Sắc mặt Lăng Duy Khiết càng âm trầm, Đoan Minh Dũng nhăn mày lúng túng quay lại, cười với đại ca đang chịu đựng phẫn nộ của anh ta một cái, lại cảm thấy cần phải giải thích rõ, vì vậy anh ta lắp bắp nói, “Ừm... À... Khiết... Đại ca à, thật sự em không cố ý xông vào, nếu sớm biết bọn anh đang... làm chuyện... ở trong..., dù thế nào em cũng sẽ đợi hai người làm xong chuyện mới vào.”
Lăng Duy Khiết lại càng sầm mặt xuống, “Còn không mau cút đi!”
“Ừm... Hai người... Hai người... tiếp... tiếp tục đi... em... em ở ngoài cửa giúp hai người trông... trông cửa...” Đoan Minh Dũng đỏ mặt lắp bắp nói, Lăng Duy Khiết chỉ nói một chữ “cút”, xem ra chuyện lần này thật sự rất nghiêm trọng.
Đoan Minh Dũng giơ tay như thể đầu hàng, nặn ra một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc, nói lắp ba lắp bắp xong thì ỉu xìu vội vàng mở cửa đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại giúp bọn họ...
Đoan Minh Dũng cắp đuôi ra ngoài, hối hận đến mức co thắt ruột gan. Khiết bị phá hoại chuyện tốt, không được thỏa mãn, sau khi tan làm nhất định không bỏ qua cho anh ta. Đây không phải lần đầu tiên biết được sự nhỏ mọn của tổng giám đốc bọn họ, đều là do bản thân anh ta, cứ nghe lời Lý Trình coi như đại ca không ở trong phòng có phải tốt rồi không.
Đoan Minh Dũng vừa đi ra ngoài liền ôm đầu khóc lóc kể lể với Lý Trình, “Lý Trình, lần này anh thật sự hại chết tôi rồi, sao anh không nói rõ một chút, lần này thật sự chọc phải tổ kiến lửa rồi, tiêu rồi, thật sự tiêu rồi, Khiết đã không nổi giận thì thôi, một khi nổi giận thì nhất định sẽ máu chảy thành sông, khắp nơi toàn thi thể...”
“Phó tổng à, tôi đã nói với anh rồi, tổng giám đốc thật sự không có trong phòng.” Lý Trình oan ức nói.
“Nhưng ánh mắt anh làm ra vẻ thần bí, vừa nhìn liền biết đang nói dối, anh phải nói thẳng cho tôi biết, tổng giám đốc đang làm công chuyện với một người phụ nữ nào đó trong phòng làm việc chứ. Không phải như thế là tôi hiểu luôn sao. Haizz... không đúng, Khiết nổi tiếng luôn lạnh lùng với phụ nữ, từ trước đến nay không bao giờ gần nữ sắc, tại sao tôi vừa ra nước ngoài trở về lại trở nên như vậy? Lẽ nào anh ấy thông suốt rồi? Lý Trình, người phụ nữ nào lại có sức quyến rũ như vậy chứ?” Biểu cảm Đoan Minh Dũng thay đổi liên tục từ lo lắng đến kinh ngạc lại chuyển sang vui mừng.
“Phó tổng, chắc anh ra nước ngoài cũng ba tháng rồi đúng không, nhà thiết kế Thẩm là người giành được giải nhất trong cuộc thi lần trước, tổng giám đốc rất coi trọng, còn những chuyện khác thì tôi không biết.” Lý Trình giơ hai tay lên tỏ vẻ bất đắc dĩ. Lần đầu gặp nhà thiết kế Thẩm tổng giám đốc đã có những biểu hiện khác thường, sự việc diễn ra đến hôm nay cũng coi như là một điều rất bình thường.
Lý Trình đẩy gọng kính, không nhịn được thấp giọng hỏi, “Phó tổng, anh bực tức như vậy không phải đã nhìn thấy những gì không nên nhìn rồi chứ?”
