CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Tony nhìn thấy xe cảnh sát thì vô cùng sợ hãi, anh ta đạp ga lao nhanh đến, khi mà chiếc xe còn chưa dừng hẳn thì anh ta lại nghe thấy tiếng xe cứu thương ‘Ò ý o ò ý o” lao qua, làm cho Tony càng thêm lo lắng.

Anh ta dừng xe lại, sau đó lao vào trong tòa chung cư mà San San đang ở. Nào ngờ nơi đây đang bị cảnh sát phong tỏa.

“Em gái của tôi đang ở bên trong, xin các anh hãy cho tôi vào xem đi.” Tony cuống cuồng nói.

“Anh à, có một phần tử nguy hiểm đang ở trong tòa nhà này, bây giờ chúng tôi đang bao vây xung quanh tòa nhà này, không ai được tiến vào hết.” Cảnh sát ngăn Tony lại.

“Không phải, anh ơi, em gái của tôi ở trên tầng 18, con bé...” Tony vô cùng sốt ruột, nhưng mà cảnh sát lại không cho anh ta vào, còn điện thoại của San San lại không có ai nghe máy, giống như lời Hạ Dụng nói.

“Là anh Carlyle sao? Người bị tấn công đêm nay chính là cô Hứa, cô ấy bị trúng đạn, vừa rồi xe cứu thương đã đưa cô ấy đến bệnh viện rồi.” Nhân viên bảo vệ quen biết Tony đi đến nói.

“Cái gì? Trúng đạn...” Tony chợt cảm thấy choáng váng, sao có thể như vậy chứ.

Anh ta lập tức lao ra ngoài, trong đầu anh chỉ vang lên một câu ‘San San bị trúng đạn’, đồng thời trong đầu cũng hiện ra hình ảnh San San nằm trên vũng máu. Chẳng lẽ những lời Hạ Dụng nói là sự thật, có người muốn giết bọn họ?

Tony đi ra ngoài để hỏi rõ địa chỉ bệnh viện mà người bị thương được đưa đến, sau đó vội vàng đi về phía ôtô, nhưng khi anh đến bệnh viện thì San San vẫn đang làm phẫu thuật.

Nhìn bảng thông báo của phòng phẫu thuật còn đang sáng đèn, Tony không biết có nên nói chuyện này cho Hạ Dụng biết hay không, anh ấy mới vừa thoát khỏi nguy hiểm, vẫn còn đang rất yếu, nếu như để anh ấy biết tin San San bị thương, lại còn đang làm phẫu thuật thì không biết anh ấy có chịu đựng nổi hay không?

Khi mà anh ta đang do dự thì tiếng điện thoại di động lại vang lên, không cần nghĩ thì cũng biết là Hạ Dụng gọi điện thoại đến, anh ta vốn không định nghe máy, nhưng mà lo lắng Hạ Dụng sẽ tự mình đến đây nên chỉ đành bắt máy.

“Thầy, thầy không cần phải lo lắng, San San đã ngủ rồi, em mới đi từ trong nhà của cô ấy ra.” Tony không đợi Hạ Dụng lên tiếng đã chủ động nói ra.


“Thật sự không có chuyện gì sao? Nhưng mà sao lúc nãy tôi gọi điện vẫn không có ai nghe máy.” Hạ Dụng nghi ngờ nói.

“Là như này, điện thoại di động của San San đúng lúc hết pin, sau đó...” Tony vốn định che giấu việc này nhưng lại không may nói lỡ miệng.

“Tony, nói cho tôi biết, rốt cuộc là San San đã xảy ra chuyện gì, tôi có thể chấp nhận được.” Hạ Dụng nghe thấy Tony ấp úng như vậy thì lập tức hiểu rõ, San San thật sự đã xảy ra chuyện.

“Chuyện này... thầy, thầy thật sự không phải lo lắng đâu, mặc dù có sát thủ xuất hiện, nhưng mà...”

“Cái gì? Có sát thủ, San San thế nào rồi? Tony, bây giờ cậu đang ở đâu? San San đang ở đâu?” Hạ Dụng vừa nghe thấy hai chữ sát thủ thì lập tức lo lắng đến phát điên, anh ấy khó khăn lắm mới giữ được mạng sống của mình, chẳng lẽ thần chết còn chưa buông tha cho bọn họ sao?

