CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Nhưng mà nghĩ đến hai đứa con, nghĩ đến ba gương mặt giống nhau kia, cô lại không cách nào kháng cự lại khát vọng trong lòng.

Yêu lại từ đầu, toàn bộ bắt đầu lại một lần nữa, tạm thời không cần phải nói chuyện của con cho anh ấy? Nhưng mà như vậy thì có gì thay đổi sao? Giấy chứng nhận kết hôn vẫn tồn tại, trên phương diện pháp luật, trên thực tế hai người đã là vợ chồng rồi, những thứ này hình như đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Chẳng lẽ phải ly hôn ư? Lúc này nội tâm Khanh Khanh như sông cuộn sóng ngầm, không biết nên làm thế nào mới phải? Cô ra ngoài lâu như vậy rồi, không biết Lăng Duy Khiết có gọi điện thoại cho cô không? Khi đó cô chịu kích thích nên mới rời đi, không mang theo thứ gì cả, hai tay trống trơn cứ thế lao ra ngoài, lúc đó không biết thì không sao, bây giờ biết rồi mới không kiềm nổi có chút hối hận.

Cô ngồi trên băng ghế dài ở công viên nhìn người qua đường, nhìn những đôi tình nhân ôm nhau, Khanh Khanh càng do dự. Ly hôn, bắt đầu lại từ đầu ư? Cô cảm thấy có phần hoang đường, hơn thế nữa trong lòng cô cũng rất khó tiếp nhận, cứ cho là không vì mình, nhưng sau này về nhà lại không có cách nào ăn nói với hai đứa nhỏ.

Nhìn thời gian, bên ấy đã là hừng đông, hai đứa chắc cũng đã dậy rồi, Khanh Khanh quyết định gọi điện thoại về hỏi ý kiến bọn trẻ.

“Mami ơi, con nhớ mami lắm, mami tan làm chưa?” Người nghe điện thoại là Lâm Lâm, tuy là con trai nhưng nó khá thân thiết với cô.

“Mẹ tan làm rồi, Tiểu Lâm, Tiểu Duệ có ở cạnh con không?” Giọng Khanh Khanh hơi run, dù sao đi chăng nữa cũng không thể trực tiếp cho hai đứa biết được, nếu không hai đứa nhỏ chắc chắn sẽ mặc kệ hết thảy bay qua bên này.

“Tiểu Duệ, mẹ kêu anh này.” Khanh Khanh nói xong nghe thấy đầu bên kia tiếng Tiểu Lâm gọi anh, bởi vì hai đứa chỉ sinh cách nhau hơn mười phút thôi, nên chúng thường trực tiếp gọi tên đối phương.

“Ngốc nghếch, em ấn loa ngoài là được rồi.” Tiểu Duệ chạy đến, gõ cho em trai một cái.

“Mami ạ, bao giờ mami về thế? Mami ở bên đó có khỏe không? Sếp có bắt nạt mami không?” Tiểu Duệ nói chuyện như người lớn, mấy câu quan tâm này làm hốc mắt Khanh Khanh đỏ lên.


“Mami rất khỏe, mami cũng rất nhớ tụi con, mami không ở bên cạnh hai đứa, hai đứa có biết tự chăm sóc bản thân không vậy? Có gây thêm phiền toái cho chú James không?” Giọng Khanh Khanh hơi khàn, làm thế nào cũng không hỏi vấn đề kia ra được.

“Mami ơi, bọn con ngoan lắm, hôm nào cũng đi học đúng giờ, sau khi về cũng rất ngoan, còn giúp chú James làm việc nhà nữa, nếu mà mami nhớ tụi con thật thì về thăm tụi con đi, nếu không, con với Tiểu Lâm đi thăm mami cũng được, mami...”

