Lăng Duy Khiết cắt ngang lời của Khanh Khanh, an ủi cô: "Không quan trọng, dù có hôn lễ hay không thì em vẫn là vợ của anh."
Khanh Khanh suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Lăng Duy Khiết, thì thầm: "Khiết, nếu như... nếu như em có thai, mà chúng ta không cử hành hôn lễ, anh nghĩ đứa bé có trách chúng ta không?"
Lăng Duy Khiết nghe thấy những lời của Khanh Khanh thì lộ ra biểu tình hạnh phúc: "Không đâu, chắc chắn anh sẽ tổ chức một hôn lễ cho em trước khi chúng ta có con. Anh sẽ để tất cả phụ nữ trên đời này hâm mộ hôn lễ của em."
"Nhưng mà, nếu..."
Dường như sợ Khanh Khanh sẽ nói thêm điều gì đó, anh lại cắt ngang lời cô: "Không có nhưng mà, không có nếu như, vì vậy, vợ à, trước khi con đến với chúng ta, em phải chấp nhận anh đã."
Khanh Khanh không biết nên làm thế nào nữa, cô hít một hơi thật sâu: "Được rồi, vậy anh thích con trai hay con gái?"
"Con trai à?" Lăng Duy Khiết suy nghĩ rồi nói: "Con gái đi, con gái đáng yêu hơn."
Nghe thấy Lăng Duy Khiết nói thích con gái, lời vốn đã gần đến miệng nhanh chóng bị nuốt trở lại. Cô không sinh con gái, chỉ sinh hai đứa con trai nghịch ngợm mà thôi.
"Vậy, nếu như..." Khanh Khanh định nói, nhưng đúng lúc này, bụng lại kêu vang.
"Được rồi, vợ à, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề sinh con sau được không. Giờ chúng ta ăn cơm tối đã, anh thật sự rất đói, không lẽ em muốn trở thành bữa tối cho anh." Lăng Duy Khiết cố ý mờ ám nhìn Khanh Khanh trước mặt anh.
"Ăn cơm thôi, anh đói lắm rồi, cả ngày hôm nay anh còn chưa ăn gì hết đấy." Không đợi Khanh Khanh nói hết, Lăng Duy Khiết đã ôm cô.
Cả một buổi tối, Khanh Khanh rất muốn tìm cơ hội nói nhưng sau khi ăn xong pizza thì Lăng Duy Khiết lại nghe điện thoại. Sau đó, anh tiếp tục bận rộn, còn cô thì dính hẳn vào giường nằm ngủ. Thế nên, tới ngày thứ hai cũng chưa kịp nói gì.
Vì không có nhiều thời gian, bọn họ không thể chậm trễ nữa. Sau khi ăn sáng xong thì lập tức dựa trên địa chỉ mà Thẩm Hạo Trự gửi cho đi tìm mẹ ruột của cô.
"Chồng à, em nên làm gì khi gặp mẹ đây?" Càng tới gần địa chỉ, Khanh Khanh càng lo lắng, dường như cô đã quên mất mục đích ban đầu. Cô sợ nhìn thấy mẹ sẽ không kiềm được mà bật khóc.
"Cô bé ngốc, đương nhiên là gọi mẹ rồi." Lăng Duy Khiết cười cười véo má Khanh Khanh.
Tay chân Khanh Khanh run lẩy bẩy, xoắn lại với nhau, ngay cả giọng nói cũng mạch lạc: "Mẹ... Nhưng mà... Nhưng mà lúc đầu bà đã bỏ rơi em."
Lăng Duy Khiết khuyên: "Vợ à, chuyện đó cũng đã qua rồi, có lẽ năm đó mẹ em cũng có sự khó xử của mình. Em nói xem, so với chuyện gặp lại mẹ mình thì chất vấn về những chuyện trước kia còn quan trọng sao?"
"Em... Hình như cũng không còn quan trọng nữa." Khanh Khanh cắn môi, cúi đầu.
Tới khi xe dừng lại, cô nhìn số nhà thì chân lại không nhấc lên nổi một bước.
Lăng Duy Khiết ôm cô đi tới trước cửa, khích lệ cô gõ cửa.
"Vợ, gõ cửa đi em, em nghĩ đi, mẹ đang ở sau cánh cửa này. Đã năm năm rồi, không phải em vẫn luôn mong có thể sớm được gặp lại mẹ sao?
"Em... Anh để em xuống..." Khanh Khanh cúi đầu, đồng thời đưa tay lên gõ cửa rồi giãy giụa tránh khỏi cái ôm của Lăng Duy Khiết.
"Chào con, cho chú hỏi mẹ con có nhà không?" Lăng Duy Khiết lên tiếng thay Khanh Khanh.
"Cô chú là..." Người mở cửa là một bé trai, cậu bé đang quan sát họ. Đột nhiên một cô gái xuất hiện phía sau cậu bé, kéo cậu bé ra sau lưng: "Xin lỗi, bố mẹ tôi đã đi du lịch từ hai ngày trước rồi, có lẽ sẽ không về nhà nhanh được.”
Khanh Khanh mang theo niềm hy vọng có thể tìm thấy mẹ ruột tới Los Angeles. Không ngờ là bà đã đi du lịch tuần trăng mật rồi. Nhìn mấy người em trai em gái cùng cha khác mẹ trước mặt mình, cô hoàn toàn không hề có cảm giác của một người chị.
Mặc dù từ nhỏ cô đã mong sẽ có em trai hoặc em gái, nhưng khi nhìn những cô cậu bé trước mặt mình lúc này, cô lại không có một chút cảm giác làm chị nào. Hơn nữa, mẹ đã đi du lịch tuần trăng mật không biết khi nào mới trở về, Lăng Duy Khiết thì tới rất vội, anh còn phải về xử lý chuyện trong công ty nữa, không thể cùng cô ở đây mãi được.
"Khiết, hay anh về trước đi, em ở lại đây một mình cũng được." Trong quán nước, Khanh Khanh không ngừng khuyên anh.
"Không được, để em ở lại đây một mình anh không yên tâm. Hay là thế này đi, bây giờ em về với anh, chờ sau khi mẹ em đi tuần trăng mật trở về thì chúng ta lại tới. Dù sao bây giờ giao thông cũng phát triển, đi lại rất nhanh." Lăng Duy Khiết gối tay ra sau gáy, nhìn Khanh Khanh tới ngẩn người.
"Cũng được, vậy chúng ta trở về trong hôm nay luôn sao?" Khanh Khanh cảm thấy mặc dù lần này không gặp được mẹ nhưng mà cũng thu hoạch được không tồi. Cô cảm thấy, sau chuyến đi Los Angeles này, cô và Lăng Duy Khiết đã thân thiết hơn. Hơn nữa, anh vẫn luôn ôn hòa, là do cô quá hẹp hòi. Sau khi trở về, cô phải cố gắng học để trở thành một người vợ tốt.
"Không cần vội vàng như vậy, chúng ta có thể..." Lăng Duy Khiết muốn nói có thể ở lại chơi thêm vài ngày thì điện thoại di động reo lên. Kết quả sau đó thì hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Anh vốn muốn ở bên cô nhiều hơn một chút nhưng vì chuyện hợp tác bên châu Âu mà phải trở về nhanh.
Trên máy bay, Khanh Khanh hơi khó chịu, còn Lăng Duy Khiết vội xem văn kiện nên hai người hoàn toàn không nói gì được với nhau. Sau khi trở về, Lăng Duy Khiết đưa hành lý của cô về thẳng nhà mình.
Lăng Duy Khiết bật cười vui vẻ. Đây chính là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi lần này của anh, Khanh Khanh dọn tới đây, anh có thể hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc trong hôn nhân rồi.
"Vợ, từ hôm nay, em phải ở nhà Anh, như vậy chúng ta mới có thể luôn yên thương nhau được. Anh cũng không cần phải suốt ngày đi đường xa đón em đi làm.”
"Vâng, nhưng em đã gửi đơn từ chức lên công ty rồi. Bây giờ lại tiếp tục đi làm thì có kỳ quái lắm không?" Khanh Khanh nhớ tới việc chuyển phát nhanh lần trước thì cảm thấy hơi đau đầu.
"Không có chuyện gì, chuyện em từ chức cũng cần anh tự phê duyệt. Mấy hôm nay anh đều không ở đây, sau khi trở về thì cứ ném đơn từ chức của em vào thẳng thùng rác là được." Lăng Duy Khiết hôn má Khanh Khanh, mặc dù công ty có quy định riêng, nhưng sao anh không thể phá lệ vì vợ mình chứ.
"Khiết, thật ra em muốn nghỉ ngơi một thời gian, em cũng có thể làm việc nhà nữa." Nghĩ tới La Tiêu Phụng, trong lòng Khanh Khanh vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Hơn nữa, bây giờ cô ta là thư ký của Khiết, sao có thể ngang ngược bắt anh điều cô ta đi nơi khác được, chẳng bằng không nhìn thấy thì tâm không phiền.
"Nhưng ở đây em không có nhiều bạn bè, anh lo em ở một mình sẽ suy nghĩ linh tinh?" Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh, thật ra thì anh cũng không muốn Khanh Khanh đi làm. Có Khanh Khanh bên cạnh thì kế hoạch báo thù sẽ không thể thực hiện tốt được. Hơn nữa Khanh Khanh là nhà thiết kế, không cần lúc nào cũng phải có mặt ở công ty.
"Không đâu, ở nhà em có rất nhiều chuyện để làm. Anh xem như cho em nghỉ phép dài hạn đi." Khanh Khanh lắc đầu. Đã dọn tới ở cùng anh thì trước khi thẳng thắn về chuyện đứa bé cô không thể liên lạc với bên Italy vào buổi tối được. Hơn nữa cứ ở cạnh nhau suốt như thế cô cũng không quen.
"Vậy được, nếu vợ đã quyết định thì người làm chồng như anh sẽ ủng hộ. Hôn một cái nào." Lăng Duy Khiết làm ra vẻ muốn hôn Khanh Khanh nhưng cô tránh được.
Ở nước ngoài năm năm, Khanh Khanh đã tự rèn luyện cho cô tiểu thư không biết gì trước đó thành một bà mẹ vạn năng. Mấy hôm nay không đi làm, cô cứ ở nhà làm bà chủ gia đình. Chỉ có điều dạo này Lăng Duy Khiết đều phải đi tiếp đối tác nên không thể trở về ăn cơm cùng cô.
Sáng sớm hôm nay, sau khi Lăng Duy Khiết đi làm, điện thoại của Khanh vang lên, là bọn trẻ gọi điện.
"Bảo bối, mẹ xin lỗi, mấy hôm nay mẹ quá bận." Khanh Khanh vừa nghe điện thoại vừa về phòng mở máy tính ra.
"Hu hu hu, mẹ có bố rồi thì quên mất con trai." Con trai nũng nịu nói.
"Bảo bối, xin lỗi, mấy hôm nay..."
"Mẹ, mẹ đừng nghe Lâm Lâm nói bậy, mẹ và bố tiến triển tới đâu rồi?" Đứa con trai nhỏ Duệ Duệ nói trong video.
"Cũng khá tốt, Duệ Nhi, mẹ muốn để bố biết về sự tồn tại của các con nhưng mẹ không biết nên nói thế nào, sau đó lại sợ bố con tức giận. Mẹ đang nghĩ, lần sau mẹ sẽ đưa bố con về Italy luôn để mọi người có thể gặp mặt trực tiếp, như vậy có được không?" Khanh Khanh nhìn con trai, cô luôn cảm thấy có lỗi với bọn trẻ.
Cô nợ bọn trẻ một người cha, hơn nữa còn nợ rất lâu rồi.
"Như vậy cũng tốt. Nhưng mà mẹ, hay là bọn con trở về Trung Quốc cho bố một sự ngạc nhiên, được không?" Lâm Lâm đẩy em trai, ló cái đầu nhỏ ra.
Nghĩ hai đứa bé tới đây, Khanh Khanh cảm thấy hơi khó xử. Dù sao bọn trẻ cũng còn nhỏ mà chắc bây giờ James cũng không có thời gian, trừ phi cô trở lại Italy đón chúng: "Nhưng để hai đứa tới đây mẹ không yên tâm."
"Mẹ, chúng con đã nói chuyện với chú James rồi. Mấy tuần nữa là tới giáng sinh, chú nói muốn đưa bọn con qua Trung Quốc. Nhưng mà mẹ phải giữ bí mật đấy, không được để bố biết." Duệ Duệ nháy mắt.
"Đương nhiên rồi, bé cưng, con chắc chắn chú James có thời gian rảnh chứ?" Mặc dù Khanh Khanh cảm thấy khó xử, nhưng cũng chỉ là nói chuyện với hai đứa bé mà thôi. Cô cũng biết James rất bận, sao có thời gian đưa hai đứa bé sang Trung Quốc được chứ?
"Mẹ, mẹ có thể trực tiếp hỏi chú James, anh, anh đi gọi chú ấy đi, nhanh lên." Duệ Duệ đẩy anh trai, cũng chỉ có những thời điểm như vậy, cậu mới gọi Lâm Lâm là anh.
Đối với Lâm Lâm, tiếng anh này khiến cậu hưởng thụ hơn bất kỳ cái gì, lập tức chạy như điên ra ngoài.
Một lúc sau, James tới, không ngờ anh ta lại đồng ý. Cứ thế, cuối cùng Khanh Khanh cũng bình tâm lại, không cần phải lo lắng nên giải thích thế nào với Lăng Duy Khiết.
Các con trực tiếp tới đây, bố con nhận nhau thì tốt hơn cô nói bằng miệng rất nhiều. Nghĩ đến cảnh tượng bố con có thể gặp nhau, Khanh Khanh càng mong nó nhanh chóng xảy đến.
Chớp mắt đã một tuần trôi qua, rốt cuộc Lăng Duy Khiết đã bàn bạc xong với đối tác, anh có thời gian rảnh rồi.
Chiều hôm đó, Khanh Khanh ra siêu thị mua vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản. Ở nước ngoài nhiều năm, cô khá am hiểu về các món Tây. Tối hôm nay, cô định nấu bò bít tết, hưởng thụ không khí lãng mạn dành cho hai người. Thậm chí cô còn mua cả nến, hoa tươi để sắp xếp căn nhà trở nên lãng mạn.
Trong phòng bếp, Khanh Khanh cười tươi, vui vẻ chuẩn bị cho bữa ăn tối thì tiếng chuông cửa vang lên.
Khanh Khanh nhìn thời gian, còn một giờ nữa mới tan ca, chẳng lẽ Khiết về trước sao? Nhưng mà bò bít tết chỉ vừa mới được ướp thôi, quả thật hơi sớm.
Khanh Khanh còn chưa tới phòng khách thì điện thoại di động vang lên, cô vừa nghe máy vừa bước ra cửa. Lúc này cô mới biết là chuyển phát nhanh.
"Xin hỏi, cô Thẩm Khanh Khanh có nhà không?" Người thanh niên giao hàng đứng trước cửa hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...