Nhìn vẻ mặt lúc này của Đoan Minh Dũng, cộng với việc hôm qua nhà thiết kế Thẩm chạy ra từ phòng làm việc của tổng giám đốc, lại nghĩ đến hôm nay tổng giám đốc vẫn mặc bộ đồ hôm qua đi làm, còn cả những lời dặn dò của tổng giám đốc trước đó, anh ta cảm thấy chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Mặc dù ngày thường ông chủ của mình không gần nữ sắc, bên ngoài luôn mang vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng chính mắt anh ta nhìn thấy tổng giám đốc đối với nhà thiết kế Thẩm không giống bình thường, biết đâu lại có ngày tổng giám đốc không nhịn được mà bùng cháy?
Lý Trình không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến cả khuôn mặt của Đoan Mộc Dược lại sụp đổ, mặt như đưa đám nắm lấy tay anh ta khổ sở van xin: “Lý Trình, dù sao đi nữa chúng ta cũng là anh em một thời, lần này nhất định anh phải cứu tôi, nếu không tối nay tôi chắc chắn sẽ bị đầu lìa khỏi xác.”
Lý Trình đồng cảm nói: “Giúp thế nào?”
Những thứ nên nhìn hay không nên nhìn phó tổng đều đã nhìn rồi, làm hỏng chuyện tốt của Boss đại nhân, bọn họ đều là đàn ông nên rất rõ nếu không được thỏa mãn khi nổi giận sẽ khủng khiếp như thế nào.
“Cái này... nếu như Khiết có hỏi đến, anh cứ nói, cứ nói là anh quên mất những gì anh ấy dặn, hoặc là nói không nhìn thấy tôi đi vào.” Đoan Minh Dũng chắp hai tay đằng trước, thấp giọng khẩn cầu.
Khiết đúng là bị nghẹn quá lâu mà, nhưng mà cũng thật là, dù có vội đến mức nào cũng không thể làm ngay tại đây chứ. Đến tối, đưa mĩ nhân về nhà, muốn làm gì chả được. Dù có muốn “làm” ở đây cũng nên khóa chặt cửa vào chứ, cửa khóa rồi anh ta có muốn xông vào cũng không được. Mình không sai mà, mình có sai đâu chứ...
Đoan Minh Dũng không ngừng lải nhải trong lòng để giảm bớt cảm giác tội lỗi, anh ta càng hi vọng đại ca được thỏa mãn trong phòng làm việc, tốt nhất là thoải mái đến mức quên đi việc anh xông vào cắt ngang việc tốt vừa nãy.
Lý Trình lắc đầu tỏ vẻ bất lực: “Phó tổng, tôi còn phải mua xe mua nhà, vẫn chưa lấy vợ, vì vậy xin anh tha cho tôi đi, dù sao tổng giám đốc cũng không dặn phải ngăn anh lại, tôi càng không ngờ tới tổng giám đốc lại làm chuyện ấy ngay trong phòng làm việc.”
Quan hệ giữa phó tổng với tổng giám đốc rất tốt, nghe nói còn có thể chết vì nhau, Lý Trình cũng không ngờ “bất cứ người nào” lại tính cả Đoan Minh Dũng...
Đoan Minh Dũng với Lý Trình đang bàn bạc với nhau làm thế nào tránh được cơn bão này, thì bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc...
Vì Đoan Minh Dũng đột ngột cắt ngang, Khanh Khanh đang ý loạn tình mê hoàn toàn tỉnh táo lại, ngay lúc quần áo đang xộc xệch lại bị bắt gian tại trận, khuôn mặt Khanh Khanh như con đà điểu núp trong lòng Lăng Duy Khiết, mặc anh tống cổ Đoan Minh Dũng ra ngoài, mãi cho đến khi Đoan Minh Dũng ra khỏi mới chầm chậm ngẩng lên, giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực anh.