“Thầy, thầy không cần phải lo lắng đâu, bây giờ em đang ở trong bệnh viện, lát nữa San San phẫu thuật xong là em sẽ lập tức gọi điện thoại cho thầy, thầy nhất định không được đi ra, có thể... Thầy nghỉ ngơi trước đi, em lập tức bảo phía bệnh viện đổi phòng bệnh cho thầy, sau đó sẽ mời cảnh sát đến đó...” Tony đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu hung thủ tìm thấy San San, vậy thì Hạ Dụng rất có thể đang gặp nguy hiểm, lúc này anh ta phải nhắc nhở Hạ Dụng không nên manh động.

“Chết tiệt, thế mà lại có sát thủ, Tony, nói cho tôi biết là ở bệnh viện nào, bây giờ tôi lập tức đến đó.” Hạ Dụng chửi thề một câu, rồi vén chăn đi xuống giường, tuy còn cảm thấy choáng váng, nhưng anh ấy cũng rất lo lắng cho San San, cho dù như thế nào thì anh ấy cũng phải tận mắt nhìn thấy San San bình yên mới yên tâm được.

“Không được, thầy, thầy làm như vậy rất nguy hiểm, thầy nghe em đi, San San không có việc gì cả, trước hết thầy phải chăm sóc tốt cho mình đi đã...” Tony vội vàng khuyên can.

“Im miệng, nếu như cậu không nói thì để tôi tự đi tìm.” Hạ Dụng giận dữ hét lên.

Tony bất đắc dĩ, chỉ có thể nói tên bệnh viện ra.

Buổi tối trong bệnh viện, ngoài các bác sĩ và y tá trực đêm ra thì cũng không có người khác nữa, Hạ Dụng cẩn thận né tránh bọn họ, sau đó trực tiếp bắt xe đi đến bệnh viện nơi San San đang ở.

Khi anh ấy đi đến bệnh viện thì San San cũng vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.


“Tony, sao anh lại đến đây?” Khi San San được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật thì còn rất tỉnh táo, khi thấy Tony đang đợi ở ngoài cửa phòng phẫu thuật thì ngạc nhiên hỏi.

“San San, em không sao chứ?” Tony thấy San San còn có thể nói chuyện thì lập tức cảm thấy yên tâm.

“Đại nạn không chết, Tony, anh chưa nói với Hạ Dụng chứ.” San San nhìn một bên chân của mình bị quấn băng kín mít thì nhếch miệng nói.

“May mắn là không có chuyện gì, nếu không khi thầy đến đây thì tôi thật sự không biết phải nói như thế nào.” Tony thở dài một hơi.

Đúng lúc đó thì giọng nói của Hạ Dụng vang lên ở phía sau: “San San...”

“Hạ Dụng, sao anh không ở trong bệnh viện, anh...” San San thấy Hạ Dụng chạy đến, sắc mặt anh trắng bệch thì đau lòng nói.

“Nếu không tận mắt nhìn thấy em thì sao anh có thể yên tâm được, không có chuyện gì là tốt rồi...” Hạ Dụng thở dốc, anh ấy tiến lên nắm lấy tay của San San.

“Em thấy hai người nên chuyển viện đi, cho dù là bệnh viện này hay là bệnh viện nơi thầy đang ở cũng đều không an toàn, trước khi bắt được hung thủ thì mọi người nên chuyển đến một nơi an toàn.” Tony nhìn hai người, sau đó lấy điện thoại để liên lạc với phía bệnh viện.

“Sát thủ sẽ không đần độn đến mức đó đâu, nhiệm vụ lúc này là phải tìm ra hung thủ, cùng với người đứng ở đằng sau.” Hạ Dụng đỡ San San lên giường rồi cũng nằm xuống cùng cô ấy.

Anh ấy đến được đây thì cũng mệt chết rồi, hơn nữa vết thương trên người anh ấy lại bắt đầu âm ỉ đau.

“Thầy, có phải thầy đã đắc tội với ai rồi không? Nhiều năm như vậy, San San chưa từng gặp phải loại chuyện này, có phải là có người nhằm vào thầy không?” Tony nhìn về phía hai người đang nằm cùng nhau kia, rồi bắt đầu phân tích.


“Cho dù là hắn nhằm vào tôi, hay là nhằm vào San San thì tôi cũng sẽ không cho hắn cơ hội thứ hai đâu.” Anh mắt của Hạ Dụng tràn ngập sát khí.

Anh ấy nhất định sẽ không cho hung thủ cơ hội thứ hai. Lần này là do anh ấy sơ sót, may mà San San cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không anh ấy mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

“Thầy, có phải thầy đã có đối tượng tình nghi rồi không?” Tony thấy dáng vẻ của Hạ Dụng giống như là đã có tính toán nên tò mò hỏi.

“Tôi nhất định sẽ không cho kẻ thù có cơ hội thứ ba, đây là nguyên tắc làm người của tôi; Tony, cậu có căn phòng nào trống có thể cho tôi ở nhờ không, tôi muốn ra viện.” Hạ Dụng quyết định sẽ chủ động tấn công, nếu như anh ấy vẫn ở trong bệnh viện thì có rất nhiều điều bất tiện, sẽ tạo nhiều cơ hội cho kẻ thù, cho nên anh ấy mới yêu cầu muốn ra viện.

“Thầy mới tỉnh lại, vết thương còn chưa ổn định, sao có thể ra viện trong lúc này được.” Tony lắc đầu, anh ta không phải là bác sĩ, không thể giúp Hạ Dụng đưa ra quyết định, hơn nữa, cho dù anh ta là bác sĩ, thì anh ta cũng không đồng ý.

“Hạ Dụng, có phải anh đã biết là ai muốn đối phó với chúng ta không?” San San nhìn Hạ Dụng, nghi ngờ hỏi.

“Tạm thời còn chưa biết, nhưng anh nhất định sẽ điều tra được, San San, em có nhìn thấy hình dáng của sát thủ không?” Hạ Dụng ôm San San hỏi.

“Không, mới đầu tôi mơ thấy ác mộng, đến khi tỉnh lại thì thấy có người đứng trong phòng, may mà lúc tôi đi ngủ cũng không tắt đèn, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết nữa.” San San lắc đầu, nếu không phải cô ấy tỉnh lại vì ác mộng, nếu không phải cô ấy có thói quen bật đèn khi ngủ thì chỉ sợ lần này cô ấy có chết cũng không biết là ai muốn giết mình.

Hạ Dụng ôm chặt lấy San San, anh ấy cảm thấy cô ấy đang run rẩy, đồng thời cũng đưa ra quyết định, kể từ hôm nay anh ấy nhất định sẽ không để cho San San một thân một mình đối đầu với tất cả nữa, thân là một người đàn ông, thân là một người chồng, anh ấy nhất định phải bảo vệ tốt cho vợ của mình.

Mặc dù Hạ Dụng muốn ra viện, nhưng tối nay thì có thể xem là anh ấy đã trốn viện, San San cũng không đi được, cho nên Hạ Dụng liền ở lại nơi này với San San.

Tony nhìn thấy hai người thì muốn rời khỏi, nhưng lại cảm thấy lo lắng, còn nếu như không rời khỏi, thì anh ta lại thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, bởi vì chuyện của Hạ Dụng nên mấy ngày hôm anh ta cũng rất mệt mỏi rồi.

“Tony, cậu đi về trước đi, tôi tin là đêm nay bọn họ sẽ không dám ra tay nữa, ngày mai cậu nhớ đi làm thủ tục ra viện cho tôi là được, còn những chuyện khác thì tôi sẽ sắp xếp.” Hạ Dụng nhìn Tony nhăn nhó mặt mày rồi nói.

“Thầy, thầy rất quen thuộc với New York sao?” Tony nhìn thấy dáng vẻ tính trước mọi chuyện kia của Hạ Dụng thì lại càng nghi ngờ.


“Cũng không xa lạ đâu, tôi từng ở nơi này mười năm, cũng có một ít bạn bè, cậu đi làm việc của cậu đi, cậu là người làm ăn, nếu như dính vào những chuyện này cũng không tốt lắm, cũng tránh làm cho người nhà lo lắng.” Hạ Dụng gật đầu, dáng vẻ cao sâu khó lường.

“Thì ra là vậy, tôi yên tâm rồi, San San, thầy, nếu mai thầy muốn chuyển viện thì hãy gọi điện thoại cho em.” Tony gật đầu, kỳ thật, với thế lực của gia tộc Carlyle bọn họ ở nơi này thì muốn tra ra hung thủ cũng không phải là một việc khó, nhưng nếu thầy đã lên tiếng thì anh ta cũng phải giữ mặt mũi cho thầy, vì vậy anh ta tạm thời sẽ không nhúng tay vào việc này.

Tony vừa mới quay lưng bước đi thì điện thoại của Hạ Dụng lại vang lên, anh ta dừng lại, xoay người nhìn Hạ Dụng.

“Là con trai của tôi, cậu về nghỉ ngơi đi, không cần phải lo lắng cho chúng tôi.” Hạ Dụng vừa nói vừa nghe điện thoại.

“Bố, mẹ vẫn ổn chứ?” Vừa mới nghe điện thoại thì đã nghe thấy một câu không đầu không đuôi này của con trai.

“Con trai, bây giờ bố đang ở cạnh mẹ con, muộn như thế này mà con vẫn chưa ngủ sao?” Hạ Dụng thầm nghĩ, con trai chắc chắn không thể biết được tin San San bị tấn công sớm như vậy, huống hồ, bây giờ thực sự khuya lắm rồi.

“Bố, rốt cuộc là bố đã đắc tội với ai vậy? Người ta thấy bố ngứa mắt quá nên ra tay với cả vợ con của bố, rốt cuộc bố có biết là ai không?” Hạ Diệp buồn bực nói qua điện thoại.

Hạ Dụng nghe thấy những lời này của con trai thì sợ đến mức ngồi bật dậy, ngay cả khi vết thương trên tay của anh ấy bị va chạm thì anh ấy giống như không có bất cứ cảm giác nào: “Con trai, con... con cũng gặp phải sát thủ sao?”

“Hắn đã bị con giải quyết rồi, hơn nữa con còn chụp được khuôn mặt của hắn ta, con tin là rất nhanh sẽ tìm được tổ chức của hắn, bây giờ bố mẹ đang ở đâu?” Hạ Diệp hỏi.

“Con trai, bây giờ con đang ở đâu? Bố sẽ nhờ Tony đi đón con.” Hạ Dụng thấy Tony chưa đi thì vẫy tay gọi lại.

“Không cần, bố nói cho con biết mọi người đang ở đâu là được, con sẽ lập tức đến đó.” Tính độc lập của Hạ Diệp quá cao, căn bản không thể coi thằng bé là một đứa bé còn chưa trưởng thành, thậm chí ở một số chuyện còn phải xem thằng bé như người lớn mới được.

“Không phải đâu? Thầy, xem ra vấn đề lần này thật sự rất nghiêm trọng, bọn họ đến cả con trai của thầy cũng không buông tha, xem ra bọn họ hận thầy thấu xương, thầy chắc chắn là không cần em giúp đỡ sao?” Tony biết tin thì lập tức đi về phía giường bệnh.

“Càng là như thế thì chúng tôi càng không thể làm liên lụy đến cậu, Tony, cảm ơn cậu, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, cũng nhất định tìm ra hung thủ.” Hạ Dụng biết Tony có ý tốt, nhưng mà càng như vậy thì anh càng không thể liên lụy đến cậu ấy.

“Hạ Dụng, Diệp đang rất nguy hiểm, nếu không để thẳng bé chuyến đến sống ở trong nhà Carlyle đi.” San San rất lo lắng cho con trai, lúc nãy cô ở bên cạnh nghe, trái tim suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực, tuy lần này con trai có thể may mắn thoát khỏi, nhưng sau này thì sao, không được, nhất định phải để con trai đến ở nhà Carlyle thì mới có thể đảm bảo an toàn cho thằng bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui