là kẻ thứ ba xưa kia được, lẽ nào...
“Phải, người phụ nữ đó từng là trợ lý của bố anh, mà La Tiêu Phụng chính là con gái của bà ta. Chuyện này anh cũng mới biết cách đây không lâu, bằng không thì cô ta đã vào công ty thời gian dài như vậy, không thể nào còn trụ đến bây giờ được. Khanh Khanh, bây giờ em đã hiểu chưa? Sở dĩ anh hẹn với cô ta chỉ là một phần trong kế hoạch của anh, anh muốn ả đàn bà kia phải trả giá đắt.” Dứt lời, Lăng Duy Khiết mới xoay người lại.
“Kế hoạch, anh... anh muốn lợi dụng La Tiêu Phụng để trả thù mẹ cô ta sao?” Khanh Khanh ngạc nhiên, nhưng cũng đã hiểu ra.
“Phải, anh biết làm như vậy có phần không được quang minh lỗi lạc. Thế nhưng đối phó với loại đàn bà này chỉ có phương pháp ấy mới có thể làm cho bà ta biết cái gì là đau khổ. Loại người này hoàn toàn không có tư cách được hạnh phúc.”
Từ trong giọng nói của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh có thể cảm nhận được đau đớn và thù hận của anh. Lẽ nào ở những năm gần đây, chuyện khi còn bé vẫn canh cánh trong lòng anh ấy?
“Khiết, nhất định phải báo thù ư?” Khanh Khanh đến gần Lăng Duy Khiết, hai tay ôm lấy thắt lưng, đầu tựa vào trước ngực anh mà hỏi.
Thực ra cô muốn khuyên anh từ bỏ việc trả thù, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách nhắc đến. Trái tim cô rất đau, nhìn vẻ mặt lúc này của Khiết cô lại không nói nên lời.
Cô chưa từng trải qua chuyện ấy, không biết được đau đớn mất đi mẹ của Lăng Duy Khiết. Thế nhưng báo thù, cái từ này thật quá mức xa vời với cô. Huống hồ, những chuyện đó đều là của quá khứ rồi. Nếu như Khiết thật sự vì mẹ của La Tiêu Phụng mà cố ý tiếp cận cô ta, vậy thì chẳng phải La Tiêu Phụng rất vô tội hay sao.
“Đương nhiên, đã nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn tìm kiếm tin tức của ả đàn bà đó. Bây giờ cuối cùng cơ hội cũng đến rồi, anh quyết không thể bỏ qua...” Lăng Duy Khiết nói, cúi đầu nhìn Khanh Khanh, “Khanh Khanh, xin em hãy ủng hộ anh, chỉ cần hai tháng, hai tháng là tốt rồi.”
“Hai tháng mà anh nói đó cũng vì muốn báo thù ư? Thế nhưng anh muốn làm thế nào?” Trái tim Khanh Khanh đang run rẩy, năm đó mẹ chồng cô vì kẻ thứ ba mà gặp chuyện bất trắc, vậy Khiết có phải là muốn... Không lẽ anh ấy muốn La Tiêu Phụng thích mình, sau đó sẽ bỏ rơi cô ta ư?
Nghĩ vậy, Khanh Khanh liền run rẩy, nếu quả thật như cô nghĩ thì cách báo thù này hi sinh quá lớn. Trong hai tháng đó, Khiết và La Tiêu Phụng nhất định sẽ tiếp xúc cơ thể? Nhỡ đâu... nhỡ đâu trong lúc ấy bọn họ nảy sinh tình cảm thì làm sao bây giờ?
“Vợ à, anh nói với em là mong em đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Muốn báo thù thế nào anh đã lập kế hoạch xong cả rồi, em không cần phải lo lắng, cũng không cần nhắc đến ly hôn nữa, có được không?” Lăng Duy Khiết nâng niu gương mặt Khanh Khanh, trấn an cô.
“Không, anh như vậy em lại càng thêm lo lắng. Khiết, nếu như mẹ còn sống trên đời thì em tin rằng bà ấy sẽ không mong muốn anh dùng cách này để báo thù.” Khanh Khanh nhẹ nhàng lắc đầu, trừ lo lắng về mặt tình cảm ra, cô còn lo lắng Lăng Duy Khiết sẽ vi phạm pháp luật.