“Đừng động đậy!” Lăng Duy Khiết cất giọng ngăn cản sự giãy dụa của cô, ham muốn lại dâng cao, mặc dù bị Đoan Minh Dũng cắt ngang nhưng lúc này đang có cơ thể mềm mại ở trong lòng, lại còn là người phụ nữ mà mình luôn mong nhớ, mỗi cử động nhẹ của cô đều khiến anh mất kiểm soát.
Thực ra hôm nay Lăng Duy Khiết không nghĩ sẽ kịch liệt như vậy, chỉ là vừa đụng phải Khanh Khanh anh liền không thể kiểm soát được, nếu như không phải Đoan Minh Dũng đột nhiên xông vào thì anh đã mạnh mẽ chiếm lấy cô trên bàn làm việc lạnh buốt cứng rắn này rồi. Mặc dù lúc này ham muốn trong người vẫn chưa tan hết, vẫn muốn tiến vào nơi sâu nhất của cơ thể mềm mại thơm ngát này, muốn ôn luyện lại giấc mộng năm năm trước để từ nay về sau sẽ không phải chịu sự giày vò khổ sở này nữa, nhưng...
Tiếng quát khẽ pha lẫn sự đau đớn cùng với vui sướng của Lăng Duy Khiết khiến Khanh Khanh đang giãy dụa không ngừng liền cứng đờ, tùy ý anh ôm vào lòng, đợi đến khi ham muốn của hai người dần dần mất đi.
Trong lúc mê loạn thân thể nóng như lửa đốt chỉ khát vọng theo bản năng muốn được thỏa mãn, nếu như đã tỉnh táo lại thì hai người phải đối diện với hoàn cảnh ngượng ngừng này.
Khanh Khanh lại nghĩ đến bộ dạng của mình vừa nãy, nghĩ lại những dấu vết mà những nụ hôn và bàn tay nóng như lửa đốt của Lăng Duy Khiết để lại trên người cô, cô lại còn ở trong lòng anh vô thức rên rỉ thở gấp, thậm chí còn hưởng thụ sự thăm dò của anh. Vừa nghĩ lại mặt cô lại đỏ bừng lên, không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đang thở dốc kia nữa.
Đối với quan hệ giữa vợ chồng thì là chuyện bình thường, nhưng dù sao đây cũng là công ty, lại còn là thời gian làm việc, huống chi cũng không ai biết bọn họ là vợ chồng.
Từ tối hôm qua đến bây gờ mới qua mười mấy tiếng mà đã xảy ra chuyện ấy tận hai lần, Khanh Khanh thật sự rất bối rối, hôm qua với hôm nay không giống nhau, nếu như hôm nay người đàn ông kia không đột nhiên xông vào, chỉ sợ tất cả những cố gắng đều hóa thành tro bụi rồi, ngoài việc hơi khó xử ra thì cô lại càng cảm thấy may mắn. Song Khanh Khanh cũng nhớ kĩ trong lòng, sau này nhất định không thể gặp riêng Lăng Duy Khiết, nếu thật sự không thể nào né tránh thì cũng phải duy trì khoảng cách an toàn để tránh việc mất kiểm soát một lần nữa.
“Khanh Khanh, người vừa nãy là Đoan Minh Dũng, phó tổng giám đốc của công ty, cũng là anh em tốt của anh, em không cần phải cảm thấy khó xử, hơn nữa chúng ta còn là vợ chồng, dù có bị nhìn thấy cũng chẳng sao.”
Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh, trên cái cổ trắng ngần của cô vẫn còn ửng hồng, ánh mắt anh lại trầm xuống, giọng nói trầm thấp bất giác pha thêm chút khàn khàn, “Em đừng quá lo lắng.”
“Không lo mới lạ.” Ánh mắt anh lúc này khiến tim cô có chút loạn nhịp, cô mất tự nhiên cúi xuống né tránh tầm mắt anh, thuận tay chỉnh lại quần áo.
“Khanh Khanh, chúng ta có thể sửa đổi một chút ba giao ước kia không?” Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh chỉnh lại quần áo xong bèn kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Khanh Khanh.
“Sửa? Sửa cái gì?” Khanh Khanh ngẩn ra một lúc, cô cũng nghĩ cần phải sửa lại ba giao ước tối hôm qua, cần phải thêm một điều nữa, tổng giám đốc Lăng nhất định phải giữ khoảng cách an toàn ba mét với cô.
Trong phòng tổng giám đốc, Lăng Duy Khiết đang bàn bạc với Khanh Khanh về “ba điều quy ước”, còn phó tổng giảm đốc Đoan Minh Dũng đang ngồi với Lý Trình ở bên ngoài, vốn anh ta muốn chuồn đi nhưng nghĩ kĩ lại cảm thấy chủ động nhận lỗi vẫn tốt hơn, vì thế liền ngồi bên ngoài chờ đại ca “làm xong việc”, đợi đến khi đại ca làm xong, tâm trạng sẽ tốt lên, không tính toán với anh nữa.
Nhưng anh ta vẫn rất tò mò về người đẹp khiến Lăng Duy Khiết không thể kiềm chế nổi kia. Anh ta mới ra nước ngoài vài tháng mà hình như đã bỏ qua rất nhiều kịch hay, hôm nay dù thế nào anh ta cũng không thể để lỡ chuyện này được.
Đoan Minh Dũng cúi gục đầu xuống không ngừng suy nghĩ, mấy phút sau liền nhìn về phía cửa phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn đang đóng chặt kia, nhưng từ hơn hai giờ chiều đến tận hơn năm giờ chiều cánh cửa kia vẫn không chút động tĩnh, người trong phòng vẫn chưa bước ra.
Hai mắt anh ta nhìn chằm chằm cánh cửa, không khỏi tặc lưỡi, năng lực làm chuyện ấy của Khiết cũng thật là mạnh mẽ?
“Lý Trình, anh nói xem có phải tổng giám đốc nhịn lâu quá không? Năng lực kéo dài như vậy thật làm cho người khác phải bất ngờ mà. Nhà thiết kế xinh đẹp của chúng ta liệu có chịu được không đây?” Mắt Đoan Minh Dũng nhìn đến sắp lòi ra đến nơi, đành phải bỏ qua mà quay sang nhìn Lý Trình đang bận làm việc, một tay chống cằm, uể oải cảm khái.
Ba tiếng rồi, có cần thiết phải đại chiến suốt ba tiếng đồng hồ trong giờ làm việc như vậy không? Không phải buổi tối còn rất nhiều thời gian sao?
“Phó tổng, anh có thể đi gõ cửa hỏi mà.” Lý Trình không thèm quay đầu, những ngón tay linh hoạt lướt trên bàn phím như nhảy múa.
“Hỏi? Hỏi thế nào?” Đoan Minh Dũng không hài lòng với câu trả lời của Lý Trình, bất giác cao giọng, “Chẳng lẽ lại hỏi, này, đại ca, anh nhịn bao nhiêu năm rồi, sau lại lâu như vậy chứ? Hay là, đại ca, công phu trên giường của anh sao lại lợi hại như vậy chứ? Có phải có tuyệt chiêu gì không? Hay là hỏi, đại ca, cả một buổi chiều anh làm việc như vậy, người đẹp có chịu nổi không?”
“Cạch...” Tiếng mở cửa rất nhỏ kêu lên, Đoan Minh Dũng vẫn đang kích động nói, không để ý đến, nhưng Lý Trình lại chú ý đến, nhìn Lăng Duy Khiết với Thẩm Khanh Khanh người trước người sau bước ra, anh ta có lòng tốt ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở, “Khụ, khụ...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...