Ông Thẩm bàn bạc với Lăng Duy Khiết xong thì rời khỏi khách sạn. Hai người hẹn nhau, buổi trưa Lăng Duy Khiết sẽ dẫn Khanh Khanh về nhà, còn ông phải về trước để làm công tác tư tưởng với vợ mình, tránh việc anh xuất hiện đột ngột sẽ dọa bà sợ.
“Vợ ơi, nên rời giường thôi!” Mười một giờ trưa, lúc Khanh Khanh còn đang trong mộng đẹp, Lăng Duy Khiết thấy thời gian sắp tới, chẳng còn cách nào khác đành gọi cô dậy.
“Mấy giờ rồi?” Khanh Khanh lẩm bẩm, xoay người lại tiếp tục ngủ, dường như không hề có ý định thức dậy.
“Đã trưa rồi, nếu em còn không tỉnh thì chỉ có thể ăn cơm chiều.” Lăng Duy Khiết nói xong muốn nhào tới cù nách Khanh Khanh, không ngờ cô lại bật dậy, suýt chút nữa đụng vào cằm anh.
“Trời ạ, đã trễ thế rồi sao anh không gọi em?” Khanh Khanh hoảng hốt hét lên như bị động kinh, Lăng Duy Khiết thích thú nhìn dáng vẻ bối rối của cô.
“Dù sao cũng không vội, vợ à, em nói chúng ta nên đi đâu chụp ảnh cưới?” Nhìn cô vào phòng tắm rửa mặt, Lăng Duy Khiết tựa lên cạnh cửa hỏi.
“Chụp ảnh cưới?” Khanh Khanh đang súc miệng bỗng hốt hoảng quay đầu lại, miệng đầy bọt kem kinh ngạc nhìn Lăng Duy Khiết.
Sao cô chỉ mới ngủ một giấc mà có cảm giác như hôm nay đổi trời vậy? Cô nói muốn chụp ảnh cưới lúc nào, có điều… Trong đầu Khanh Khanh lại hiện ra cảnh tượng mình và Lăng Duy Khiết mặc đồ cưới đứng cạnh nhau, hai má lập tức nóng bừng lên.
Hình ảnh như vậy, năm năm nay cô đã mơ thấy vô số lần nhưng nếu giờ phải chụp ảnh cưới, cử hành hôn lễ thật cô vẫn cảm thấy có chút sợ hãi và lo lắng.
“Đương nhiên, tháng sau mình đi chụp được không? Dù sao cũng không thể chờ đến lúc bảy mươi tám mươi tuổi rồi mới chụp chứ. Hơn nữa chúng ta còn phải làm nhiều việc khác nữa.” Lăng Duy Khiết đi vào phòng tắm, nhận bàn chải đánh răng từ trong tay Khanh Khanh nhét vào cái miệng đang mở to kinh ngạc của cô, còn giúp cô vệ sinh luôn nữa.
Khanh Khanh lấy lại tinh thần, giành bàn chải đánh răng lại, súc miệng rồi nói: “Việc này không vội, dù sao cũng còn sớm mà.”
Nếu thật sự chụp ảnh cưới rồi vậy có phải bước tiếp theo sẽ là cử hành hôn lễ hay không? Không được, bọn họ còn chưa nói chuyện này cho mấy đứa nhỏ nữa. Tuy đây là chuyện của hai người họ, nhưng con cái cũng là thành viên trong gia đình, bọn chúng cũng có quyền phát biểu.
“Đã chậm mất năm năm rồi, vợ à, lát nữa chúng ta về nhà em ăn cơm, gặp bố mẹ em…”
“Khoan đã, anh muốn tới nhà em?” Khanh Khanh kinh ngạc. Lúc sáng anh trai đến gõ cửa nhà đã dọa cô một lần rồi, giờ sếp Lăng đây còn muốn chủ động tới nhà, lỡ như… Khanh Khanh không dám nghĩ tiếp nữa, hôm qua mới nói với bố mẹ Đoan Minh Dũng là bạn trai, hôm nay lại dẫn một ông chồng về nhà, cô biết phải giải thích mọi chuyện thế nào đây.
“Đúng vậy, bố vợ mời anh qua làm khách. Vợ, em không muốn anh tới nhà em à?” Lăng Duy Khiết nhéo khuôn mặt kinh ngạc của Khanh Khanh, hài lòng với những gì mình thấy. Như vậy càng chứng minh chuyện anh hẹn gặp bố vợ là hành động sáng suốt.
“Anh… Lăng Duy Khiết, anh gọi điện thoại cho bố em?” Khanh Khanh lộ biểu cảm như sắp ngất đến nơi vậy.
“Đúng vậy, thật ra anh và bố vợ vừa mới gặp nhau cách đây không lâu, hơn nữa ông cũng đã đồng ý chuyện hôn lễ của hai chúng ta rồi.” Lăng Duy Khiết nói như muốn tranh công, thậm chí còn chu môi, dường như đang đợi Khanh Khanh thưởng cho mình.
“Anh điên rồi, bọn họ vẫn không tin em đã kết hôn, anh lại đột nhiên... Bỏ đi, anh đi nhanh đi, em còn phải nghĩ cách giải thích.” Đầu Khanh Khanh như muốn to ra, bố thì không sao nhưng nếu mẹ mà biết thì bà sẽ nghĩ gì đây.
“Vợ à, không nghiêm trọng vậy chứ, chúng ta đã kết hôn năm năm rồi, nói thế nào thì cũng phải đi gặp bố mẹ vợ mà. Nếu năm đó chúng ta không tách ra, giờ có khi con mình đã biết gọi ông ngoại bà ngoại rồi ấy chứ. Giờ mà không đi bọn họ sẽ cảm thấy đứa con rể như anh không biết cách làm người.” Lăng Duy Khiết thấy Khanh Khanh thu dọn hết quần áo của mình vào vali, đi theo cạnh cô nói.
Nghe Lăng Duy Khiết nói đến chuyện con trẻ, tim Khanh Khanh lập tức đập mạnh. Chẳng biết có phải do cô quá nhạy cảm hay không, sao cứ có cảm giác như Lăng Duy Khiết vẫn còn chuyện gì giấu mình, chẳng lẽ anh biết chuyện Duệ Duệ và Lâm Lâm đã làm rồi?
“Khiết, bây giờ thật sự chưa phải thời cơ tốt, anh vẫn nên về trước đi, hơn nữa lúc sáng anh trai em đến tìm anh…”
“Khanh Khanh, chuyện của chúng ta không cần Thẩm Hạo Trự phải đồng ý, trên thực tế, cho dù bố mẹ vợ phản đối cũng vô dụng, chúng ta đã sớm là vợ chồng hợp pháp rồi.” Lăng Duy Khiết cắt ngang lời Khanh Khanh định nói. Anh thật sự ghét việc cô nhắc đến Thẩm Hạo Trự, điều này cứ khiến anh không tự chủ được mà nghĩ đến năm năm trước, lại làm anh muốn biết vì sao năm đó Khanh Khanh lại đột nhiên bỏ đi.
“Vợ à, em đừng lo lắng gì cả, cho dù trời có sập xuống cũng có chồng chống đỡ, anh sẽ giải thích với bố vợ mẹ vợ. Anh cam đoan sẽ không tức giận lung tung, cam đoan sẽ làm bọn họ thích mình, OK?” Tay Lăng Duy Khiết đặt lên hai vai Khanh Khanh, xoay người cô lại, nghiêm túc nói.
“Nhưng em còn chưa chuẩn bị tâm lý.” Khanh Khanh chột dạ không dám nhìn anh.
“Vợ à, em yên tâm đi, chờ sau khi gặp bố mẹ vợ, anh sẽ qua Mỹ gặp mẹ với em.” Lăng Duy Khiết còn chưa nói hết, Khanh Khanh đã cảm thấy vô cùng chột dạ và áy náy.
“Khiết, thật ra có chuyện, em…” Dưới cơn xúc động, Khanh Khanh muốn thẳng thắn với Lăng Duy Khiết về chuyện con trai hai người, không ngờ Đoan Minh Dũng lại đột nhiên bước vào.
“Đại ca, em đã chuẩn bị xe xong rồi, khi nào thì xuất phát?”
Lúc sáng Đoan Minh Dũng mới bị Thẩm Hạo Trự đánh cho bầm dập mặt mũi nên giờ vừa thấy dáng vẻ anh ta đeo kính râm xuất hiện ở cửa phòng, Khanh Khanh cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Cô chỉ vào anh ta kinh ngạc nói: “Phó tổng giám đốc, anh…”
“Đừng lo, cậu ta nhàn rỗi đến đau bi nên đánh nhau với người khác ấy mà. Khanh Khanh, chúng ta đi thôi, em đừng nghĩ gì cả, mọi chuyện cứ giao cho chồng là được.” Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh ra ngoài, không cho cô cơ hội trốn tránh.
Da đầu Khanh Khanh run lên, cho dù lên xe rồi cũng đứng ngồi không yên. Càng gần về đến nhà cô càng cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Chuyện này không giống như những gì cô từng nghĩ. Lăng Duy Khiết không cầu hôn cô, cũng chẳng nói ba chữ kia, chỉ không ngừng nhắc đến hôn lễ, điều này quả thực khác xa tưởng tượng.
Không phải thế này, cô không cần anh cưới mình chỉ vì tờ giấy lúc trước, cũng không thể bước vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Giờ cô đã không còn là người con gái của năm năm trước nữa, sau khi có con rồi, ai cũng dần trở nên tham lam hơn nhiều. Cô hy vọng Lăng Duy Khiết vì yêu cô nên mới muốn kết hôn chứ không phải vì con cái hay gì khác. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao đến tận bây giờ cô vẫn chưa nói chuyện đứa bé cho anh biết.
Trong lúc Khanh Khanh đang rối rắm, mâu thuẫn, xe bỗng đột nhiên phanh kít một tiếng.
“Mẹ kiếp, bệnh thần kinh à… Thẩm Hạo Trự!!!” Đoan Minh Dũng đang lái xe bực đến nỗi văng ra một câu thô tục, sau đó lại hoảng hốt nói: “Đại ca, anh vợ đến đón anh kìa.”
Hóa ra chiếc xe đang chắn ngang trước mặt họ đúng là xe của Thẩm Hạo Trự, lúc này anh ta đã xuống xe, đang khiêu khích nhìn qua bên này.
“Anh, sao anh lại…”
“Khanh Khanh, em ngồi yên nhé, để anh xuống.” Lăng Duy Khiết biết rõ người tới không có ý tốt nhưng hôm nay anh tuyệt đối sẽ không để chuyện năm năm trước xảy ra một lần nữa.
“Không được, để em…” Khanh Khanh muốn xuống, lại bị Lăng Duy Khiết đè lại.
Anh cố đề nén cơn giận, đổi lại khuôn mặt tươi cười bước ra gặp Thẩm Hạo Trự: “Anh hai, anh tới đón chúng em à?”
“Lăng Duy Khiết, mày đừng có giả vờ giả vịt, nhà họ Thẩm chúng tao không chào đón mày.” Thẩm Hạo Trự lạnh mặt. Bố gọi điện thoại bảo về nhà ăn cơm nên anh ta mới biết Lăng Duy Khiết sắp tới, bởi vậy mới có một màn kinh hiểm như thế này.
Lăng Duy Khiết không ngờ Thẩm Hạo Trự lại chẳng thèm nể mặt chút nào như vậy, anh bước tới trầm giọng nói: “Thẩm Hạo Trự, anh không thấy mình đang quá trẻ con sao? Khanh Khanh là vợ tôi, không phải món đồ chơi của anh. Dù cho anh có ý nghĩ không an phận nào với cô ấy thì cũng mong anh mau dập tắt nó đi, đời này hai người chỉ có thể làm anh em mà thôi.”
“Lăng Duy Khiết, mày vốn không xứng với Khanh Khanh. Tao bảo vệ em ấy, chăm sóc em ấy, ở bên cạnh em ấy hơn hai mươi năm rồi, mày dựa vào cái gì mà vừa xuất hiện đã mang em ấy đi.” Nếu không phải Khanh Khanh ở đây, nói không chừng vừa mới gặp mặt Thẩm Hạo Trự đã động tay luôn rồi.
“Thẩm Hạo Trự, tôi không muốn nói anh biến thái nhưng mong anh hãy xác định rõ vị trí của mình đi. Nếu không sau này tôi sẽ không để Khanh Khanh gặp anh nữa.” Sắc mặt Lăng Duy Khiết rất khó coi. Lúc sáng anh đã đoán ra tình cảm của Thẩm Hạo Trự đối với Khanh Khanh không đơn giản là tình cảm anh em rồi. Chẳng ngờ ông anh vợ này vừa giáp mặt đã lớn tiếng tuyên chiến, muốn cướp người con gái của anh đi.
Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết và anh trai đứng trước xe. Dáng vẻ kia như sắp đánh nhau đến nơi khiến cô không thể không bước xuống, tiến tới nói với Thẩm Hạo Trự: “Anh, anh đừng nổi tính trẻ con nữa.”
“Khanh Khanh, thằng này không hợp với em.” Thẩm Hạo Trự vừa thấy Khanh Khanh đến, nhân lúc Lăng Duy Khiết chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng kéo cô đến cạnh mình.
“Anh à, có hợp hay không tự em biết.” Khanh Khanh nhìn khuôn mặt sa sầm xuống của Thẩm Hạo Trự, trong lòng rất khó chịu, chẳng lẽ thật sự không thể quay lại như trước sao.
“Khanh Khanh, là lỗi của anh, nếu năm đó anh không phá hỏng hôn lễ của hai người, em cũng sẽ không…”
“Anh, anh đừng nói nữa…” Khanh Khanh lớn tiếng quát Thẩm Hạo Trự ngưng lại, đồng thời quay đầu bảo Lăng Duy Khiết lên xe: “Khiết, anh lên xe trước đi.” Cô nói.
“Khanh Khanh, nếu anh hai đã không chào đón chúng ta, vậy thì mình về nhà đi.” Lăng Duy Khiết bước tới muốn kéo cô lại.
Khanh Khanh bỗng rống lên với hai người như một con cọp cái đang phát giận: “Đủ rồi, câm miệng hết lại cho em, Khiết, anh lên xe đi.”
Hai người đàn ông đều ngẩn ra, khỏi cần nói đến Lăng Duy Khiết, ngay cả Thẩm Hạo Trự cũng chưa từng thấy cô bực mình như thế bao giờ.
“Vợ, anh chờ em trên xe.” Lăng Duy Khiết biết chắc chắn Khanh Khanh không muốn mình ở lại đây, bèn xoay người lên xe.
“Anh, anh ấy và bố đã hẹn cùng ăn cơm trưa, giờ anh cản ở đây là có ý gì? Anh không chỉ khinh thường cô em gái này, mà còn quăng sạch mặt mũi của bố đi nữa. Tốt xấu gì anh cũng là phó tổng giám đốc của công ty, bản thân đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao toàn làm ra mấy chuyện ngây thơ không thế. Em và Lăng Duy Khiết đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, anh làm như vậy thì có thể thay đổi được gì đây?” Cô không muốn vạch mặt với anh trai mình, nhưng hôm nay anh ấy quả thực hơi quá đáng.
Nhìn thấy vết thương trên mặt anh mình, cuối cùng cô cũng hiểu vết thương trên mặt Đoan Minh Dũng từ đâu mà có. Cho tới bây giờ, trong cảm nhận Khanh Khanh, anh trai luôn là người hài hước, vui vẻ, luôn bảo vệ cô. Nhưng từ hôm qua cho tới nay, biểu hiện ngây thơ chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi của anh thật sự khiến cô không nhận ra.
“Khanh Khanh, em quyết định rồi sao? Em thật sự muốn gả cho thằng đó? Em đã nói chuyện kia cho tên đó biết chưa?” Bị Khanh Khanh dạy bảo như vậy, Thẩm Hạo Trự cảm thấy đau lòng đến chết lặng. Đúng, anh ta yêu Khanh Khanh nhưng hôm nay anh ta làm như vậy không chỉ vì yêu cô, mà còn vì sợ cô sẽ hối hận, sợ cô bị tổn thương.
Anh ta muốn thừa dịp còn có thể, ngăn cản mọi chuyện không để nó chuyển biến xấu đi. Anh ta không thể nào tin được chuyện Lăng Duy Khiết có tình cảm với Khanh Khanh, không tin trên đời này có chuyện vừa gặp đã yêu.
“Còn chưa, anh à, hôm nay là bố hẹn anh ấy tới.” Khanh Khanh biết Thẩm Hạo Trự hỏi chuyện đứa bé, xua xua tay vẻ mặt cứng ngắc nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...