“Em nói đúng, có rất nhiều cách báo thù, anh thậm chí có thể thuê người giết chết bà ta. Nhưng như vậy quá lời cho bà ta, anh sẽ không để cho bà ta chết dễ dàng như vậy, anh muốn bà ta phải đau khổ hơn mẹ anh gấp trăm ngàn lần.” Giọng nói Lăng Duy Khiết như là băng đá nơi cực Bắc, ngay cả cơ thể anh dường như cũng đang tỏa ra khí lạnh, làm cho Khanh Khanh liên tục run rẩy, càng ôm chặt anh hơn.
“Khiết, nếu như... nếu anh xảy ra chuyện bất trắc, em và con phải làm sao bây giờ?” Càng ôm chặt lại càng cảm thấy lạnh, Khanh Khanh đành phải thử đổi cách nói khác.
“Không thể nào, Khanh Khanh anh làm việc có chừng mực, chuyện em lo lắng tuyệt đối sẽ không xảy ra. Vả lại, tạm thời anh cũng không định có con, cho nên lo lắng như vậy là dư thừa.”
Khanh Khanh vốn muốn nhân cơ hội nói chuyện có con, hi vọng có thể làm cho Lăng Duy Khiết từ bỏ ý định báo thù. Không ngờ Lăng Duy Khiết lại nói tạm thời không định có con, làm cho mấy lời đã nói ra đến miệng của Khanh Khanh lại phải nuốt về.
“Vậy anh có thể nói cho em rốt cuộc anh sẽ làm thế nào hay không?” Vì khuyên nhủ Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh đỡ anh ngồi xuống, muốn nghiêm túc lắng nghe kế hoạch báo thù của anh.
“Vợ à, anh nói rồi thì em nhất định không được tức giận đâu đấy. Em phải nhớ kĩ, trong lòng của anh chỉ có em, hơn nữa anh sẽ không phản bội tình cảm của chúng ta. Cho nên, vợ à, anh chỉ có một yêu cầu, xin em hãy tin anh, cũng đừng bao giờ nói hai chữ ly hôn.” Lăng Duy Khiết trịnh trọng lạ thường.
“Vậy rốt cuộc anh muốn báo thù thế nào?” Lăng Duy Khiết càng nói như vậy, trái tim Khanh Khanh càng nặng trĩu.
“La Tiêu Phụng hẳn là thích anh, hơn nữa bố mẹ cô ta cũng rất thích anh. Hôm đó, nếu không phải bị Thẩm Hạo Trự cắt ngang, anh và bọn họ có lẽ sẽ bàn đến chuyện kết hôn, hơn nữa...”
Khanh Khanh kinh ngạc ngồi dậy, chỉ vào Lăng Duy Khiết mà không dám tin: “Kết hôn? Anh muốn kết hôn với cô ta?”
“Không phải đâu, Khanh Khanh, em đừng kích động, nghe anh nói...” Nhìn thấy Khanh Khanh kích động như thế, Lăng Duy Khiết đỡ cô ngồi xuống rồi giải thích.
Lăng Duy Khiết nói cho Khanh Khanh kế hoạch của mình, Khanh Khanh cố nhịn đến khi anh kể đến hôn lễ, toàn thân căng thẳng như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Không được, Khiết, em không đồng ý anh làm như vậy. Một cô gái, anh cho cô ấy hi vọng lại muốn để cho mộng đẹp của cô ấy tiêu tan trong nháy mắt. Còn muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy, không được... Em quyết không đồng ý.” Khanh Khanh không kiềm được mà hét lên.
Thật giống như cơn ác mộng năm năm trước, ba lần hôn lễ của cô tuy rằng thực sự chỉ tham gia hai lần, nhưng hai lần đó đã là ác mộng của cả đời cô.
Nếu như Khiết thật sự muốn làm như thế, vậy... Đó có khác gì một tên cặn bã chứ. Lòng dạ phụ nữ rất yếu đuối, sao anh có thể lấy tình cảm ra làm vũ khí, sao có thể như vậy được?
