Sau khi Đoan Minh Dũng về, càng nghĩ càng không yên lòng, lập tức gọi điện thoại cho Khanh Khanh.
“Thầm Khanh Khanh, chị đã về nhà chưa?”
“Về rồi, có chuyện gì không vậy phó tổng giám đốc?” Giọng điệu của Khanh Khanh rõ ràng kì lạ hơn rất nhiều.
Đoan Minh Dũng hắng giọng một cái, khó chịu nói: “Thực ra cũng không có gì cả, chỉ do lúc nãy thấy sắc mặt của chị không được tốt thôi. Khanh Khanh, có phải trước đó chị đã hiểu lầm điều gì không?”
Khanh Khanh giả vờ kinh ngạc trả lời: “Hả? Phó tổng giám đốc, cậu đang nói đến chuyện gì thế? Chỉ là do tôi thấy Khiết bận rộn quá nên không muốn quấy rầy mà thôi.”
“À, không có chuyện gì đâu, chị nghỉ ngơi đi, em còn có chút chuyện phải xử lí.” Biết rõ là Khanh Khanh đang nói dối nhưng Đoan Minh Dũng lại không thể vạch trần.
Nếu như Khanh Khanh có thể thoải mái thừa nhận thì chẳng sao nhưng mà cô lại cứ úp úp mở mở như thế thì gay to. Lần này Khiết gặp phiền phức lớn rồi. Thôi bỏ đi, anh ta cũng không muốn quản thêm nữa. Đây là chuyện riêng của hai vợ chồng bọn họ, nếu như Khiết muốn một chân đạp hai thuyền, thì nhất định anh sẽ tự có cách giải quyết mình hà tất phải lo chuyện bao đồng.
Khanh Khanh cẩn thận đọc kĩ lại đơn xin từ chức, sau đó viết tên của mình vào. Làm xong mọi thứ rồi cô bắt đầu thu xếp hành lí. Trở về đây đã mấy tháng rồi, lúc này cũng nên quay lại thăm con rồi.
Thu thập hành lí xong, cô lại gọi đến công ty hàng không để đặt vé, tiếc là chuyến bay ngày hôm nay vừa mới cất cánh trước đó không lâu, muốn đi chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Ngồi trên ghế salon, trong lòng cô vẫn có chút không nỡ, không muốn cứ như vậy mà bỏ đi. Cô quyết định gọi điện thoại hỏi Lăng Duy Khiết, cũng là cho chính mình một cơ hội.
Khanh Khanh bấm gọi nhưng anh lại không nghe. Cô gọi ba lần liên tục mà vẫn không thể kết nối được. Cô nhìn điện thoại, rồi ấn nút tắt. Nếu như trước đây chỉ cho là bản thân suy nghĩ quá nhiều, thì giờ khắc này cô thật sự không còn lí do bảo mình đừng suy diễn lung tung nữa.
Gọi ba cuộc điện thoại, di động vẫn đổ chuông nhưng lại không có ai nghe máy. Nếu như không phải là chột dạ thì là cái gì cơ chứ?
Khanh Khanh nhanh chóng kéo hành lí đi thẳng đến sân bay. Tuy rằng không thể về Italy được nhưng có thể đi Mỹ mà.
Cứ qua Mỹ trước rồi ghé thăm mẹ cũng được. Sau khi đến sân bay mua vé xong, cách giờ đăng kí còn khoảng một tiếng, Khanh Khanh gọi điện thoại cho Thẩm Hạo Trự.
Điện thoại vừa kết nối, Khanh Khanh đã lên tiếng trước: “Anh, em là Khanh Khanh đây, anh có thể gửi địa chỉ của mẹ sang cho em được không?
Thẩm Hạo Trự rất kinh ngạc, anh ta còn không biết chuyện Khanh Khanh đã trở lại: “Em định đi Mỹ sao?”
“Vâng, em muốn đi thăm mẹ ruột của em, anh, anh gửi địa chỉ sang cho em đi mà.” Khanh Khanh cầu xin một lần nữa.
“Bây giờ em đang ở đâu, anh đi cùng với em.” Thẩm Hạo Trự vừa nói vừa chạy về phía gara.
“Anh, một tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, anh gửi địa chỉ sang cho em là được rồi.” Khanh Khanh thành thật nói.
“Cái gì? Bao giờ em đi, sao không nói gì với anh, em chờ anh một chút, bây giờ anh sẽ đến sân bay ngay.” Thẩm Hạo Trự vội vàng nói.
“Anh, không kịp đâu, anh gửi địa chỉ cho em đi.” Lúc này, âm thanh tiếp viên nhắc mọi người mang vé vào quầy đăng kí truyền đến, vừa vặn giúp Khanh Khanh trả lời câu hỏi của anh ta.
“Được rồi, Khanh Khanh, em ở Los Angeles chờ anh, anh sẽ bay chuyến sau em.” Thẩm Hạo Trự nói không chút do dự.
“Anh, không cần đâu, mình em đi…” Không đợi Khanh Khanh nói xong, điện thoại đã bị ngắt, rất hiển nhiên là đầu kia đã cúp máy rồi.
Khanh Khanh lên máy bay rồi ngồi vào chỗ của mình, nhưng trong lòng không cách nào bình tĩnh được. Cô cố gắng không chế suy nghĩ kích động muốn xuống máy bay. Để tránh việc bản thân mình sẽ mất khống chế, cô quyết định gọi lại cho Lăng Duy Khiết.
Điện thoại kết nối, trong lòng Khanh Khanh tràn đầy sự vui sướng, đứng lên định xuống khỏi máy bay, nhưng giọng nói truyền ra lại khiến cho cô khựng lại.
Trong điện thoại là tiếng của La Tiêu Phụng: “Là nhà thiết kế Thẩm hả? Tổng giám đốc đang bận, xin hỏi cô có chuyện gì gấp không?”
Khanh Khanh lấy điện thoại từ bên tai xuống nhìn lại, xác định là mình không có gọi nhầm người. Vậy mà giờ phút này trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của La Tiêu Phụng: “Nhà thiết kế Thẩm, nếu như không có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước nhé.”
Khanh Khanh cảm thấy bản thân mình như bị người ta ném vào hầm băng, từ đầu đến chân đều vô cùng lạnh lẽo. Nếu như trước đây do cô nghĩ nhiều, thì giờ đây là gì? Kể từ lúc về nhà, cô đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại rồi.
Âm thanh thông báo rằng máy bay sắp cất cánh của tiếp viên vang lên. Khanh Khanh không còn muốn xuống máy bay nữa, rời đi, coi như tất cả đều dừng ở năm năm trước.
Nhìn điện thoại di động trong tay, cô hơi run rẩy nhưng lúc này lại nghe thấy tiếp viên đang nhắc nhở hành khách tắt tất cả các thiết bị điện tử đi.
Nước mắt tràn mi, lần rời đi năm năm trước, tim cũng không đau đớn đến mức này.Mà bây giờ lồng ngực cô lại giống như bị khoét mất một lỗ hổng thật lớn.
Máy bay cất cánh, Khanh Khanh thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng bây giờ hoàn toàn khác xa so với lúc đến vào mấy tháng trước. Cô tự nói với mình là phải kiên cường, đời người ai mà không có sai lầm. Năm năm nay không có Lăng Duy Khiết, cô và mấy đứa bé cũng sống rất tốt đấy thôi.
Cuối cùng cũng đã làm xong mọi thứ, Lăng Duy Khiết ấn ấn vào cần cổ đau nhức, xem ra cần phải bỏ chút thời gian đi vận động, nếu không chỉ sợ xương cổ sẽ kháng nghị.
Nhìn đồng hồ, thì ra đã quá giờ tan tầm một tiếng, đúng lúc đi đón Khanh Khanh rồi cùng nhau ăn tối. Đối với niềm vui bất ngờ mà Đoan Minh Dũng nhắc đến trước đó, anh vẫn rất chờ mong.
Gọi điện thoại về nhà thì không có ai nghe máy, Lăng Duy Khiết để điện thoại xuống, nghĩ thầm, lẽ nào Khanh Khanh còn chưa về?
Lăng Duy Khiết lại gọi di động cho Khanh Khanh, máy cũng trong trạng thái tắt nguồn. Đến lúc này, anh không khỏi có hơi lo lắng. Lẽ nào Khanh Khanh thật sự đã ghen? Hay là vẫn còn giận anh?
Vốn định gọi điện thoại cho Đoan Minh Dũng hỏi thử nhưng máy đã đến tay Lăng Duy Khiết lại đặt xuống. Anh cầm áo khoác lên chuẩn bị đi đón Khanh Khanh.
Lúc đi đến nhà để xe dưới hầm, anh lại phát hiện không mang theo di động, phải quay ngược về lấy, thế nhưng đã tìm khắp văn phòng mà vẫn không thấy tung tích nó đâu. Lăng Duy Khiết cẩn thận nghĩ lại, lúc đang họp buổi chiều thì di động vẫn còn reo, anh liền đưa di động cho La Tiêu Phụng giữ, sau đó…
Lăng Duy Khiết cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi vào số di động của chính mình, quả nhiên đầu bên kia có người nghe máy.
“La Tiêu Phụng, cô cầm điện thoại của tôi đi đâu rồi?” Lăng Duy Khiết nổi giận đùng đùng. Anh chỉ bảo La Tiêu Phụng mang vào văn phòng cho mình nhưng không ngờ người phụ nữ kia lại cầm luôn đi.
“Tổng giám đốc, thật xin lỗi, em cũng vừa mới phát hiện điện thoại của anh bị em bỏ nhầm vào trong túi xách. Bây giờ anh đang ở đâu, em mang tới cho anh.” Bên kia điện thoại, tuy rằng miệng La Tiêu Phụng nói lời xin lỗi nhưng lại không hề có một chút thành ý nào.
Lăng Duy Khiết cực kì tức giận. Anh có một loại dự cảm rất xấu. Nhất định người phụ nữ kia đã nhận điện thoại của anh. Dù cho cô ta không cẩn thận bỏ nhầm vào túi xách, thì đã tan tầm lâu như vậy rồi, không thể nào cứ im lặng như vậy được. Chắc chắn là do cô ta cố ý, có lẽ anh phải đẩy nhanh kế hoạch thôi: “Không cần, để tôi qua đó lấy, cô nói địa chỉ đi.”
La Tiêu Phụng báo nơi ở xong, Lăng Duy Khiết nóng nảy nói: “Cô ở yên đó cho tôi, chờ tôi đến lấy điện thoại.”
Trở lại gara một lần nữa, chạy xe ra khỏi công ty, Lăng Duy Khiết lại nghĩ đến Khanh Khanh. Lúc sáng, Khanh Khanh đã có vẻ không vui, nếu như anh đi đến chỗ La Tiêu Phụng thì nói không chừng quan hệ mà bọn họ vất vả lắm mới xoa dịu được lại trở nên bế tắc.
Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng tấp xe vào lề rồi mượn điện thoại gọi cho Đoan Minh Dũng.
“Xin chào, tôi là Đoan Minh Dũng, cho hỏi là ai đang gọi vậy?” Đoan Minh Dũng mở lời.
“Đoan Minh Dũng, là tôi, điện thoại của tôi bị La Tiêu Phụng lấy đi rồi, cậu đến lấy lại giúp tôi đi.” Lăng Duy Khiết buồn bực nói.
“Cái gì? Anh Khiết, điện thoại của anh sao lại ở chỗ La Tiêu Phụng? Bây giờ là mấy giờ, anh…”
“Tôi sẽ đến nhà Khanh Khanh chờ cậu, địa chỉ của La Tiêu Phụng là *****, cậu đi nhanh đi.” Lăng Duy Khiết không muốn nghe Đoan Minh Dũng nhiều lời, sau khi nói địa chỉ của La Tiêu Phụng xong thì liền hối thúc anh ta đi nhanh.
“Được rồi, nể mặt chị dâu, em sẽ đi lấy giúp anh. Nhưng mà em rất hiếu kì, điện thoại di động của anh tại sao lại ở chỗ của thư kí? Nếu như trong khoảng thời gian này chị dâu gọi điện thoai, người nghe lại là người tình bí mật của anh, anh thấy chị dâu sẽ nghĩ như thế nào?” Đoan Minh Dũng đang ăn tối ở bên ngoài khẽ lắc đầu. Anh ta mơ hồ cảm thấy nhất định đại ca sẽ gặp phiền phức lớn.
“Chỉ cần cậu không nói, cô ấy sẽ không biết. Được rồi, cậu đi lấy đi, đừng có lắm lời nữa, xe tôi còn đang đỗ bên lề đường đây.” Lăng Duy Khiết nói rồi cúp điện thoại.
Vốn tưởng rằng lúc này sẽ không kẹt xe, không ngờ rằng vẫn bị, lúc Lăng Duy Khiết chạy đến nhà của Khanh Khanh thì Đoan Minh Dũng đã đến trước rồi.
“Đại ca, anh thật là giống ốc sên, em đã đợi ở đây nửa tiếng rồi.” Đoan Minh Dũng ném chiếc máy đang cầm trong tay về phía Lăng Duy Khiết: “Nhìn là biết điện thoại của anh đã bị người ta động tay động chân rồi. Người thư kí kia của anh thật là tận tậm, suy nghĩ cũng rất chu đáo, nhật kí cuộc gọi cũng xóa dùm anh, một tiếng trước em có gọi cho anh, nhưng nhật kí đã bị xóa mất, đương nhiên…”
Đoan Minh Dũng không nói tiếp. Lăng Duy Khiết nhìn điện thoại của mình rồi ngay lập tức chạy lên lầu. Tuy rằng có chìa khóa, nhưng anh vẫn gõ cửa trước, thấy không có ai đáp lại mới lấy chìa khóa của mình ra.
“Khanh Khanh, em có ở nhà không?” Lăng Duy Khiết vừa vào nhà đã bắt đầu hỏi nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
“Lạy anh luôn đấy, đại ca, anh không cảm thấy anh quá chậm chạp sao? Nếu như chị dâu ở nhà, lúc này đã sớm xuất hiện rồi.” Đoan Minh Dũng nói, đi lướt qua Lăng Duy Khiết về phía phòng ngủ nhìn thử.
“Tôi biết, có lẽ là cô ấy ra ngoài ăn tối rồi.” Lăng Duy Khiết tự an ủi chính mình.
“Buổi chiều em có gọi điện thoại cho chị dâu, hình như có gì đó sai sai, hoặc là… Đại ca, thật sự có gì đó không đúng, trong phòng trống trơn, hình như mất đi mấy thứ.”
Đoan Minh Dũng nhìn phòng khách, mặc dù đã một tuần không đến đây, nhưng anh ta vẫn có chút ấn tượng, nơi này giống như thiếu vài thứ gì đó.
“Cậu muốn nói cái gì?” Lăng Duy Khiết run lên, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.
“Đại ca, em nói không sai đúng không, có phải là…” Đoan Minh Dũng bước theo sau, nhìn Lăng Duy Khiết mở tủ quần áo ra. Trong đó trống đi không ít, chỉ có vài bộ quần áo của đàn ông chứ chẳng còn gì khác.
Lăng Duy Khiết nhìn tủ quần áo, nhìn giường ngủ được sắp xếp ngăn nắp, cất giọng nặng nề nói: “Khanh Khanh… đi rồi.”
“Không thể nào? Sao chị dâu không nói không rằng mà im lặng bỏ đi như thế chứ? Có khi nào là đi ra ngoài ăn tối không, hay là ra ngoài gặp bạn bè?” Đoan Minh Dũng sững sờ, cảm thấy khó có thể tin được. Hồi chiều, lúc anh ta gọi đâu có gì bất thường.
“Chết tiệt, phụ nữ đều nhỏ nhen như vậy sao?” Lăng Duy Khiết tức giận, khó có thể tin được những gì mình đang nhìn thấy. Anh bước nhanh vào phòng tắm, quả nhiên bên trong ngoại trừ những vật dụng thường dùng của anh thì không còn gì khác. Khanh Khanh thật sự đã đi rồi, hơn nữa còn mang theo tất cả đồ đạc của cô.
“Có lẽ không phải như vậy đâu. Có khi nào là do chị ấy gọi điện thoại cho anh nhưng lại bị tình nhân bí mật của anh nghe máy, còn nói vài câu khó nghe gì đó nữa? Nghe nói phụ nữ đang yêu thì IQ gần như là bằng không, cũng có thể lắm…”
Đoan Minh Dũng nhìn thấy Lăng Duy Khiết rút điện thoại ra gọi đi thì thôi không nói nữa.
“La Tiêu Phụng, có phải là buổi chiều Khanh Khanh đã gọi điện thoại cho tôi không?” Lăng Duy Khiết lạnh giọng chất vấn cô ta qua điện thoại.
“Tôi không nhận được điện thoại của nhà thiết kế Thẩm, Tổng giám đốc, có chuyện gì không? Hay là nhà thiết kế Thẩm cô ấy…” Không đợi La Tiêu Phụng nói xong, Lăng Duy Khiết đã cúp máy, anh có thể khẳng định là chẳng thể moi ra được chút tin tức nào từ miệng cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...