“Ha ha, San San làm mai mối cho anh sớm vậy sao?” Tony nghe xong cười ha hả.
San San nghe vậy mặt cũng đỏ lên, mất tự nhiên nói: “Anh cũng đã ba mươi tuổi rồi, ở Trung Quốc chúng em thì tuổi này người ta đã lấy vợ sinh con rồi đó.”
“Câu này anh biết, an cư lạc nghiệp tuổi ba mươi, nhưng đó là do người Trung Quốc cổ đại nói thôi, hiện giờ rất nhiều người ba mươi tuổi chưa kết hôn mà.” Tony cười nói.
Anh ta biết ý của San San, nhưng anh cũng không quan tâm lắm. Đính ước này ngày xưa là do San San đơn phương thực hiện, nhưng anh ta không muốn lập tức giải thích với San San, mà anh ta muốn cô ấy hiểu rằng mỗi người đều phải chịu trách nhiệm vì lời mình đã nói ra, cũng muốn để cô ấy hiểu rằng cái gì là uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, trước khi nói chuyện nhất định phải nghĩ xong rồi mới được nói.
“Ừm... Tony, em quyết định gả cho Hạ Dụng, em không biết nên nói sao với bố mẹ, tuy giữa chúng ta không có tình yêu nam nữ nhưng khi đó cũng chỉ do mình em nói...” San San nghiêng đầu nhìn Tony.
Cô tin vợ chồng Carlyle là người thấu tình đạt lý, nhưng lời đã nói giống như bát nước đã đổ đi, không thu lại được. Nếu thật sự phải nói ra chuyện này thì cô nghĩ nếu cô ấy và Tony cùng nói sẽ tốt hơn.
“Em biết là tốt rồi, chỗ bố mẹ anh cũng không dễ ăn nói đâu, chỉ sợ em phải đánh đổi một số thứ mà thôi...” Tony chân thành nói.
Dòng họ Carlyle bọn họ đều là người kinh doanh, người kinh doanh thì sẽ không làm chuyện mua bán lỗ vốn. Tuy mấy năm nay San San làm rất tốt, nhưng năng lực của cô ấy cũng chỉ dừng ở đó, không thể gánh được việc nghiên cứu của cả tập đoàn. Chỉ là San San không làm được, lại có một người có thể.
Lúc này trong lòng Tony đã nảy ra ý định, hiện giờ còn năm năm nữa anh ta mới ba mươi lăm tuổi. Trong năm năm này, anh ta có thể giao dịch với thầy.
“Mạng này của em là do bố cứu, cho dù muốn em chết em cũng không oán giận.” Thái độ của San San rất nghiêm túc, nếu như vợ chồng Carlyle thật sự phản đối thì cô ấy chỉ đành có lỗi với Hạ Dụng mà thôi.
“Chuyện này em yên tâm đi, bố anh không xấu xa như vậy, nhưng em cũng không cần lo lắng, nếu em đã muốn gả cho thầy thì cho dù trời sập xuống cũng có thầy gánh thay cho em.” Tony cười ha hả.
“Tony, chẳng lẽ anh lại có ý đồ gì với Hạ Dụng? Anh ấy còn đang nằm trên giường bệnh đó.” San San nghi ngờ nhìn Tony, dù sao thì bọn họ cũng chung sống mười năm, cô ấy vẫn có thể đoán được Tony đang suy nghĩ gì.
“San San, những chuyện này em không cần lo đâu. Thầy là đàn ông, những chuyện này em nên giao cho đàn ông xử lý thì hơn. Đến rồi, em mau về nhà nghỉ ngơi đi, những chuyện khác đừng nghĩ nữa.” Tony dừng xe lại, chỉ ra ngoài xe.
“Em biết rồi, Tony, nếu như thật sự không được thì em... chúng em có thể đợi sau khi anh kết hôn mới cử hành hôn lễ.” Trước khi xuống xe, San San lo lắng nói.
Tony nghe xong cười ha hả: “Ha ha ha ha ha... San San, cho dù em đợi được, có lẽ thầy cũng không muốn đợi đâu. Hơn nữa, nếu như qua năm năm, mười năm anh không kết hôn thì chẳng lẽ em định... cả đời này không cho thầy danh phận sao?”
“Ừm... Tony, cho dù thế nào thì chuyện này em cũng sẽ tự mình nói với bố mẹ...” San San nhìn Tony, nghiêm túc nói.
Mặc kệ Tony có ý đồ gì, cô ấy cũng không thể để Tony làm Hạ Dụng khó xử được, bởi vì chuyện này là do cô ấy tự mình cam kết, không có lý do gì lại để cho Hạ Dụng gánh chịu.
“Được, em không cần lo lắng, anh đã gọi Hạ Dụng một tiếng “thầy” thì anh sẽ không làm khó anh ấy đâu, em đừng nghĩ lung tung nữa, mau về nghỉ ngơi đi.” Tony nói xong liền kéo kính xe lên, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.
Nhìn Tony đi xa, San San có chút không yên lòng, nhưng đúng như anh ta nói, bây giờ cô ấy có nghĩ nhiều cũng vô dụng, phải nói chuyện với bố mẹ xong mới biết mọi chuyện sẽ như nào...
Lúc đầu cô ấy nghĩ đến việc Tony kết hôn, hoặc là chờ năm năm nữa, nếu Hạ Dụng vẫn muốn lấy cô ấy thì nhất định cô ấy sẽ gả cho anh ấy, nhưng trải qua chuyện lần này, cô ấy quyết định không chờ nữa, cuộc đời ngắn ngủi, ai biết bọn họ còn sống đến năm năm sau không? Đã tách ra mười năm, cô ấy cũng không muốn giấu tình cảm trong lòng nữa, huống chi Hạ Dụng đã đồng ý với cô ấy, anh ấy sẽ đến Mỹ sống cùng mẹ con cô ấy, như vậy là đủ rồi.
Nhìn lớp bụi trên mặt bàn, San San dùng ngón tay viết hai chữ Hạ Dụng, tính ra cô đã rời khỏi nhà hơn mười ngày rồi, cũng không thu dọn gì cả, trước đó chỉ về tắm rửa đã vội vã rời đi, nhưng không sao, cô cũng không còn sức dọn nữa, ngày mai gọi người tới dọn là được.
Ngáp một cái, San San trực tiếp ngã xuống giường, có lẽ bởi vì biết Hạ Dụng không có việc gì nên cô ấy cũng yên tâm hơn, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Lần này San San mơ một giấc mơ đẹp, một giấc mơ có Hạ Dụng, có cô ấy, còn có con trai nữa. Ở trong mơ, cô mặc váy cưới màu trắng đi về phía Hạ Dụng.
Đột nhiên, có người đeo mặt nạ cầm súng xông đến, không nói lời nào đã bắn Hạ Dụng.
“Đừng! Hạ Dụng! Anh đừng chết! Đừng!” San San kêu to một tiếng, sau đó bừng tỉnh.
Nhưng cô ấy vừa mở mắt ra, trước giường thật sự có một người đeo mặt nạ, trên tay còn cầm súng.
“A!” San San hét chói tai, cô ấy ném gối đầu và chăn về phía người đó, thừa dịp hắn ta hoảng loạn mà bỏ chạy.
“Pằng! Pằng!” Tiếng súng vang lên bên tai cô ấy, viên đạn bay xoẹt qua người, San San hét chói tai chạy ra ngoài cửa, may mà chiếc chăn cô ấy vừa ném đã cản lại tầm nhìn của người đeo mặt nạ, cộng thêm tiếng hét chói tai của cô khiến hắn ta có chút bối rối.
San San vừa hô cứu mạng, vừa ra sức chạy ra ngoài, nhưng người đeo mặt nạ cũng đi theo.
San San muốn chạy về phía cửa, nhưng người đeo mặt nạ đã sắp đuổi kịp, vì vậy cô ấy không còn cơ hội nữa, nếu thật sự muốn chạy ra ngoài thì chỉ e cô ấy vừa tới được cửa đã bị bắn thành tổ ong rồi.
“Anh là ai? Sao phải giết tôi?” San San trốn ra sau ghế sofa, cô không cam lòng, cô ấy và Hạ Dụng vừa từ cõi chết trở về, sao lại có “ác quỷ” đến tận cửa tìm cô thế này, rốt cuộc cô đã chọc phải người nào chứ?
“Sau khi chết đến hỏi Diêm Vương thì sẽ biết.” Người đeo mặt nạ lạnh lùng lên tiếng, trực tiếp bắn mấy phát về phía ghế sofa.
Đúng lúc này, điện thoại nhà San San vang lên, cô ấy nhìn điện thoại cách đó không xa, cô ấy thật sự rất muốn nghe điện thoại, nhưng cô ấy lại ngại họng súng ở phía trước. Lúc này, lá chắn duy nhất của cô ấy chính là chiếc ghế sofa, chỉ cần cô ấy đứng lên thì nhất định sẽ chết.
Cô ấy thấy mục đích của người này rõ ràng là muốn giết chết cô ấy. Nếu như chỉ muốn dọa cô ấy một chút thì ngay khi cô ấy hét lên người đeo mặt nạ này hẳn là đã rời đi rồi.
“Nếu đằng nào tôi cũng chết thì anh nói cho tôi có sao đâu chứ?” San San vừa ôm gối che ở trước ngực, vừa đánh lạc hướng người đeo mặt nạ. Hắn ta đang đi về phía bên này, San San lập tức tránh sang một bên khác, chỉ hi vọng tranh thủ được cơ hội.
“Chuyện này liên quan đến đạo đức nghề nghiệp. Cô chịu chết đi, Hứa San San, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân cô!” Người đeo mặt nạ nói xong lập tức tung người nhảy lên ghế sofa.
“A!” San San hét chói tai, dùng gối ôm cản trên đầu, thân thể không ngừng run rẩy.
San San nhắm mắt lại, chờ tiếng súng vang lên, nhưng không ngờ rằng súng không nổ. Cô ấy mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của người đeo mặt nạ, thì ra trong súng không còn đạn.
San San nhân cơ hội bỏ chạy, khi cô mở cửa, chân vừa bước qua cửa thì tiếng súng lại vang lên lần nữa, San San cảm thấy chân mình như bị bỏng.
“Cứu mạng!” San San cắn răng, lê chiếc chân bị thương ra ngoài, liều mạng nhấn nút thang máy.
May là thang máy đúng lúc đến tầng này, ấn một cái đã mở ra, hơn nữa trong thang máy còn có người. Khi cửa thang máy khép lại, cô thấy người đeo mặt nạ đi ra, súng trong tay liên tục bắn về phía cô. Cũng may cửa thang máy đã giúp cô chặn lại số đạn đó, nếu không thì e rằng cô không gặp lại Hạ Dụng được nữa.
“Cứu tôi.” San San lập tức cầu cứu người trong thang máy.
Trong thang máy là một nam một nữ, nhìn có vẻ là người yêu, hai người nghe được tiếng súng vang lên cũng vô cùng sợ hãi, nhất là người phụ nữ.
“Báo cảnh sát, nhanh, báo cảnh sát!” Người phụ nữ túm tay người đàn ông, luôn miệng hô lên.
Cánh tay cầm điện thoại của người đàn ông đang run rẩy, bọn họ chưa bao giờ gặp phải chuyện này, nếu hung thủ xuống kịp thì chẳng phải bọn họ cũng mất mạng theo sao?
“Đưa điện thoại cho tôi.” San San vịn một tay vào thành thang máy, một tay lấy điện thoại của người đàn ông kia, cho dù người đeo mặt nạ thật sự muốn giết cô ấy thì có lẽ cũng không dám đuổi theo nữa.
Nếu hắn ta đã lựa chọn lén vào nhà để giết cô ấy thì chứng tỏ hắn ta sẽ không dám ra tay trước mặt mọi người, hơn nữa nhìn động tác của hắn ta thì hẳn chỉ là một tên sát thủ mới vào nghề mà thôi.
San San gọi điện báo cảnh sát trước, sau đó gọi xe cứu thương. Thang máy dừng lại, nhưng đôi nam nữ kia lại không dám đi ra ngoài.
San San cúi đầu nhìn quần đã thấm đẫm máu, cô cắn răng một cái, đi ra khỏi thang máy trước. Ngoài thang máy có người, nhưng không phải là người đeo mặt nạ mà chính là bảo vệ, thì ra tiếng súng trên tầng đã kinh động đến các gia đình, đã có người báo cảnh sát.
“Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?” Bảo vệ tiến lên đỡ lấy San San.
“Có một người đeo mặt nạ cầm súng...” San San chỉ lên trên, thân thể đột nhiên mềm nhũn, ngã về phía bảo vệ.
Trong bệnh viện, Hạ Dụng gọi điện về nhà San San nhưng không ai nghe máy, gọi di động cũng không được, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, lập tức gọi điện cho Tony.
“Tony, San San chưa về nhà sao?” Tony đã trở về chỗ ở của mình, vừa ra khỏi phòng tắm đã nhận được điện thoại của Hạ Dụng.
“Một giờ trước em đã đưa San San về đến nhà rồi, sao vậy?” Tony nghi hoặc nhìn đồng hồ, nói chắc chắn.
“Tony, phiền cậu kiểm tra một chút, tôi vừa gọi điện thoại về nhà không có ai nghe, di động cũng không ai nhận, tôi hơi lo lắng.” Hạ Dụng vô cùng bất an, anh ấy và San San đã làm lành rồi, hẳn là San San sẽ nghe điện thoại của anh ấy.
“Thầy đừng gấp, San San đã về nhà rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì được? Hay là em gọi điện hỏi thử xem sao?” Tony hờ hững nói.
Anh ta cảm giác sau khi hai người này trở về thì đều sốt sắng quá mức, một chút gió thổi cỏ lay cũng làm bọn họ run sợ.
“Không! Tony, cậu mau đi xem thử đi, tôi luôn cảm thấy không ổn, trong lòng rất bất an, chuyện tôi và San San gặp nạn trên biển không phải ngẫu nhiên, tôi lo lắng có người bày mưu tính kế, nếu là như vậy...”
“Được, thầy đừng lo, em sẽ qua nhà San San ngay.” Tony không lay chuyển được Hạ Dụng, vì vậy vừa cúp điện thoại đã chạy tới nhà San San, nhưng mới đến đầu đường đã nghe được tiếng còi xe cảnh sát đang không ngừng vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...