Lăng Duy Khiết không ngờ Khanh Khanh sẽ phản ứng mạnh đến vậy: “Khanh Khanh, lẽ nào em mong anh thuê người giết quách người phụ nữ kia sao?”
“Không, vì sao nhất định phải báo thù chứ? Bố mẹ cũng đã mất rồi, vì sao anh còn muốn gánh lấy gông xiềng của đời trước chứ? Khiết, sao chúng ta không sống riêng cuộc đời của chúng ta hả anh?” Giọng nói Khanh Khanh run rẩy, cô không hy vọng các con biết bố nó là một người không từ thủ đoạn như thế này.
Lăng Duy Khiết cố nén lửa giận, thất vọng nhìn Khanh Khanh. Anh còn tưởng rằng Khanh Khanh sẽ ủng hộ anh, không ngờ, không ngờ cô lại nói ra những lời này. Buông bỏ? Nếu như có thể dễ dàng buông bỏ thì anh đã không phí nhiều thời gian, nhiều công sức như vậy đi điều tra ả đàn bà kia.
Nếu quả thật có thể dễ dàng buông bỏ thì anh đã không thống khổ đến thế. Mỗi lần đi thăm mộ mẹ, hàng chữ trên mộ bia kia giống như đang nhắc nhở anh không được quên người đãgiết hại mẹ mình. Thế mà bây giờ, Thẩm Khanh Khanh lại hời hợt bảo anh buông bỏ đi.
“Thẩm Khanh Khanh, em đang nói cái gì? Em lại nói ra những lời như vậy, nếu xưa kia người xảy ra bất trắc chính là mẹ của em. Nếu như người phụ nữ kia là phá hoại gia đình em, bà ta cướp đi hạnh phúc của em, em vẫn sẽ cho qua như vậy sao?”
“Em... em...” Khanh Khanh bị hỏi đến nghẹn lời. Nếu như có người phá hoại hạnh phúc gia đình của cô, cô chắc chắn cũng sẽ hận, giống như La Tiêu Phụng bây giờ vậy. Thế nhưng cô sẽ không hận đến mức muốn đi trả thù, chuyện tình cảm cũng chẳng phải từ một phía.
Nếu như Khiết không mang hai lòng thì mặc kệ La Tiêu Phụng làm gì cũng vô dụng. Nói cách khác, nếu như năm đó bố của Khiết có thể giữ vững tình yêu với vợ mình thì sao lại có kẻ thứ ba cơ chứ?
“Em nói đi? Thẩm Khanh Khanh, em là vợ của anh, lúc này em lại giúp đỡ kẻ khác, em có đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ hay không? Có điều em hãy nghe cho kĩ, mặc kệ em có hiểu hay không, anh nhất định phải trả mối thù này. Không chỉ là La Mị Quỳnh, mà cả Hồ Tiêu Lương anh cũng sẽ không bỏ qua cho họ. Em cho là anh hẹp hòi cũng được, nham hiểm cũng được, anh vẫn sẽ thực hiện dựa theo kế hoạch của mình. Tốt nhất là em đừng nên xen vào chuyện của anh.” Lăng Duy Khiết tức giận nhìn Khanh Khanh. Anh có phần hối hận, sớm biết Khanh Khanh phản ứng mạnh như vậy, anh thà rằng để cho cô hiểu lầm cũng không nói cô biết.
“Khiết, em không có ý đó, em...” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết đập cửa bỏ đi, trái tim đau đớn. Lẽ nào làm vợ thì nhất định phải hoàn toàn ủng hộ chồng sao? Không cần quan tâm phải trái đúng sai ư?
Hôn lễ, anh ấy lại muốn tiến hành hôn lễ với La Tiêu Phụng ư? Chẳng trách lần trước khi bọn họ còn hòa thuận, cô chủ động nhắc đến với Khiết, anh lại viện đủ mọi lý do từ chối. Hóa ra là vì chuyện này. Tay ấn chặt lấy ngực, Khanh Khanh cảm thấy không thở nổi, như là bị người ta bóp cổ vậy. Tiếp đó trước mắt tối sầm, cảngười cô ngã xuống...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...