“Đến em rồi, đến em rồi, anh nói nhiều quá, mami, mami, con cũng rất ngoan đó, con còn giúp chú James lau bàn...” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng hai đứa bé tranh giành nhau, mỗi lần nghe đến đấy trong lòng Khanh Khanh đều cảm thấy vô cùng vui mừng, cực kì hạnh phúc, chỉ có duy nhất một điều nuối tiếc đó chính là từ khi hai đứa sinh ra đến nay đều không thể cho tụi nó gọi một tiếng bố.

“Tiểu Duệ, Tiểu Lâm, hai đứa muốn có daddy không?” Khanh Khanh tràn đầy áy náy hỏi hai đứa con.

“Mami, có phải mami có chú nào thích không?” Tiếng tranh giành đầu kia điện thoại lập tức ngừng lại, sau đó giọng hai đứa đồng thời vang lên.

“Không phải, mami chỉ cảm thấy nên cho tụi con một daddy, nhưng mà lại không biết tụi con thích daddy như thế nào?” Khanh Khanh lau nước mắt, cười hỏi hai đứa nhỏ.

“Mami, mami không cần lo cho tụi con, chỉ cần chú ấy đối xử tốt với mami, có thể chăm sóc mami là được, đương nhiên là nếu đẹp trai một tẹo thì càng tốt hơn.” Tiểu Lâm nói vào điện thoại.

“Mami, mami, không phải mami nói daddy của tụi con vẫn còn sống sao? Tại sao vẫn còn muốn tìm daddy mới thế ạ?”

“Ngốc nghếch, nếu daddy đối xử tốt với mami, sao còn để mami một mình sinh chúng ta, nuôi chúng ta chứ?”

Đầu kia điện thoại lại truyền đến tiếng con trai nhỏ quở mắng anh trai.


“Cũng đúng, từ lúc bọn mình sinh ra chưa nhìn thấy daddy bao giờ, mami, vậy mami cứ tìm cho tụi con một daddy đi, chú ấy có thể đẹp trai một chút, nhưng nhất định không được đẹp trai hơn Duệ Duệ, cũng không được đáng yêu hơn Duệ Duệ, phải giống...”

“Ngốc ngếch, mami, mami chọn chú nào cũng được, chỉ cần đừng ngốc như Tiểu Duệ là được.” Tiểu Lâm lườm anh trai một cái, oán trách ông trời không công bằng, tại sao Tiểu Duệ lại sinh trước nó mười mấy phút cơ chứ, hu hu hu, đáng ra nó là anh trai mới đúng.

“Được, mami hiểu rồi, nếu có một chú như vậy, mami nhất định sẽ mang chú ấy về cho cho các con xem xét, các con bảo được mới được.” Khanh Khanh cười, trong lòng hạ quyết tâm.

Nếu hai đứa nó đã không để ý, vậy thì tại sao cô lại cứ giam mình trong cái tình cảm ba ngày kia chứ.

Đoạn tình cảm ba ngày đó không chống lại được dòng chảy thời gian năm năm, nếu Lăng Duy Khiết thật sự vẫn còn cảm giác với cô, xét trên phương diện anh ấy là bố bọn trẻ thì cô sẽ cho anh ấy một cơ hội, một cơ hội theo đuổi cô lại từ đầu, nhưng chuyện của hai đứa nhỏ thì cô không định nói luôn cho anh.

Đợi sau khi cô xác định lại tình cảm của anh, đến lúc đó cho anh một bất ngờ cũng không muộn.

Chỉnh đốn lại cảm xúc, Khanh Khanh quyết định về nhà, lúc này đã quá giờ tan làm rồi, về lại công ty cũng chẳng có ích gì nữa. Lang thang ở bên ngoài ủ rũ cả ngày trời mệt lắm rồi, cô vẫn nên quay về nghỉ ngơi thì tốt hơn, ngày mai an phận đi làm là ổn.

Ở nhà của Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết không ngừng chuyển động di động trong tay, anh đến đây từ trưa, đã gõ cửa nhưng không có ai ra mở. Anh cứ nghĩ Khanh Khanh đang giận dỗi nên gọi điện thoại cho cô ấy nhưng không ai trả lời, dưới tình hình đợi rất lâu không có ai mở cửa, anh đánh liều tự đi vào.

