Khanh Khanh đi ra, cười yếu ớt nói: “Anh hai, chỉ là em không có khẩu vị thôi. Anh đừng nói hưu nói vượn thế.”
“Mong là không phải. Đi thôi, anh đưa em về.” Thẩm Hạo Trự muốn đỡ Khanh Khanh, nhưng bị Khanh Khanh từ chối.
Từ khi ra ngoài, Khanh Khanh cảm thấy khỏe hơn nhiều. Cô không hy vọng lại hiểu lầm và phiền phức thi nhau ập tới nữa. Nghĩ theo một góc độ khác thì cô cũng hiểu được tại sao Khiết lại không thích cô gặp anh hai, cho nên cô đã từ chối lòng tốt của anh hai: “Không cần đâu, anh đi làm việc của anh đi. Em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình mà.”
Thẩm Hạo Trự cả giận: “Khanh Khanh, em như thế này thì sao mà tự về nhà được chứ? Cho dù Lăng Duy Khiết ở đây thì anh cũng tin rằng anh ta sẽ không để em tự lái xe đâu!”
Trong lúc Thẩm Hạo Trự đang tranh cãi với Khanh Khanh thì ở nhà, Lăng Duy Khiết đã ăn trưa từ lâu. Sau bữa ăn, đầu óc anh bắt đầu hoạt động như thường. Anh càng ngày càng cảm thấy có gì đó không tầm thường, bởi vậy anh gọi điện cho Hạ Dụng.
Giọng nói biếng nhác của Hạ Dụng truyền tới từ điện thoại: “Khiết, xem ra cậu tỉnh rượu rồi.”
“Hôm qua sau khi tôi uống say, có nói bậy bạ gì không vậy?” Lăng Duy Khiết hỏi ngay lập tức.
Giọng nói tràn đầy ý cười của Hạ Dụng khiến Lăng Duy Khiết rất khó chịu: “Cậu muốn biết là có nói lung tung ở Sí Duyên, hay là nói lung tung sau khi về nhà?”
“Vậy cậu hãy bắt đầu nói từ khi chúng ta nhậu đi!”
Có vẻ Hạ Dụng cũng không vội mà ngược lại hỏi Khanh Khanh: “Khanh Khanh có đó không? Hay là do hôm nay cô ấy đối xử với cậu đặc biệt hơn hẳn?”
“Khanh Khanh ra ngoài rồi. Cậu đừng lắm mồm nữa! Tối qua có phải là tôi đã thật sự nói gì đó hay không hả?” Lăng Duy Khiết gãi đầu, nói bằng giọng khó chịu.
Hạ Dụng nhận thấy sự sốt ruột của Lăng Duy Khiết, lại cố ý trêu ghẹo: “Cậu nói tuốt tuồn tuột luôn, kể cả vụ cậu bất mãn về vợ mình nữa. Khiết, cậu có từng nghĩ tới chuyện bỏ qua trả thù, hoặc là trả thù bằng cách khác chưa?”
“Chết tiệt! Lúc tôi tỉnh lại, Khanh Khanh lại không nói gì cả. Cậu không thể chờ cho tôi tỉnh rượu rồi hẵng đưa tôi về nhà được hay sao?” Lăng Duy Khiết buồn bực đập bàn. Sớm biết thế thì cậu đừng nên uống nhiều rượu như vậy.
Hạ Dụng cố ý trêu anh: “Khiết, cậu bồn chồn cái gì? Đời còn dài gái còn nhiều, chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi mà! Chỉ cần một ánh mắt tùy ý thì sếp Lăng cỡ cậu có thể thu hút được người phụ nữ tốt hơn thế nhiều!”
Lăng Duy Khiết bực bội gầm nhẹ: “Hạ Dụng, cậu cố tình đúng không? Cậu biết rõ Khanh Khanh là đặc biệt mà! Cô ấy là người vợ của Lăng Duy Khiết tôi đây! Người vợ duy nhất, có một không hai trên đời này!”
“Người anh em à, duy nhất, có một không hai, không phải nói bằng miệng mà phải chứng minh bằng hành động. Thật ra thì vợ cậu rất hiếm thấy, rất hiền lành. Nếu là tôi…”
Nghe thấy hàm ý trong câu nói của Hạ Dụng, Lăng Duy Khiết ngắt lời ngay: “Đủ rồi! Tối qua cậu ở lại nhà tôi bao lâu?”
“Không lâu lắm đâu, ăn hai tô mỳ, uống hai ly café rồi đi.”
Lăng Duy Khiết đã nổi giận tới mức không biết lựa lời mà nói. Anh có thể cam đoan rằng lúc Hạ Dụng đưa mình về nhà thì đã rất khuya rồi, thế mà anh ta còn ăn hai tô mỳ, uống hai ly café ở nhà mình, rõ ràng là muốn nói chuyện với Khanh Khanh!
“Hạ Dụng, không được đụng vào vợ bạn, cậu dám…”
Hạ Dụng nhắc nhở Lăng Duy Khiết một cách nghiêm túc: “Lăng Duy Khiết, tôi tha thứ cậu ghen tới mức nói bậy bạ, nhưng xin cậu hãy suy nghĩ kỹ càng đi, vì trả thù mà muốn bỏ qua một người vợ tốt như thế, cậu thấy có đáng không? Vì thứ gọi là mối thù kia, bỏ qua hạnh phúc trong tầm tay, có đáng không?”
“Nói cho tôi biết được, có phải Khanh Khanh đã biết rồi hay không vậy?” Lăng Duy Khiết cầm chìa khóa xe. Anh muốn đi tìm Khanh Khanh.
“Có lẽ đã biết, có lẽ còn chưa biết. Trước khi tôi đi thì cậu vẫn đang ngủ. Nhưng lúc tôi đi, có nghe thấy cậu gọi ‘vợ à’, sau đó cậu không nói gì cả. Cho nên tôi không chắc chắn lắm đâu. Sau khi cậu tỉnh lại, cô ấy có biểu hiện bất thường à?” Hạ Dụng bất đắc dĩ nói.
Muốn cởi chuông còn phải nhờ người buộc chuông. Nếu Thẩm Khanh Khanh thật sự đã biết thì hiểu lầm này phải do chính Lăng Duy Khiết giải quyết.
“Có một chút. Lúc đó đầu tôi rất đau. Thôi, tôi ra ngoài tìm cô ấy.” Nghe Hạ Dụng nói vậy, có vẻ Lăng Duy Khiết đã bình tĩnh hơn chút.
“Tôi đề nghị cậu, nếu Khanh Khanh vẫn như cũ thì cậu đừng có đi tìm làm gì. Để tránh cho cô ấy…” Hạ Dụng nhìn điện thoại đã phát ra tiếng bíp bíp, lắc lắc đầu, ngáp một cái rồi ngủ tiếp.
Lăng Duy Khiết cũng không xúc động đến mức đó. Anh gọi điện cho Khanh Khanh.
“Vợ ơi, chừng nào em về? Có cần anh đón em không?”
“Còn một lúc nữa. Khiết, anh đỡ đau đầu chưa?” Khanh Khanh vươn một tay về phía anh hai để anh ta đừng lên tiếng.
“Trà giải rượu của vợ tốt lắm, bây giờ đã không còn đau nữa rồi. Vợ ơi, anh đi đón em rồi nhân tiện mua chút đồ nấu ăn nhé. Tối nay anh nấu cơm.” Lăng Duy Khiết dịu dàng nói, giọng điệu hoàn toàn khác lúc nói chuyện với Hạ Dụng, giống như hai người khác nhau vậy.
“Được rồi. Thế tụi em chờ anh ở Carrefour đường 89 nhé.” Khanh Khanh nhìn chung quanh, thấy Carrefour thì nói luôn.
“Ừ, anh đi ngay bây giờ đây.” Lăng Duy Khiết vui vẻ nói.
“Khiết, em có lái xe đến đây. Hay là anh đi taxi đến đây đi, được không?” Khanh Khanh nhìn chiếc xe đằng sau, nhìn anh trai lạnh lùng đứng bên cạnh, lại nói.
“Không thành vấn đề. Lát nữa gặp nhé vợ.” Lăng Duy Khiết nói rồi sung sướng cúp máy.
“Khanh Khanh, những gì chúng ta đã nói trước đó đều là nói vô ích à? Chẳng lẽ em lại định coi như chưa có chuyện gì từng xảy ra hay sao?” Nhìn thấy tình yêu trong mắt Khanh Khanh khi nói chuyện với Lăng Duy Khiết, Thẩm Hạo Trự buồn bực nói.
“Anh hai, em đã nói rồi, em sẽ tự xử lý chuyện này. Em biết chừng mực mà. Hôm nay rất cảm ơn anh. Anh hai, anh đi làm việc tiếp đi. Anh nên tin vào em, em là người sẽ không làm cho mình phải chịu thiệt thòi. Cho nên anh hai à, xin anh hãy yên tâm đi, chắc chắn em sẽ xử lý tình cảm của mình ổn thỏa thôi.” Khanh Khanh lại cam đoan với Thẩm Hạo Trự.
“Anh chỉ mong em đừng hối hận. Nếu em đã chán ghét người anh trai này ở đây phá hoại hạnh phúc của em thì anh đi trước vậy.” Thẩm Hạo Trự buồn bực lên xe.
Anh ta cảm thấy không đáng thay cho Khanh Khanh. Nếu Khanh Khanh đã cố chấp như thế thì anh ta chỉ còn nước nói chuyện với Lăng Duy Khiết thôi.
Nhìn anh trai mình rời đi, Khanh Khanh cảm thấy áy náy không nói nên lời. Nhưng chuyện của mình, mình nhất định phải đối mặt, bất luận kẻ nào đều không thể giúp được. Nếu anh hai thật sự nhúng tay vào thì chỉ khiến cô và Lăng Duy Khiết càng ngày càng lúng túng mà thôi.
Khanh Khanh nhìn đồng hồ, lái xe vào bãi đỗ của Carrefour, sau đó bước vào trong mua đồ, chờ Lăng Duy Khiết đến.
Lăng Duy Khiết ngồi trên taxi, cảm thấy nhàm chán hết sức. Đầu tiên là gọi điện thoại đến công ty xác nhận xem có việc gì hay không, nếu không có việc thì anh tắt máy ngay để tránh cô ả La Tiêu Phụng kia lại gọi điện thoại gây rối.
Đúng lúc đang định tắt máy thì anh lại phát hiện có tin nhắn chưa đọc.
Mở ra xem, mặt anh đen sì. Thế mới phát hiện, đêm qua cô ả La Tiêu Phụng kia đã gửi rất nhiều tin nhắn. Hơn nữa… Lăng Duy Khiết thế mới phát hiện có mấy tin nhắn đã đọc rồi. Mà anh rất chắc chắn rằng đêm qua mình không có xem di động.
Là Khanh Khanh hay là Hạ Dụng? Lăng Duy Khiết cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Anh vội gọi cho Hạ Dụng để xác nhận.
“Lại chuyện gì thế sếp Lăng?” Hạ Dụng vừa nhắm mắt lại, không ngờ Lăng Duy Khiết lại gọi tới.
Lăng Duy Khiết vội kêu lên: “Tối qua cậu có đọc tin nhắn trong di động của tôi không vậy?”
“Làm ơn đi, tôi không có sở thích đấy đâu. Cậu lại…” Hạ Dụng nói rồi bỗng nghiêng người ngồi dậy: “Chẳng lẽ cậu muốn nói là, tối qua di động của cậu bị ai đó chạm vào hả? Hơn nữa trong di động của cậu... Đừng nói với tôi là trong đó có ảnh khiếm nhã đấy nhé! Nếu không thì cậu sốt sắng cái gì?”
Hạ Dụng biết chuyện này thì sướng tê tái hết cả người. Anh ta chưa bao giờ thấy Lăng Duy Khiết hoảng hốt tới mức này. Biết thế tối qua anh ta nên xem di động của tên đó trước cho xong.
“Dẹp ý nghĩ xấu xa của anh đi! Tối qua La Tiêu Phụng đã gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi, hơn nữa đa phần đều đã đọc rồi.” Thật ra lúc này Lăng Duy Khiết đã không cần thiết phải hỏi nữa. Nếu không phải là Hạ Dụng thì chắc chắn là Khanh Khanh đã thấy.
“OK, chúc may mắn nhé người anh em!” Hạ Dụng nói rồi cúp điện thoại. Nhưng lần này anh ta không ngủ tiếp mà nhanh chóng rời giường, rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đi xem trò hay, đương nhiên là đến nhà Lăng Duy Khiết rồi.
Tuy rằng đã đến Carrefour, nhưng Lăng Duy Khiết chỉ cảm thấy da đầu tê tái. Chắc chắn Khanh Khanh đã thấy những tin nhắn đó, nếu không thì hôm nay cô ấy sẽ không bất thường như vậy.
Nhưng có vẻ lại không đúng lắm. La Tiêu Phụng gửi tin nhắn mờ ám như vậy, là người thì đều có thể hiểu rõ, nhưng sao Khanh Khanh lại không nói gì cả?
Lăng Duy Khiết hít một hơi thật sâu. Đầu tiên là tắt di động, sau đó bước vào Carrefour.
Vào trong, anh bắt đầu tìm Khanh Khanh. Nhưng nơi này có mấy tầng, người thì đông, thật sự không biết phải tìm từ chỗ nào. Bởi thế anh vẫn không thể không mở di động ra.
Vừa mở mắt lên đã có điện thoại gọi tới, hơn nữa... là La Tiêu Phụng! Lăng Duy Khiết ấn nút nghe máy rồi lập tức nói bằng giọng lạnh lẽo: “La Tiêu Phụng, tôi cảnh cáo cô, đừng có gọi điện thoại nữa! Đơn từ chức trực tiếp đặt trên bàn làm việc đi. Cô không cần đến công ty làm việc nữa.”
Nếu lúc này La Tiêu Phụng ở bên cạnh anh thì nói không chừng Lăng Duy Khiết sẽ trực tiếp giết người.
Cúp điện thoại của La Tiêu Phụng, không chờ cho cô ta lại gọi tới, Lăng Duy Khiết đã gọi thẳng cho Khanh Khanh. Anh hít vào thật sâu, đè ép cơn giận trong lòng lại rồi dịu dàng hỏi: “Vợ ơi, em ở đâu vậy? Anh đến rồi này.”
“Em chờ anh ở khu thực phẩm tươi tầng 4.”
Hai người hẹn địa điểm xong, Lăng Duy Khiết lập tức chạy lên tầng bốn. Nhưng không ngờ rằng cô ả La Tiêu Phụng kia lại gửi tin nhắn tới. Lăng Duy Khiết tức muốn nổ phổi, lần này trực tiếp chặn số điện thoại của cô ta luôn. Vốn dĩ còn muốn xóa hết tin nhắn, những nghĩ tới chuyện lát nữa có lẽ về nhà còn phải giải thích với Khanh Khanh nên anh vẫn giữ lại.
Cuối cùng cũng tìm thấy Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết lại đột nhiên bước tới ôm Khanh Khanh vào lòng.
“Vợ à, xin lỗi.” Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh, khẽ nói bên tai cô.
“Đang yên đang lành anh xin lỗi cái gì? Mau thả em ra, có người nhìn kìa!” Khanh Khanh xấu hổ đẩy Lăng Duy Khiết ra, trực tiếp nhét xe đẩy vào tay anh.
“Vợ, tối qua anh không nên uống say quá như thế. Anh hứa với em là sẽ không có lần sau đâu. Sau này tối nào anh cũng sẽ về nhà ăn bữa tối tình yêu của vợ anh.”
Khanh Khanh càng biểu hiện bình thường thì Lăng Duy Khiết lại càng sợ hãi, bất an.
Nhưng giờ cũng không phải là lúc để giải thích. Cho dù có giải thích cũng chỉ có thể chờ đến khi về nhà.
“Rồi mà, đàn ông khó tránh khỏi phải xã giao. Mình mua đồ ăn trước đi, thật sự là hơi đói rồi đó.” Khanh Khanh nói rồi bước tới khu bán thịt. Cô biết chắc chắn Lăng Duy Khiết đã biết rồi, nhưng cô cũng không vội hỏi. Nếu anh đã biết thì chắn chắn anh sẽ tự khai báo thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...