Càng nghĩ cô càng thấy tủi thân, nếu mẹ cô không quan tâm đứa con gái này thì cô cũng không cần phải ở nhà mặc cho bà sắp đặt cuộc đời mình nữa.
Hành lý mới thu dọn được một nửa, cửa phòng liền vang lên tiếng đập ruỳnh ruỳnh, Thẩm Khanh Khanh vừa nhét vali hành lý vào tủ quần áo vừa nói: “Con ra đây.”
“Bố, mẹ vẫn muốn tổ chức đám cưới ngày mai ư?” Thẩm Khanh Khanh nhìn bố với ánh mắt chứa đầy hy vọng.
“Khanh Khanh, con không cần lo lắng, cứ ngủ một giấc thật ngon, sáng mai bố sẽ gọi điện thông báo cho bạn bè thân thích hủy đám cưới.” Ông Thẩm xoa đầu con gái, có những lời ông để trong lòng hơn 20 năm nay không nói ra, hay là nói không thể nói ra được.
Lần này quả thật vợ mình hơi quá đáng, bất kể thế nào ông cũng phải bảo vệ con gái.
“Bố, mẹ là vợ bố, xin bố hãy nói cho con biết, vì sao mẹ cứ nhất quyết bắt con phải lấy chồng? Thời đại bây giờ con gái 25 tuổi, thậm chí 30 tuổi chưa kết hôn cũng đầy ra, vì sao con mới 20 tuổi mẹ lại nhất định phải bắt con lấy chồng?” Thẩm Khanh Khanh rốt cuộc cũng nói ra thắc mắc đè nén trong lòng bao lâu nay.
Từ nhỏ đến lớn cô luôn nghe lời mẹ, mẹ chỉ hướng đông cô không dám đi hướng tây, cũng chưa từng cãi “thánh chỉ” của mẹ. Nhưng lần này rốt cuộc là vì sao?
Kết hôn là chuyện lớn liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, nhưng con rể mà mẹ chọn bảo cô làm sao lấy làm chồng được?
“Khanh Khanh, đừng trách mẹ con, muốn trách thì cứ trách bố. Là lỗi của bố, nhưng lần này bố cam đoan với con, ngày mai tuyệt đối sẽ không có đám cưới.” Thẩm Kiên Trung nhìn con gái với ánh mắt hổ thẹn, nhưng ông lại không thể nói. Con ông đã lớn rồi, có nói nữa cũng đâu còn ý nghĩa gì, chỉ cần tìm được người chồng tốt cho con gái là tất cả đều sẽ ổn.
“Cảm ơn bố, con hơi mệt, con ngủ trước.”
Thẩm Khanh Khanh không hỏi tới nữa, cô đã hiểu rồi, vẻ mặt của bố đã nói rõ hết thảy. Vẻ mặt ấy từ lúc cô còn nhỏ đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ cần cô hỏi tiếp, bố cô sẽ chỉ nói ra hai chữ “xin lỗi”.
“Khanh Khanh, cứ yên tâm ngủ đi, bố sẽ bảo vệ con.” Thẩm Kiên Trung đưa tay muốn an ủi con gái, nhưng Thẩm Khanh Khanh tránh né.
Cô đã trưởng thành rồi, không còn là cô bé cần bố xoa đầu an ủi nữa. Lần này cô quyết tâm phản đối, không thể thuận theo được nữa.
Cô đóng cửa lại rồi kéo hành lý ra tiếp tục thu dọn. Xong xuôi cô im lặng ngồi trên giường, chờ khi bên ngoài không còn tiếng động để tìm một cơ hội bỏ trốn.
Cô mở cửa thăm dò hết lần này đến lần khác, nhưng đèn trong phòng khách vẫn sáng, dường như mẹ đã đoán được cô sẽ chạy trốn, đêm nay chỉ sợ khó mà thoát được.
Nhìn vali hành lý phía sau, Thẩm Khanh Khanh quyết đoán vứt bỏ tất cả, chỉ cần đem theo giấy tờ và thẻ, quần áo gì đó có thể mua lại được, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải mau chóng trốn đi, bằng không ngày mai e là cô sẽ bị trói đến lễ cưới.
Cô hiểu rõ cá tính của mẹ mình, bề ngoài nhìn bà rất nhu nhược, rất dịu dàng, nhưng bản chất lại là người có chính kiến. Vẻ nhu nhược chỉ là mặt ngoài, là vũ khí của bà.
Cất giấy chứng nhận và thẻ xong, cô thận trọng ra khỏi phòng. Không có vali hành lý sẽ an toàn hơn nhiều, muốn trốn cũng sẽ không quá khó.
Từ phòng khách đến cửa chỉ mấy chục mét, Khanh Khanh kiểm tra xung quanh thấy không có ai mới lặng lẽ ra cửa. Cứ thế nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng thoát ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...