Nhìn căn nhà trống không anh mới nhận ra Khanh Khanh vẫn chưa về nhà, muốn ra ngoài tìm cô nhưng lại không biết đi đâu tìm. Đợi đến ba giờ chiều, anh không đợi nổi nữa, lại gọi điện thoại cho Khanh Khanh, nhưng vẫn không ai nhận điện thoại, anh hơi sốt ruột, mãi mới nghĩ ra có thể là Khanh Khanh quên không mang theo điện thoại rồi.

Theo lý Khanh Khanh mới về nước, trước khi ra nước ngoài lại ở thành phố B, nên nơi này chắc cô không có bạn bè nào cả. Huống hồ hôm nay là ngày làm việc, không phải cô đã ra nước ngoài tiếp rồi chứ?


Nghĩ một hồi, Lăng Duy Khiết gọi một cú điện thoại về công ty, sau khi chắc chắn Khanh Khanh vẫn chưa về công ty xong anh mới quyết định đợi tiếp, tuy nhiên cứ đợi không như này chỉ tổ suy nghĩ linh tinh, anh dứt khoát đi đến siêu thị mua một chút thức ăn về nhà.

Anh nghĩ chắc Khanh Khanh cũng không có tâm trạng nào ăn cơm ngoài, vậy nên anh làm cơm đợi cô ấy về, có thể sau khi về nhìn thấy cô ấy sẽ vui vẻ, không giận nữa cũng nên.

Lúc Khanh Khanh kéo lê thân thể mỏi mệt của mình về nhà, theo thói quen nhìn lên lầu một cái, cô lập tức chết lặng, tại sao phòng mình lại sáng đèn? Chẳng lẽ lúc sáng đi không khóa cửa? Khả năng này không lớn, huống chi lúc cô đi trời đã sáng rồi, cô cũng đâu có bật đèn.

Hay là trộm? Cơ mà cô mới dọn đến không lâu, cho dù trộm có đến cũng thất vọng ra ngoài mà thôi, kệ đi, không nghĩ nữa, cứ lên rồi biết.

Có lẽ ở nước ngoài đã lâu, Khanh Khanh không nghĩ đến chuyện này quá nguy hiểm, sau khi lên tầng nhìn cửa nhà vẫn khóa, không có dấu vết bị cạy cửa, chút căng thẳng vừa xong thoáng chốc biến mất.

Khanh Khanh mở cửa ra, không để ý đến việc phòng khách vẫn còn sáng đèn, cô đi loanh quanh bên ngoài cả một ngày trời rồi nên rất mệt, sau khi về cô trực tiếp ngã lên sô pha. Hôm nay chịu kích thích chạy khỏi công ty, lang thang cả ngày bên ngoài, khứu giác của Khanh Khanh dường như không nhạy bén nữa, cô không để ý đến mùi thơm nức mũi trong nhà, chỉ nhắm mắt lại, nằm thẳng đuột trên sô pha.

Lăng Duy Khiết trong phòng bếp lại không nghe thấy tiếng mở cửa, lúc anh mang thức ăn ra ngoài, nhìn thấy Khanh Khanh nằm trên sô pha, anh hơi ngạc nhiên, đồng thời sự vui mừng cũng lan lên trên mặt.

“Vợ ơi, em về rồi à.”

Một tiếng vợ làm Khanh Khanh đang nằm trên sô pha giật bắn lên.

“Lăng Duy Khiết? Anh... tại sao anh lại ở nhà tôi?” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết đeo tạp dề, mắt trợn tròn hỏi.

“Vợ à, em ở bên ngoài cả ngày cũng đói rồi, chúng mình rửa tay ăn cơm rồi nói chuyện sau nhé?” Lăng Duy Khiết cười khẽ, đi đến dỗ dành như dỗ trẻ con, kéo Khanh Khanh vào nhà vệ sinh.


Khanh Khanh vẫn còn chưa tỉnh lại trong khiếp sợ đã bị anh dắt vào nhà vệ sinh, cho đến khi nước chảy lên tay cô mới hoàn toản tỉnh táo lại.

“Lăng Duy Khiết, tại sao anh lại ở trong nhà tôi?” Khanh Khanh dùng lực rụt tay lại, trừng mắt nhìn gương mặt tươi cười đáng đánh đòn của Lăng Duy Khiết.

“Anh lo cho em nên qua đây tìm em, nhưng gọi điện thoại không có ai nhận, gõ cửa không ai bảo gì, anh hơi lo nên tìm thợ phá khóa.” Lăng Duy Khiết hơi run, thầm nghĩ, bây giờ dù thế nào cũng không được để Khanh Khanh biết mình lén đánh thêm chìa khóa, nếu không kết cục chắc chắn sẽ rất bi thảm.

“Ai cho phép anh đến nhà tôi? Ai cho phép anh tự tiện làm chủ? Anh đi đi, anh đi đi...” Khanh Khanh chỉ tay ra cửa, nén không để mình khóc, đuổi Lăng Duy Khiết ra ngoài.

“Khanh Khanh, anh biết anh sai rồi, lúc anh nhận ra em anh nên nói cho em biết, nhưng mà Khanh Khanh, trước khi em kết án anh, có thể cho anh giải thích được không?”

Lăng Duy Khiết chưa từng thấy Khanh Khanh nổi giận, đây là lần đầu tiên, khuông mặt không có ý cười kia khiến anh rất lo lắng.

“Lăng Duy Khiết, không có gì phải giải thích hết, thật ra đã năm năm rồi, hôn nhân của chúng ta thực chất đã không còn ý nghĩa gì nữa, tôi hoàn toàn có thể viết đơn yêu cầu ly hôn.” Lúc Khanh Khanh nói ra câu đó và suy nghĩ lúc trước khi về nhà hoàn toàn là hai ý niệm. Cô tức chủ yếu là do Lăng Duy Khiết không mời mà đến, hơn nữa còn gọi người đến phá khóa nhà cô.

Nếu không nghĩ đến quan hệ “vợ chồng”, quan hệ cấp trên cấp dưới của hai người, cô hoàn toàn có thể báo cảnh sát, nhưng giờ cô đã giữ thể hiện cho Lăng Duy Khiết lắm rồi.

“Khanh Khanh, em không thể ly hôn được, tuy thời gian đã qua năm năm rồi, nhưng trong năm năm này, anh luôn nhớ anh là người đã kết hôn, chưa từng làm chuyện gì tổn hại đến quan hệ hôn nhân của chúng ta. Trên thực tế, kể từ khi em mất tích, anh vẫn luôn tìm em, em không thể vì chuyện hôm nay mà phán anh tội chung thân được.” Lăng Duy Khiết kích động, không ngờ Khanh Khanh hoàn toàn không hiểu tất cả sự cố gắng của anh.

Nghe thấy Lăng Duy Khiết nói đến từ tội chung thân, Khanh Khanh sững lại, nhìn thấy anh ấy kích động như vậy, trong lòng cô lại có chút vui sướng nho nhỏ.

“Nhưng quả thực hôm nay anh đã tự ý xông vào nhà dân, thế này là anh đã phạm pháp rồi.” Thấy Lăng Duy Khiết kích động, Khanh Khanh bình tĩnh lại, cô vừa dùng khăn lau tay vừa nói.

“Đúng, là anh sai, hôm nay sau khi em đi, anh không tìm được em, gọi cho em lại không ai nghe, anh rất lo.” Thấy giọng Khanh Khanh đã trở nên mềm mỏng hơn, Lăng Duy Khiết thầm thở phào, nhẹ nắm lấy cánh tay Khanh Khanh giải thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui