CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Người đàn ông râu ria xồm xoàm khiến người ta không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, thế nhưng ánh mắt hắn như thể đang nhìn một kẻ điên.

“Cô gái, cô chắc chắn là muốn lấy tôi à?” Người đàn ông nhìn Thẩm Khanh Khanh đang bám trên cánh tay mình, lại cúi đầu nhìn bản thân, mặc dù quần áo không đến nỗi rách nát nhưng vừa nhìn đã biết là kẻ lang thang, nếu cô gái này không phải điên thì là… Vẫn là bị điên, con gái bây giờ thực dụng thế nào hắn rõ ràng hơn ai hết. Với dáng vẻ của hắn bây giờ thì làm gì cô gái nào dám lấy.

Hắn sờ sờ mặt mình, trên khuôn mặt ngoài đôi mắt ra thì chẳng nhìn thấy gì hết, như vậy mà vẫn có người muốn kết hôn với hắn sao?

Hắn giương mắt nhìn Thẩm Khanh Khanh, cô có khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét xinh xắn, đáng tiếc lại là bệnh nhân tâm thần. Nếu cô gái này bình thường thì đúng là hắn lời to.

“Đúng vậy, lấy ai mà chẳng là lấy, nếu ông trời đã chọn anh thì chính là anh rồi.” Thẩm Khanh Khanh gật mạnh, cô không quan tâm, lấy tên khốn nạn như Hà Anh còn không bằng lấy kẻ lang thang trước mắt này. Tuy là bề ngoài anh ta có hơi bẩn nhưng lòng dạ chắc chắn sạch sẽ hơn tên Hà Anh kia.


“Cô có biết cô tên gì không?” Giọng người đàn ông râu ria hơi thay đổi, hình như đang cười.

“Đương nhiên biết, tôi tên Thẩm Khanh Khanh, gia đình có bố mẹ và anh trai, năm nay tôi 22 tuổi, số đo ba vòng 86, 53, 88, tốt nghiệp đại học nửa năm trước, hiện đang tìm việc. Anh không cần dùng ánh mắt kia nhìn tôi, tôi rất bình thường, chỉ số IQ 110, tuy không tính là thiên tài nhưng cũng không phải kẻ ngốc.” Thẩm Khanh Khanh buông người đàn ông râu ria ra, ấm ức nói.

“Chỉ số IQ 110 à, không phải là cô tự thêm một số 0 đấy chứ?” Giọng người đàn ông mang ý cười, khác một trời một vực với cái giọng lạnh lùng khi nãy.

“Anh coi thường tôi, anh chỉ cần nói cho tôi biết anh đã kết hôn chưa.” Thẩm Khanh Khanh bị giọng cười của người đàn ông râu ria chọc giận.

“Nếu như tôi… kết hôn rồi thì sao?” Người đàn ông đánh giá Thẩm Khanh Khanh từ trên xuống dưới, giọng vui vẻ.


“Vậy thì anh không phù hợp điều kiện rồi, xin lỗi đã làm phiền.” Thẩm Khanh Khanh nhắm mắt lại đi tiếp, tránh bị tên râu ria kia chế nhạo.

“Kết hôn không phải chuyện tùy tiện nói bâng quơ, nếu cô muốn lấy chồng thì tôi giúp cô.” Tên râu ria giữ tay Thẩm Khanh Khanh lại, vẻ mặt như cười như không.

“Không phải anh đã kết hôn rồi sao? Thẩm Khanh Khanh sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.

“Cô gái, cô chắc chắn chỉ số IQ của cô là 110 chứ? Vừa rồi là tôi nói nếu như, đi thôi, chúng ta đến cục dân chính.” Người đàn ông râu ria nhìn Thẩm Khanh Khanh cười khiêu khích.

Thẩm Khanh Khanh vẫn chưa dám tin tưởng chuyện này, máu trong người cô như xông hết lên não. Do cũng còn sớm nên bọn họ không bắt xe, anh chàng râu ria vẫn nắm tay cô đi trong im lặng, nhưng Khanh Khanh lại cảm thấy vô cùng ấm áp, nhất là bàn tay, chưa từng có người đàn ông nào cầm tay cô như thể bao giờ.

Cứ như trong mơ. Lúc đến nơi thì cục dân chính vừa vào giờ làm việc, bọn họ coi như là đôi đầu tiên nhưng lại không có ảnh chụp, may mà gần đó có tiệm chụp ảnh lấy nhanh, 10 phút sau đã lấy được ảnh. Mãi cho đến khi cầm trên tay cuốn sổ màu đỏ, Thẩm Khanh Khanh vẫn còn cảm giác như đang trong mơ. Nhìn cái tên 3 chữ trên cuốn sổ – Lăng Duy Khiết, cô vẫn còn không dám tin. Ngay sau đó cô nhìn lên dòng tuổi tác, 23, anh ta lại… lại chỉ hơn cô có 1 tuổi!

“Anh, anh… Anh mới 23 tuổi á?” Thẩm Khanh Khanh sắp không tìm được giọng của mình nữa rồi. Nhìn tấm ảnh chụp của hai người căn bản không nhìn ra được anh ta bao nhiêu tuổi. Gương mặt đó trừ đôi mắt ra thì không nhìn rõ được đường nét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui