Hạ Dụng ngồi lên xe taxi, đi về phía khách sạn, càng nghĩ thấy không đúng, nếu anh trách nhầm bà thì tại sao bà không phản bác? Sao bà phải thừa nhận?
Bây giờ nghĩ kĩ lại, hình như bà không hề thừa nhận, nhưng cũng không nói không phải. Xem ra chuyện này vẫn phải hỏi con trai, chiều hôm qua con trai đã nói Tony sẽ mang câu trả lời tới, nhưng câu trả lời mà Tony mang đến sáng nay cũng tạm chấp nhận.
Có ghen cũng không biến thành như vậy chứ, hơn nữa giữa San San và Tony không hề có gì đen tối. Có điều nghĩ lại giữa Hồ Tiêu Lương và Khanh Khanh, giữa La Tiêu Phụng và Khanh Khanh vẫn là anh em, nhưng không phải bọn họ đều muốn đẩy Khanh Khanh vào chỗ chết sao?
Càng nghĩ lại càng loạn, Hạ Dụng không muốn nghĩ nữa, trước mắt, anh chỉ cần San San bình an là được, cũng không thể chịu nổi bất cứ đả kích nào nữa.
Đợi sửa xong nhà anh sẽ cầu hôn với San San, nhưng trước kia ở đây, anh còn phải gặp bố mẹ Tony, cũng là người cứu mạng San San.
Lúc đến khách sạn, con trai vẫn ở cùng bà nội, Hạ Dụng nghe thấy tiếng cười của hai người họ ở ngoài cửa, đưa tay gõ cửa mới phát hiện cửa không khóa.
“Hạ Diệp, con lớn rồi, con phải kính trọng bà một chút, không được tùy tiện như vậy.” Nghĩ đến việc con trai vô lễ với bà như vậy, Hạ Dụng không khỏi lo lắng.
“Dụng à, Diệp rất ngoan, có thằng bé nói chuyện với mẹ, mẹ rất vui, đã nhiều năm rồi, cho đến tận bây giờ, mẹ mới thấy cuộc đời ý nghĩa biết bao, cảm ơn con đã đưa mẹ sang Mỹ.” Khóe mắt bà ướt ướt, trước ngày hôm qua bà chỉ biết vì người đàn ông đó mà sống, thậm chí chưa từng nghĩ cho con trai, nhưng bây giờ nhìn cháu nội, bà mới thấy cuộc đời bà tươi đẹp dù không có người đàn ông kia.
“Bố, bố cũng khinh thường con trai bố quá rồi, con giống đứa không lễ phép vậy sao?” Hạ Diệp xoa mũi, ấm ức nói.
“Mẹ, bây giờ San San vẫn đang ở bệnh viện, con muốn đợi qua vài ngày nữa San San xuất viện, bọn con cùng đi xem nhà rồi mua, nhưng thời gian này cũng không thể để mẹ cứ ở mãi khách sạn được. San San nói mẹ cứ ở đây trước đã, cô ấy ở chung cư bên này...” Hạ Dụng đi tới, ngồi xuống cạnh mẹ nói.
“Có tiện không?” Bà Hạ vui mừng, vừa nghe đã biết đứa con dâu này rất được, tuy chưa nhìn thấy, nhưng mà bây giờ mẹ chồng ở cùng với con rất ít, nhất là lại ở nước ngoài.
“Tiện ạ, chỉ cần bà nội không thấy mẹ cháu lôi thôi là được, nếu không lúc mẹ cháu nằm viện, cháu đưa bà về nhà sống.” Hạ Diệp uất ức nói.
“Đương nhiên rồi, tạm thời bố ở trong viện cùng mẹ, đương nhiên con phải ở cùng bà rồi, bà không biết, chưa quen ở đây, con ấy à, phải chỉ cho bà, phụ trách đưa bà đi xung quanh cho quen.” Hạ Dụng nhéo mũi của con trai nói.
Bà Hạ nghe cháu nội sẽ ở với bà, lúc này toét miệng nói: “Thế thì tốt, lúc nào mẹ chuyển qua thì được đây?”
“Ngay hôm nay ạ, con mang chìa khóa tới rồi, Hạ Diệp, mau giúp bà thu dọn hành lý.” Hạ Dụng vút chìa khóa trong tay: “Mẹ, đây là chìa khóa xe, con cầm trước, xe đậu ở bãi đỗ xe dưới chung cư, khi mẹ muốn đi thì cứ lấy đi là được.”
Bà Hạ cầm chìa khóa xe, hớn hở nói: “Được rồi, vậy mẹ cầm, Dụng à, con đi trả phòng trước đi, để mẹ thu dọn hành lý là được, con đợi mẹ và cháu nội ở sảnh chờ, chúng ta sẽ xuống nhanh thôi.”
Tình trạng vết thương của San San hồi phục rất nhanh, toàn bộ công lao to lớn này đều là nhờ bà Chuẩn. Từ sau khi chuyển đến nhà San San, bà Hạ ngày nào cũng đi chợ nấu cơm, còn không sợ cực mang cơm đến bệnh viện.
Còn nhớ lần đầu tiên bà mang cơm đến bệnh viện, đúng lúc đó Hạ Dụng đi mua cơm rồi, thấy bác gái đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh, cô hơi sửng sốt.
Cho đến lúc Hạ Diệp chui từ bên ngoài vào, chớp mắt cười nói với San San: “Mẹ, bà nội đến thăm mẹ này, mẹ hạnh phúc không, cảm thấy rất hạnh phúc đúng không?”
“Bác gái, con cảm ơn bác, đường xa như thế, con...”
San San chưa nói xong câu thì bị con trai cắt ngang: “Mẹ, không phải mẹ nên gọi mẹ giống bố sao?
“Không sao, không sao, gọi thế nào cũng được.” Bà Hạ hòa giải luôn.
“Mẹ, con cảm ơn mẹ.” Tuy thấy hơi ngượng nhưng San San vẫn gọi một tiếng “mẹ”.
“Ừm, con ngoan, con cứ nằm đi, đừng đụng đến vết thương, thử món canh cá mẹ làm đã.” Những giọt nước mắt hạnh phúc của bà Hạ tuôn trào, cảm giác nghe con dâu gọi một tiếng “mẹ” và cháu gọi bà nội thật thích.
“Con đã đỡ hơn nhiều rồi, bác sĩ nói qua mấy ngày nữa có thể xuất viện rồi.”
Trong lòng San San ấm áp, từ ngày hôm đó, dường như Hạ Dụng trở thành người thừa, San San và bà Hạ rất hợp nhau, hai người vừa nói chuyện đã nói đến nửa ngày, có lúc thậm chí buối trưa bà Hạ không về nấu cơm.
Nhưng như vậy cũng tốt, Hạ Dụng cũng có thời gian xử lý việc của mình, anh đã tìm thấy Tony rồi, chuẩn bị đến nhà Carlyle để nói về chuyện San San.
“Thầy không cần lo lắng đâu, bố mẹ em đều rất thông suốt, tuy rằng họ hy vọng San San trở thành con dâu, nhưng làm con gái cũng như thế cả, hơn nữa có một người con rể xuất sắc như thầy thì họ mong còn không được.” Tony nói xong cười ha ha.
Nghe tiếng cười đó của Tony, Hạ Dụng đã hiểu luôn, tên nhóc này tám phần là nhắm vào anh ấy, vì vậy hừ hừ nói: “Tony, không phải cậu lại nhắm vào tôi đó chứ.”
Tony cười gian nói: “Ha ha, sao em lại dám nhắm vào thầy chứ, nhưng thầy này, hình như người Á Đông thích báo đáp ơn cứu mạng sao, thực ra chúng tôi cũng không hy vọng San San khó xử như vậy, huống hồ, tuy cô ấy rất cố gắng lên đến vị trí phó tổng giám đốc hãng hàng không SEG, nhưng rất mệt mỏi, rất cực khổ, thầy cũng không hy vọng vợ thầy mệt mỏi như vậy chứ?”
“Tony, không phải cậu định để tôi làm cho các cậu chứ?” Hạ Dụng chau mày, tuy Tony nói không sai, nhưng làm cho người khác, e rằng anh ấy vẫn không quen.
“Nói thế nào đây nhỉ, coi như... coi như sính lễ đi, tính ra thì San San và em còn có giao ước năm năm, thế nên...”
Hạ Dụng cắt ngang lời Tony, có chút khó chịu: “Tony, xem ra cậu đã tính toán kỹ rồi, năm năm, không hề ngắn.”
“Cũng không phải dài, thầy à, năm năm này đổi lấy sự thoải mái của San San, đổi lấy cả cuộc đời cô ấy không đáng sao?” Tony cười xảo quyệt, chỉ cần Hạ Dụng tiếp nhận thì mình có thể sống những ngày yên ổn ung dung trong năm năm.
“Tony, không thể tính như vậy, có điều các cậu đã nói thế, đương nhiên tôi cũng sẽ không bác bỏ, có điều cậu bái sư, dù sao cũng phải có lễ bái sư gì đó chứ, như thế này đi, nếu cậu muốn tiếp tục học võ ở chỗ tôi, thế thì hai năm.” Hạ Dụng cò kè mặc cả với Tony.
“Thầy cũng khá độc đó, năm năm lập tức còn hai năm, không được, bốn năm.” Tony nói lớn.
Cuối cùng, hai thầy trò thỏa thuận, Hạ Dụng đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn SEG của nhà Carlyle bốn năm, đương nhiên dù vậy, San San vẫn là con gái của Carlyle, đương nhiên gả đi sẽ không đơn giản như vậy.
Hôm nay Tony đưa Hạ Dụng đến nhà Carlyle gặp bố mẹ cậu ấy, dĩ nhiên chủ yếu là bàn bạc về hôn sự.
“Thầy, chúng ta đã nói rồi đó, thầy nhất định không được thay đổi đâu đó.” Trên đường đến nhà Carlyle, Tony lại nhắc Hạ Dụng lần nữa.
Bởi vì chuyện này không phải là chuyện làm ăn, vì vậy thời gian hẹn là buổi tối, lúc đầu Tony mời Hạ Dụng về nhà ăn cơm tối, nhưng Hạ Dụng không thích kiểu tiệc tùng của dòng họ lớn nước ngoài nên khéo léo từ chối, vì vậy khi bọn họ đến nhà Carlyle đã chín giờ tối rồi.
Nhưng với bọn họ mà nói vẫn chưa muộn quá.
Nhưng phía sau, ông Carlyle không nhắc đến chuyện gả San San, mà lại luôn nói chuyện công ty với Hạ Dụng. Đương nhiên trước khi tới, Hạ Dụng đã nắm được bài, anh ấy cũng đã liệu được, cho nên câu trả lời của anh ấy và những phương án của anh khiến ông Carlyle rất lạc lõng.
Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ trong phòng sách, Tony bên cạnh lại lên cơn buồn ngủ. Cảm thấy hình như chỉ một lát đã đến mười hai giờ rồi.
“Hạ Dụng, ta thấy rất được, như này đi, đợi sau khi cậu kết hôn với Lisa một tháng thì đến công ty làm việc, thế nào?” Ông Carlyle tính toán tỉ mỉ nói.
“Ông Carlyle, hai tháng được không, cháu và San San đã xa nhau mười năm, lần này kết hôn, cháu muốn đưa cô ấy đế nơi mà cô ấy muốn đi, đây cũng là lời hứa mười năm trước cháu hứa với cô ấy.” Hạ Dụng không hề có ý khác, chỉ có điều một tháng thì ngắn quá, trên thực tế, nếu như không nợ ân tình của nhà Carlyle, nửa năm cũng thấy ngắn.
“Tốt, đàn ông trọng lời hứa là chuyện tốt, cứ quyết như vậy đi, Hạ Dụng, khi nào San San mới có thể xuất viện?” Lúc này ông Carlyle mới hỏi tới San San.
“Bác sĩ nói có thể xuất viện lúc nào cũng được, nên ngày mai cháu định giúp cô ấy làm thủ tục xuất viện, ông Carlyle, để Tony tiễn cháu là được rồi, ông nghỉ ngơi sớm đi.” Hạ Dụng đứng dậy nói với ông Carlyle, nhưng Tony lại đang ngủ ngon trên ghế sofa rồi.
Hạ Dụng chào tạm biệt ông Carlyle, lúc đang quay người dời đi, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng khác thường, trong đầu chưa kịp phản ứng lại thì người đã nhào về phía ông Carlyle.
“Tony, có sát thủ.” Cùng lúc đó Hạ Dụng cùng ông Carlyle nhào xuống sàn nhà, hô to với Tony.
Viên đạn bắn vào tủ sách từ chỗ ông Carlyle vừa đứng, nhưng không có tiếng vang. Nhưng Hạ Dụng vừa hô thì Tony tỉnh dậy, nhưng đồng thời cũng mang nguy hiểm lại cho cậu ta, nếu như cậu ta cứ nằm đó có lẽ sẽ không sao, nhưng cậu ta vừa đứng dậy thì ngay lập tức trở thành mục tiêu của sát thủ.
“Cẩn thận...” Hạ Dụng biết không kịp nữa, đành phải cầm quyển sách phía sau ném qua đó.
Nhưng viên đạn xuyên qua quyển sách, trúng vai phải của Tony.
Ông Carlyle vẫn chưa hoàn hồn, nhưng phản ứng vẫn tốt, lấy một khẩu súng trong ngăn kéo ra đưa cho Hạ Dụng. Có vũ khí trong tay, Hạ Dụng bắn luôn, mấy tiếng súng này cũng kích động đến chuông báo động nhà ông Carlyle. Nhưng tên sát thủ đã nhân cơ hội đó chạy thoát.
“Tony, anh ổn chứ?” Hạ Dụng thấy Tony ôm vai, mồm đang mắng.
“Tony, con làm việc kiểu gì thế hả, không phải bố đã bảo con đi điều tra sát thủ sao? Sao chưa đến một tháng lại có sát thủ nữa rồi.” Ông Carlyle đập bàn tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...